Chương 1 - Mệnh Cách Phù Hợp
Chương 2 - Tân Nương Của Thần Linh
Chương 3 - Phù Hộ
Chương 4 - Xương Ngón Tay
Chương 5 - Xích Tiêu Kiếm
Chương 6 - Lời Nguyền
Chương 7 - Đau Đớn
Chương 8 - Nghe Giọng Của Em
Chương 9 - Khói Lửa Nhân Gian
Chương 10 - Bổ Sung Canxi
Chương 11 - Phù Hộ Tuyệt Đối
Chương 12 - Bất Kính Thần Linh
Chương 13 - Quà Cảm Ơn
Chương 14 - Dâng Lễ Vật Cho Thần Linh
Chương 15 - Nếu Ngươi Còn Sống
Chương 16 - Vòng Hoa Và Xúc Giác
Chương 17 - Thân Quyến Của Ta
Chương 18 - Không Biết Yêu Ghét
Chương 19 - Thân Quyến Duy Nhất Của Thần
Chương 20 - Chỉ Một Mục Đích
Chương 21 - Thiên Thánh Thành
Chương 22 - Người Duy Nhất
Chương 23 - Bất Kính Nàng Đồng Nghĩa Bất Kính Thần Linh
Chương 24 - Lòng Thương
Chương 25 - Hoa Của Hắn
Chương 26 - Bí Mật Nhỏ Của Phất Thần
Chương 27 - Ngọt
Chương 28 - Trang Sức
Chương 29 - Tuyệt Đối Không
Chương 30 - Giao Hòa Thần Hồn
Chương 31 - Giống Như Là
Chương 32 - Yếu Ớt
Chương 33 - Hài Lòng
Chương 34 - Ngẩng Đầu Ba Thước Có Thần Linh
Chương 35 - Trừng Phạt Trước Hạn Định
Chương 36 - Ghen
Chương 37 - Ôm Chặt Ngài
Chương 38 - Tết Nữ Nhi
Chương 39 - Dạo Vườn Nhà Mình
Chương 40 - Được Tin Tưởng
Chương 41 - Tâm Chướng
Chương 42 - Bộ Mặt Xấu Xí
Chương 43 - Thanh Kiếm Ngu Xuẩn
Chương 44 - Được Chiều
Chương 45 - Gương Trời
Chương 46 - Lòng Cũng Nghĩ Vậy
Chương 47 - Tặng Quà
Chương 48 - Đừng Tự Đa Tình
Chương 49 - Ý Trời Là Chân Lý
Chương 50 - Nói Dối
Chương 51 - Kết Thúc Sứ Mệnh
Chương 52 - Giận
Chương 53 - Sợ Hãi
Chương 54 - Thần Linh Của Cô
Chương 55 - Hóa Ra Hắn Đang Đau Khổ
Chương 56 - Một Cái Ôm
Chương 57 - Dạy Ôm
Chương 58 - Kẻ Nào Dạy Em
Chương 59 - Chấn Động Con Tim
Chương 60 - Vị Ngọt Trong Đắng
Chương 61 - Ta Tình Em Nguyện
Chương 62 - Thiên Vị
Chương 63 - Cảm Giác Của Người Nhà
Chương 64 - Bữa Cơm Tân Gia
Chương 65 - Chuyện Đứng Đắn
Chương 66 - Nhược Điểm Của Thần Linh
Chương 67 - Không Muốn Chia Sẻ
Chương 68 - Người Vô Tội Nhất Bắc Hoang Bộ Châu
Chương 69 - Người Băng
Chương 70 - Đáp Án Quyết Định Thái Độ
Chương 71 - Ngây Thơ
Chương 72 - Bị Chiều Hư
Chương 73 - Tiểu Yêu Nữ
Chương 74 - Ai Là Người Nói Dối
Chương 75 - Tân Nương
Chương 76 - Xấu Hổ
Chương 77 - Không Được Nghe
Chương 78 - Bí Mật Của Hải Thị
Chương 79 - Giao Nhân Tên Tử Tô
Chương 80 - Đẹp Không
Chương 81 - Vị Thần Tốt Bụng
Chương 82 - Nóng Lạnh Thất Thường
Chương 83 - Điều Tra Chân Tướng
Chương 84 - Thi Thể Của Phong Tự
Chương 85 - Tan Biến Trong Thiên Địa
Chương 86 - Chỉ Nói Một Lần
Chương 87 - Tám Mươi Ba Kẻ Có Tội
Chương 88 - Truyền Thuyết Đại Hồng Thủy
Chương 89 - Tán Thành
Chương 90 - Sứ Mệnh Chưa Hoàn Thành
Chương 91 - Cẩn Thận
Chương 92 - Vật Không Nên Chạm
Chương 93 - Dục Vọng Chiếm Hữu
Chương 94 - Thiên Đạo Rất Để Ý
Chương 95 - Ban Thưởng Cho Thủy Di Đảo
Chương 96 - Thiên Đường Của Thiên Đạo
Chương 97 - Hẹn Hò
Chương 98 - Trăng Hôm Nay Đẹp Quá
Chương 99 - Chua
Chương 100 - Ta Không Ghen
Chương 101 - Hiện Tượng Lạ Ở Vĩnh Tuyết Thành
Chương 102 - Moi Tim
Chương 103 - Hoang Đường
Chương 104 - Thê Tử Của Phất Thần
Chương 105 - Thích Được Khen
Chương 106 - Lời Nguyền Của Vĩnh Tuyết Thành
Chương 107 - Cách Xa Ba Thước
Chương 108 - Nàng Là Ai?
Chương 109 - Thần Nữ
Chương 110 - Em Không Ghen
Chương 111 - Hóa Giải Lời Nguyền Của Vĩnh Tuyết Thành
Chương 112 - Từ Châu Tâm Am
Chương 113 - Kết Cục Của Linh Niết
Chương 1 - Mệnh Cách Phù Hợp
Chương 2 - Tân Nương Của Thần Linh
Chương 3 - Phù Hộ
Chương 4 - Xương Ngón Tay
Chương 5 - Xích Tiêu Kiếm
Chương 6 - Lời Nguyền
Chương 7 - Đau Đớn
Chương 8 - Nghe Giọng Của Em
Chương 9 - Khói Lửa Nhân Gian
Chương 10 - Bổ Sung Canxi
Chương 11 - Phù Hộ Tuyệt Đối
Chương 12 - Bất Kính Thần Linh
Chương 13 - Quà Cảm Ơn
Chương 14 - Dâng Lễ Vật Cho Thần Linh
Chương 15 - Nếu Ngươi Còn Sống
Chương 16 - Vòng Hoa Và Xúc Giác
Chương 17 - Thân Quyến Của Ta
Chương 18 - Không Biết Yêu Ghét
Chương 19 - Thân Quyến Duy Nhất Của Thần
Chương 20 - Chỉ Một Mục Đích
Chương 21 - Thiên Thánh Thành
Chương 22 - Người Duy Nhất
Chương 23 - Bất Kính Nàng Đồng Nghĩa Bất Kính Thần Linh
Chương 24 - Lòng Thương
Chương 25 - Hoa Của Hắn
Chương 26 - Bí Mật Nhỏ Của Phất Thần
Chương 27 - Ngọt
Chương 28 - Trang Sức
Chương 29 - Tuyệt Đối Không
Chương 30 - Giao Hòa Thần Hồn
Chương 31 - Giống Như Là
Chương 32 - Yếu Ớt
Chương 33 - Hài Lòng
Chương 34 - Ngẩng Đầu Ba Thước Có Thần Linh
Chương 35 - Trừng Phạt Trước Hạn Định
Chương 36 - Ghen
Chương 37 - Ôm Chặt Ngài
Chương 38 - Tết Nữ Nhi
Chương 39 - Dạo Vườn Nhà Mình
Chương 40 - Được Tin Tưởng
Chương 41 - Tâm Chướng
Chương 42 - Bộ Mặt Xấu Xí
Chương 43 - Thanh Kiếm Ngu Xuẩn
Chương 44 - Được Chiều
Chương 45 - Gương Trời
Chương 46 - Lòng Cũng Nghĩ Vậy
Chương 47 - Tặng Quà
Chương 48 - Đừng Tự Đa Tình
Chương 49 - Ý Trời Là Chân Lý
Chương 50 - Nói Dối
Chương 51 - Kết Thúc Sứ Mệnh
Chương 52 - Giận
Chương 53 - Sợ Hãi
Chương 54 - Thần Linh Của Cô
Chương 55 - Hóa Ra Hắn Đang Đau Khổ
Chương 56 - Một Cái Ôm
Chương 57 - Dạy Ôm
Chương 58 - Kẻ Nào Dạy Em
Chương 59 - Chấn Động Con Tim
Chương 60 - Vị Ngọt Trong Đắng
Chương 61 - Ta Tình Em Nguyện
Chương 62 - Thiên Vị
Chương 63 - Cảm Giác Của Người Nhà
Chương 64 - Bữa Cơm Tân Gia
Chương 65 - Chuyện Đứng Đắn
Chương 66 - Nhược Điểm Của Thần Linh
Chương 67 - Không Muốn Chia Sẻ
Chương 68 - Người Vô Tội Nhất Bắc Hoang Bộ Châu
Chương 69 - Người Băng
Chương 70 - Đáp Án Quyết Định Thái Độ
Chương 71 - Ngây Thơ
Chương 72 - Bị Chiều Hư
Chương 73 - Tiểu Yêu Nữ
Chương 74 - Ai Là Người Nói Dối
Chương 75 - Tân Nương
Chương 76 - Xấu Hổ
Chương 77 - Không Được Nghe
Chương 78 - Bí Mật Của Hải Thị
Chương 79 - Giao Nhân Tên Tử Tô
Chương 80 - Đẹp Không
Chương 81 - Vị Thần Tốt Bụng
Chương 82 - Nóng Lạnh Thất Thường
Chương 83 - Điều Tra Chân Tướng
Chương 84 - Thi Thể Của Phong Tự
Chương 85 - Tan Biến Trong Thiên Địa
Chương 86 - Chỉ Nói Một Lần
Chương 87 - Tám Mươi Ba Kẻ Có Tội
Chương 88 - Truyền Thuyết Đại Hồng Thủy
Chương 89 - Tán Thành
Chương 90 - Sứ Mệnh Chưa Hoàn Thành
Chương 91 - Cẩn Thận
Chương 92 - Vật Không Nên Chạm
Chương 93 - Dục Vọng Chiếm Hữu
Chương 94 - Thiên Đạo Rất Để Ý
Chương 95 - Ban Thưởng Cho Thủy Di Đảo
Chương 96 - Thiên Đường Của Thiên Đạo
Chương 97 - Hẹn Hò
Chương 98 - Trăng Hôm Nay Đẹp Quá
Chương 99 - Chua
Chương 100 - Ta Không Ghen
Chương 101 - Hiện Tượng Lạ Ở Vĩnh Tuyết Thành
Chương 102 - Moi Tim
Chương 103 - Hoang Đường
Chương 104 - Thê Tử Của Phất Thần
Chương 105 - Thích Được Khen
Chương 106 - Lời Nguyền Của Vĩnh Tuyết Thành
Chương 107 - Cách Xa Ba Thước
Chương 108 - Nàng Là Ai?
Chương 109 - Thần Nữ
Chương 110 - Em Không Ghen
Chương 111 - Hóa Giải Lời Nguyền Của Vĩnh Tuyết Thành
Chương 112 - Từ Châu Tâm Am
Chương 113 - Kết Cục Của Linh Niết
Chuyển ngữ: Wanhoo
"Cốc Thánh Động Thiên là đất lành Thiên Đạo ban tặng, cô nương là ai lại dám nói đây là vườn hoa nhà mình?"
Thanh Hòa nghiêm mặt, nói cẩn thận: "Thế thì ta lại nghĩ đến một khả năng.
"
Mộ Thính Phong nhớ lại "khả năng" châm chọc hạ bệ mọi người khi nãy thì rất không muốn nghe.
Ai cũng nhận ra cô nương có ý xấu với họ.
Nhưng họ chưa từng có quyền lựa chọn.
Thiếu nữ lém lỉnh nhìn mọi người, nói khẽ:
"Theo ngươi liệu có khi nào...
.
"
"Ta là tân nương của thần linh.
"
"Còn các ngươi là người qua đường bỗng dưng bắt chuyện cản trở đường ta đi?"
Dứt lời.
Phụt phụt phụt.
Không cần Thanh Hòa nói nhiều, Cốc Thánh Động Thiên rất biết ý đá hết những người này ra ngoài. Có bị phạt thêm không thì chưa biết.
Và cũng không ngoại lệ, cuộc đời này họ vô duyên với tất cả đất lành.
Thậm chí khó tăng tiến tu vi.
Người bất kính Thiên Đạo bị Thiên Đạo ghét.
.
. làm sao được ăn trái ngọt?
*
Động Thiên bé nhỏ cần cù tạo bậc thang trước mặt Thanh Hòa, giúp cô đi qua vực sâu.
Thanh Hòa lấy làm tò mò nhìn xuống dưới. Kể cả cô hôm nay được linh lực bổ trợ thị lực vẫn không nhìn thấy đáy vực.
Đáy vực ẩn giấu gì là điều mà các đại gia tộc quyền quý lũng đoạn Động Thiên cả vạn năm nay cũng không biết.
Vậy nên Thanh Hòa chọn đặt câu hỏi.
"Phất Thần đại nhân, dưới đáy vực là gì vậy ạ?"
Bẵng vài giây, thần linh trả lời lạnh nhạt: "Hỏi Động Thiên.
"
"Em muốn hỏi ngài mà.
" Thanh Hòa thử làm nũng: "Vực sâu rộng thế này cũng mất nửa ngày băng qua, em không nói chuyện với ngài thì nói chuyện với ai?"
Cô rất thích nhõng nhẽo.
Kiểu như.
.
. thiếu gì bù đó?
Bởi vì Thanh Hòa chưa từng làm nũng ở kiếp trước.
Có lẽ đã từng nhưng đó là chuyện trước sáu tuổi, cô không nhớ nhiều về ký ức ngày bố mẹ còn sống.
Sau này cô sống với họ hàng luôn phải sắm vai cháu gái ngoan ngoãn, lễ phép, thông minh.
Quyền tự do làm nũng là quyền cô có được sau khi chết, là báu vật cô nâng niu cẩn thận.
Thế nên dù lần nào Thanh Hòa cũng cười tít mắt nói chuyện rất đỗi tự nhiên nhưng thực chất cô đang lo lắng trong lòng.
Không thể nắm bắt lòng người.
Nếu có ngày Phất Thần hết kiên nhẫn thì sao?
Nếu Phất Thần cảm thấy giọng cô khó nghe, tức giận thì sao?
Cô quý trọng mối quan hệ với Phất Thần.
Vì lẽ đó Thanh Hòa biết làm nũng sẽ khuấy động bầu không khí, tăng thêm một chút cảm xúc nhưng cũng không được đi quá giới hạn.
Không ai ngoài bố mẹ ra bao dung bạn vô điều kiện.
Nhìn sắc mặt người khác mà sống là kinh nghiệm cô đúc kết trong mười hai năm ăn nhờ ở đậu.
Cô luôn chuẩn bị sẵn sàng bất cứ lúc nào, chỉ cần Phất Thần có biểu hiện khó chịu sẽ uyển chuyển vớt vát, không nói những lời lỗ mãng.
Mà lần này hình như cái nhõng nhẽo của cô vẫn chưa chạm đến ranh giới cuối cùng của Phất Thần.
Bởi vì sau một lát trầm ngâm, Phất Thần bình tĩnh trả lời cô.
"Đáy vực là tâm chướng của ta.
"
Thanh Hòa không cầm được lòng mím môi đau khổ.
Các con cưng kia nói đáy vực rất đáng sợ, tâm chướng của Phất Thần khủng khiếp vậy sao?
"Em có thể xem không ạ?" Cô hỏi: "Tâm chướng cũng giống tâm ma sao? Nó cứ ở đó mãi ngài không khó chịu sao?"
"Con người luôn có tâm chướng.
" Thần linh ngắt câu: "Em cũng có.
"
"Ôi dời em thì kệ đi.
" Thanh Hòa quan tâm: "Ngài lần nào cũng khó chịu.
.
. Em thấy giải quyết được thì giải quyết sớm vẫn hơn. Em giúp được gì cho ngài không ạ?"
Lời quan tâm rời khỏi bờ môi chằng cần nghĩ ngợi.
Câu nói của cô gái trong trẻo như nước suối róc rách trong khe núi.
Nhưng.
.
.
Thần linh nói khẽ: "Em không cần phải giả vờ.
"
Thanh Hòa run nhẹ: "Dạ?"
"Với em quan tâm là thứ rẻ mạt nói sao cũng được?"
Thanh Hòa: ".
.
.
"
Cô gái nhận được câu trả lời hơi chau mày, sau đó tầm mắt bỗng xa xăm.
Thật ra ngay khi nói xong, chưa cần nhìn biểu cảm của cô thì thần linh đã hơi.
.
. do dự.
Hắn lỡ nói bằng "uy nghiêm của thần linh" thành ra nghe rất sắc bén.
Cảm ơn những câu đáp trả sống động, phong phú của Thanh Hòa đã giúp thần linh biết cái gì là "lời nói sắc bén".
Nói chuyện như vậy sẽ khiến đối phương buồn lòng.
Thật ra hắn chỉ mong Thanh Hòa tách biệt hoàn toàn giữ muốn quan tâm và cần quan tâm.
Phất Thần không phải đứa trẻ ngốc nghếch bị tình cảm chi phối hoàn toàn lí trí.
Hoặc cũng có thể do để ý tình cảm này nên Phất Thần mới nhạy cảm bất thường, để lẫn "tạp chất" trong câu nói.
Thần linh luôn nói cô gái hiểu sai ý, khờ khạo ở mặt khác.
Nhưng đi đôi với khù khờ, cô lại có khả năng quan sát cảm xúc gần như một dạng bản năng.
Bản năng của cô biết nói sao để xoa dịu tâm trạng của hắn, nói sao để làm hắn xấu hổ, nói sao để làm hắn.
.
. đánh mất uy nghiêm của thần linh.
Cô thích nhận được phản hồi thẳng thắn từ hắn.
Ví dụ như nhõng nhẽo nhận được hài lòng.
Ví dụ như trêu cố không bị phạt.
Bởi vậy gần như cô không bỏ lỡ bất cứ cơ hội thể hiện quan tâm nào.
.
. cũng sẽ thể hiện hành động tương ứng.
Trước đây thần linh cảm thấy không có vấn đề.
Đó là trao đổi ngang giá, là một dạng khế ước bất thành văn.
Nhưng mới đây khi cô gái hỏi muốn xem tâm chướng của hắn, muốn giải quyết giúp hắn.
Thần linh muốn nói cho cô biết một sự thật.
Không phải nhận được bao nhiêu cần trả trước ngần ấy, thậm chí là trả nhiều hơn được.
Hắn đâu phải người bủn xỉn, cô không cần cẩn thận như vậy.
Nhưng không biết tại sao nghĩ thì bình thường mà lời nói ra lại.
.
. như thế.
Như châm chọc Thanh Hòa nói để vui lòng hắn.
Thần linh bối rối là thế nhưng lại vô cùng khó mở lời giải thích ý đúng.
Tâm chướng.
Nhất định do tâm chướng quấy phá.