Chương 1 - Bỏ Đại Thọ Xuống Núi Dạo Chơi
Chương 2 - Bí Mật Trong Hẻm Núi Côn Luân
Chương 3 - Nguồn Gốc Cuốn Kinh Trong Hẻm Núi
Chương 4 - Lần Đầu Nghe Kể Chuyện Trung Nguyên
Chương 5 - Mạo Danh Chưởng Môn Tạo Thư Giả
Chương 6 - Dưới Chân Núi Gặp Mặt Danh Y
Chương 7 - Hàn Khí Ngàn Năm Là Giải Dược
Chương 8 - Rời Côn Luân Ngao Du Trung Thổ
Chương 9 - Trong Tửu Quán Gặp Tam Đại Tặc
Chương 10 - Ngoài Tửu Điếm Thánh Cô Gặp Nạn
Chương 11 - Thánh Cô Dưỡng Thương Tại Hằng Sơn
Chương 12 - Quyết Tìm Kẻ Hãm Hại Thánh Cô
Chương 13 - Dưới Chân Núi Gặp Ý Trung Nhân
Chương 14 - Căn Nhà Gỗ Chứa Nhiều Rượu Quý
Chương 15 - Tiên Hà Lĩnh Gặp Phải Biến Cố
Chương 16 - Lối Vào Bí Mật Sau Thác Nước
Chương 17 - Nước Trong Thôn Bắt Đầu Nhiễm Độc
Chương 18 - Ngũ Sắc Thủy Hòa Trong Nguồn Nước
Chương 19 - Gặp Kẻ Xấu Tại Thành Lạc Dương
Chương 20 - Tam Đại Tặc Trừng Phạt Kẻ Xấu
Chương 21 - Mùi Hương Đặc Biệt Của Cô Ấy
Chương 22 - Trước Cửa Cốc Gặp Mặt Thần Y
Chương 23 - Không Hiểu Chuyện Trách Lầm Thần Y
Chương 24 - Tiếng Cầm Mang Đậm Nỗi Tương Tư
Chương 25 - Ký Ức Khi Xưa Dần Trở Lại
Chương 26 - Buổi Chiều Tà Hội Ngộ Ân Nhân
Chương 27 - Câu Hỏi Của Phương Trượng Đại Sư
Chương 28 - Gặp Mặt Cao Nhân Trong Tửu Quán
Chương 29 - Hỗn Chiến Dưới Chân Núi Hoa Sơn
Chương 30 - Ám Khí Độc Của Hà Gia Trang
Chương 31 - Lần Đầu Tới Cốc Thủy Phong
Chương 32 - Nỗi Đau Trong Tâm Hồn Của Nàng
Chương 33 - Cửu Dương Thần Công Thức Thứ Nhất
Chương 34 - Đệ Nhất Kỹ Viện Thành Lạc Dương
Chương 35 - Kỳ Tài Tử Của Phái Côn Luân
Chương 36 - Cùng Học Y Thuật Của Thần Y
Chương 37 - Các Nữ Đệ Tử Phái Không Động
Chương 38 - Âm Mưu Lớn Của Phái Không Động
Chương 39 - Tìm Người Dạy Hán Tự Cho Mình
Chương 40 - Đồng Hành Cùng Người Phái Không Động
Chương 41 - Hắc Mộc Nhai Phòng Bị Căng Thẳng
Chương 42 - Điền Bá Quang Liên Tục Gặp Họa
Chương 43 - Tam Tài Tử Cùng Nhau Hội Ngộ
Chương 44 - Manh Mối Trong Tửu Quán Ngoại Thành
Chương 45 - Tin Tức Của Chưởng Môn Sư Huynh
Chương 46 - Phải Bị Thương Mới Được Vào Cốc
Chương 47 - Bạch Mao Căn Chữa Trị Nội Thương
Chương 48 - Lên Sơn Phù Độc Tìm Thần Y
Chương 49 - Mời Thần Y Tới Dự Đại Tiệc
Chương 50 - Nhất Quyết Không Tham Gia Đại Tiệc
Chương 51 - Tên Nàng Là Nhược Thủy Liên?
Chương 52 - Dấu Hiệu Để Lại Bên Trong Cốc
Chương 53 - Những Tù Nhân Trong Động Tám Mươi
Chương 54 - Nỗi Niềm Của Tiên Gia Nhân
Chương 55 - Gặp Đệ Tử Của Hà Gia Trang
Chương 56 - Tửu Lượng Kém Trúng Kế Mỹ Nhân
Chương 57 - Kẻ Thù Đột Nhập Hà Gia Trang
Chương 58 - Gặp Nàng Tại Vạn Thú Sơn Trang
Chương 59 - Tuyết Liên Hoa Nằm Trong Cấm Địa?
Chương 60 - Truyền Thuyết Cây Trâm Và Bạch Tiêu
Chương 61 - Cửu Dương Thần Công Thức Thứ Hai
Chương 62 - Tính Kế Để Lấy Tin Tình Báo
Chương 63 - Cuộc Đấu Trí Giữa Làn Sương Mù
Chương 64 - Đệ Tử Côn Luân Tới Trung Nguyên
Chương 65 - Cửu Dương Thần Công Thức Thứ Hai
Chương 66 - Đội Tấn Công Vạn Thú Sơn Trang
Chương 67 - Đài Tỷ Võ Gặp Phen Náo Loạn
Chương 68 - Bỏ Trốn Khỏi Vạn Thú Sơn Trang
Chương 69 - Lối Thoát Dẫn Ra Ngoài Sơn Trang
Chương 70 - Thượng Thiên Khí Công Thoát Khỏi Hang
Chương 71 - Đám Hỗn Loạn Rút Khỏi Sơn Trang
Chương 72 - Di Chuyển Tới Bản Phái Không Động
Chương 73 - Kế Hoạch Liên Minh Đã Thất Bại?
Chương 74 - Muốn Hòa Hợp Tâm Tính Phải Đổi
Chương 75 - Đông Phương Tái Xuất. Giang Hồ Biến.
Chương 76 - Chạm Mặt Lạc Hư Tại Lạc Dương
Chương 77 - Hắc Mộc Nhai Triệu Tập Hào Kiệt
Chương 78 - Phái Hoa Sơn Cậy Thế Làm Càn
Chương 79 - Phút Sơ Sẩy Dẫn Tới Nguy Nan
Chương 80 - Hoàng Hôn Đẫm Máu Trên Bến Đò
Chương 81 - Gặp Cố Nhân Tại Ngũ Bá Cương
Chương 82 - Ngũ Bá Cương Gặp Hoa Sơn Phái
Chương 83 - Bàn Kế Tiến Đánh Hắc Mộc Nhai
Chương 84 - Cố Níu Giữ Ý Chí Sống Còn
Chương 85 - Câu Chuyện Khi Thuyền Nổ Tung
Chương 86 - Tình Cờ Đi Đến Tửu Khí Ấp
Chương 87 - Căn Phòng Nhỏ Ở Trong Tửu Khí Ấp
Chương 88 - Mộc Từ Thiên Tìm Cớ Gây Gổ
Chương 89 - Vì Nàng Mà Lo Lắng Không Yên
Chương 90 - Dưới Trăng Sáng Kết Nghĩa Kim Lan
Chương 91 - Bộ Mặt Thật Của Phái Không Động
Chương 92 - Mâu Thuẫn Nội Bộ Đạt Đỉnh Điểm
Chương 93 - Cuộc Hội Ngộ Không Lường Được Trước
Chương 94 - Cuộc Truy Lùng Những Tên Mất Tích
Chương 95 - Mặt Trái Sau Con Người Cậu Ấy
Chương 96 - Hoa Sơn Phái Chấp Nhận Tan Rã
Chương 97 - Lọt Vào Bẫy Của Diệp Ngân Bình
Chương 98 - Cuộc Hội Ngộ Tại Thôn Lưu Đức
Chương 99 - Sự Thật Về Thất Thương Quyền Pháp
Chương 100 - Lời Từ Biệt Không Muốn Nói Ra
Chương 101 - Một Ván Bạc Rắc Rối Giữa Đêm
Chương 102 - Lão Bà Cô Độc Trong Cấm Địa
Chương 103 - Cùng Bên Nhau Chữa Lành Đau Thương
Chương 104 - Mạc Vô Phong Tìm Lại Mẫu Thân
Chương 105 - Thần Y Trở Về Cốc Thủy Phong
Chương 106 - Tuyết Liên Hoa Không Phải Truyền Thuyết
Chương 107 - Rời Côn Luân Trở Lại Trung Nguyên
Chương 108 - Gặp Lại Nàng Tại Thôn Lưu Đức
Chương 109 - Những Giọt Máu Trên Nền Tuyết Trắng
Chương 110 - Kết Thúc Cũng Là Sự Bắt Đầu
Chương 111 - Tiểu Quái Nhân Của Bạch Vân Viện
Chương 112 - Tình Cờ Gặp Mặt Trong Ngôi Chùa
Chương 113 - Một Viên Đạn Sắt Đi Lạc Đường
Chương 114 - Cùng Nàng Tìm Lại Cảm Giác Xưa
Chương 115 - Những Cuộc Chiến Trong Phủ Tô Châu
Chương 116 - Cùng Bên Nhau Đi Hết Cuộc Đời
Chương 117 - Chương Cuối
Chương 1 - Bỏ Đại Thọ Xuống Núi Dạo Chơi
Chương 2 - Bí Mật Trong Hẻm Núi Côn Luân
Chương 3 - Nguồn Gốc Cuốn Kinh Trong Hẻm Núi
Chương 4 - Lần Đầu Nghe Kể Chuyện Trung Nguyên
Chương 5 - Mạo Danh Chưởng Môn Tạo Thư Giả
Chương 6 - Dưới Chân Núi Gặp Mặt Danh Y
Chương 7 - Hàn Khí Ngàn Năm Là Giải Dược
Chương 8 - Rời Côn Luân Ngao Du Trung Thổ
Chương 9 - Trong Tửu Quán Gặp Tam Đại Tặc
Chương 10 - Ngoài Tửu Điếm Thánh Cô Gặp Nạn
Chương 11 - Thánh Cô Dưỡng Thương Tại Hằng Sơn
Chương 12 - Quyết Tìm Kẻ Hãm Hại Thánh Cô
Chương 13 - Dưới Chân Núi Gặp Ý Trung Nhân
Chương 14 - Căn Nhà Gỗ Chứa Nhiều Rượu Quý
Chương 15 - Tiên Hà Lĩnh Gặp Phải Biến Cố
Chương 16 - Lối Vào Bí Mật Sau Thác Nước
Chương 17 - Nước Trong Thôn Bắt Đầu Nhiễm Độc
Chương 18 - Ngũ Sắc Thủy Hòa Trong Nguồn Nước
Chương 19 - Gặp Kẻ Xấu Tại Thành Lạc Dương
Chương 20 - Tam Đại Tặc Trừng Phạt Kẻ Xấu
Chương 21 - Mùi Hương Đặc Biệt Của Cô Ấy
Chương 22 - Trước Cửa Cốc Gặp Mặt Thần Y
Chương 23 - Không Hiểu Chuyện Trách Lầm Thần Y
Chương 24 - Tiếng Cầm Mang Đậm Nỗi Tương Tư
Chương 25 - Ký Ức Khi Xưa Dần Trở Lại
Chương 26 - Buổi Chiều Tà Hội Ngộ Ân Nhân
Chương 27 - Câu Hỏi Của Phương Trượng Đại Sư
Chương 28 - Gặp Mặt Cao Nhân Trong Tửu Quán
Chương 29 - Hỗn Chiến Dưới Chân Núi Hoa Sơn
Chương 30 - Ám Khí Độc Của Hà Gia Trang
Chương 31 - Lần Đầu Tới Cốc Thủy Phong
Chương 32 - Nỗi Đau Trong Tâm Hồn Của Nàng
Chương 33 - Cửu Dương Thần Công Thức Thứ Nhất
Chương 34 - Đệ Nhất Kỹ Viện Thành Lạc Dương
Chương 35 - Kỳ Tài Tử Của Phái Côn Luân
Chương 36 - Cùng Học Y Thuật Của Thần Y
Chương 37 - Các Nữ Đệ Tử Phái Không Động
Chương 38 - Âm Mưu Lớn Của Phái Không Động
Chương 39 - Tìm Người Dạy Hán Tự Cho Mình
Chương 40 - Đồng Hành Cùng Người Phái Không Động
Chương 41 - Hắc Mộc Nhai Phòng Bị Căng Thẳng
Chương 42 - Điền Bá Quang Liên Tục Gặp Họa
Chương 43 - Tam Tài Tử Cùng Nhau Hội Ngộ
Chương 44 - Manh Mối Trong Tửu Quán Ngoại Thành
Chương 45 - Tin Tức Của Chưởng Môn Sư Huynh
Chương 46 - Phải Bị Thương Mới Được Vào Cốc
Chương 47 - Bạch Mao Căn Chữa Trị Nội Thương
Chương 48 - Lên Sơn Phù Độc Tìm Thần Y
Chương 49 - Mời Thần Y Tới Dự Đại Tiệc
Chương 50 - Nhất Quyết Không Tham Gia Đại Tiệc
Chương 51 - Tên Nàng Là Nhược Thủy Liên?
Chương 52 - Dấu Hiệu Để Lại Bên Trong Cốc
Chương 53 - Những Tù Nhân Trong Động Tám Mươi
Chương 54 - Nỗi Niềm Của Tiên Gia Nhân
Chương 55 - Gặp Đệ Tử Của Hà Gia Trang
Chương 56 - Tửu Lượng Kém Trúng Kế Mỹ Nhân
Chương 57 - Kẻ Thù Đột Nhập Hà Gia Trang
Chương 58 - Gặp Nàng Tại Vạn Thú Sơn Trang
Chương 59 - Tuyết Liên Hoa Nằm Trong Cấm Địa?
Chương 60 - Truyền Thuyết Cây Trâm Và Bạch Tiêu
Chương 61 - Cửu Dương Thần Công Thức Thứ Hai
Chương 62 - Tính Kế Để Lấy Tin Tình Báo
Chương 63 - Cuộc Đấu Trí Giữa Làn Sương Mù
Chương 64 - Đệ Tử Côn Luân Tới Trung Nguyên
Chương 65 - Cửu Dương Thần Công Thức Thứ Hai
Chương 66 - Đội Tấn Công Vạn Thú Sơn Trang
Chương 67 - Đài Tỷ Võ Gặp Phen Náo Loạn
Chương 68 - Bỏ Trốn Khỏi Vạn Thú Sơn Trang
Chương 69 - Lối Thoát Dẫn Ra Ngoài Sơn Trang
Chương 70 - Thượng Thiên Khí Công Thoát Khỏi Hang
Chương 71 - Đám Hỗn Loạn Rút Khỏi Sơn Trang
Chương 72 - Di Chuyển Tới Bản Phái Không Động
Chương 73 - Kế Hoạch Liên Minh Đã Thất Bại?
Chương 74 - Muốn Hòa Hợp Tâm Tính Phải Đổi
Chương 75 - Đông Phương Tái Xuất. Giang Hồ Biến.
Chương 76 - Chạm Mặt Lạc Hư Tại Lạc Dương
Chương 77 - Hắc Mộc Nhai Triệu Tập Hào Kiệt
Chương 78 - Phái Hoa Sơn Cậy Thế Làm Càn
Chương 79 - Phút Sơ Sẩy Dẫn Tới Nguy Nan
Chương 80 - Hoàng Hôn Đẫm Máu Trên Bến Đò
Chương 81 - Gặp Cố Nhân Tại Ngũ Bá Cương
Chương 82 - Ngũ Bá Cương Gặp Hoa Sơn Phái
Chương 83 - Bàn Kế Tiến Đánh Hắc Mộc Nhai
Chương 84 - Cố Níu Giữ Ý Chí Sống Còn
Chương 85 - Câu Chuyện Khi Thuyền Nổ Tung
Chương 86 - Tình Cờ Đi Đến Tửu Khí Ấp
Chương 87 - Căn Phòng Nhỏ Ở Trong Tửu Khí Ấp
Chương 88 - Mộc Từ Thiên Tìm Cớ Gây Gổ
Chương 89 - Vì Nàng Mà Lo Lắng Không Yên
Chương 90 - Dưới Trăng Sáng Kết Nghĩa Kim Lan
Chương 91 - Bộ Mặt Thật Của Phái Không Động
Chương 92 - Mâu Thuẫn Nội Bộ Đạt Đỉnh Điểm
Chương 93 - Cuộc Hội Ngộ Không Lường Được Trước
Chương 94 - Cuộc Truy Lùng Những Tên Mất Tích
Chương 95 - Mặt Trái Sau Con Người Cậu Ấy
Chương 96 - Hoa Sơn Phái Chấp Nhận Tan Rã
Chương 97 - Lọt Vào Bẫy Của Diệp Ngân Bình
Chương 98 - Cuộc Hội Ngộ Tại Thôn Lưu Đức
Chương 99 - Sự Thật Về Thất Thương Quyền Pháp
Chương 100 - Lời Từ Biệt Không Muốn Nói Ra
Chương 101 - Một Ván Bạc Rắc Rối Giữa Đêm
Chương 102 - Lão Bà Cô Độc Trong Cấm Địa
Chương 103 - Cùng Bên Nhau Chữa Lành Đau Thương
Chương 104 - Mạc Vô Phong Tìm Lại Mẫu Thân
Chương 105 - Thần Y Trở Về Cốc Thủy Phong
Chương 106 - Tuyết Liên Hoa Không Phải Truyền Thuyết
Chương 107 - Rời Côn Luân Trở Lại Trung Nguyên
Chương 108 - Gặp Lại Nàng Tại Thôn Lưu Đức
Chương 109 - Những Giọt Máu Trên Nền Tuyết Trắng
Chương 110 - Kết Thúc Cũng Là Sự Bắt Đầu
Chương 111 - Tiểu Quái Nhân Của Bạch Vân Viện
Chương 112 - Tình Cờ Gặp Mặt Trong Ngôi Chùa
Chương 113 - Một Viên Đạn Sắt Đi Lạc Đường
Chương 114 - Cùng Nàng Tìm Lại Cảm Giác Xưa
Chương 115 - Những Cuộc Chiến Trong Phủ Tô Châu
Chương 116 - Cùng Bên Nhau Đi Hết Cuộc Đời
Chương 117 - Chương Cuối
“Vậy thì lạ thật, ban nãy Lạc Hư sư huynh có nói chưởng môn sư huynh đã tới trung thổ. Huynh ấy phải gấp rút tìm huynh trở về”
Mạc Vô Phong không biết trong lúc hắn vắng mặt đã xảy ra hiểu lầm gì nhưng Lạc Hư một mình tới trung thổ e là lành ít dữ nhiều. Hắn không thể để đệ tử bản phái xảy ra chuyện gì bất trắc hơn nữa theo những lời hắn vừa được nghe thì Lạc Hư tới trung thổ là để tìm hắn
“Lệnh cho Đường Chính Thiên và Trương Thiên Lạc tới phòng của huynh”
Đệ tử này ấp úng
“Hai huynh ấy ban nãy cũng đã lên ngựa bỏ đi rồi chưởng môn sư huynh. Nghe nói cũng là tới trung thổ”
Mạc Vô Phong lệnh cho đệ tử này lui đi, hắn trở về phòng ngẫm lại mọi chuyện
“Tại sao Lạc Hư lại nghĩ mình tới trung thổ. Trước giờ đệ ấy làm chuyện gì cũng đều suy nghĩ kỹ càng không thể chỉ vì tin đồn mà hành động nông nổi như vậy”
Đôi mắt hắn nhìn quanh cái bàn rồi dừng lại ở khay mực. Vết mài mực chỉ mới khô lại gần hết. Hắn thầm nhủ
“Từ sáng tới giờ mình chỉ tiếp hai Tam Tài trong phòng, không biết hai đệ ấy viết gì mà phải mài lại mực. Còn nữa hôm nay hai tên này không hiểu sao lại nổi hứng nói mình ra ngoài cho khuây khỏa, mình vừa đi mất thì Lạc Hư tới trung thổ ngay. Chắc chắn Đường Chính Thiên đã mạo danh nét bút của mình viết một bức thư nói mình đã tới trung thổ đưa cho Lạc Hư mới khiến đệ ấy rời đi ngay như vậy. Hai tên này hết trò để đùa rồi, tốt nhất đừng để huynh tìm ra các đệ”
Mạc Vô Phong quyết định sáng sớm ngày mai hắn sẽ khởi hành tới trung thổ tìm Tam Tài. Suy cho cùng bản thân hắn cũng rất muốn tới nơi đây chẳng qua là chưa có lý do để rời bỏ bản phái giờ lý do không mời mà đến hắn cũng không muốn chối từ.
Sáng hôm sau, tất cả đệ tử Côn Luân cũng dạy từ rất sớm tiễn hắn lên đường tới trung thổ. Mạc Vô Phong lệnh cho đệ tử chăm lo bản phái nếu có chuyện gì xảy ra hãy dùng bồ câu đưa tin của Côn Luân gửi tới chỗ hắn. Dặn dò các đệ tử xong xuôi hắn thúc ngựa thẳng tiến tới trung thổ. Qua Ngọc Môn quan cả người và ngựa đi không ngừng nghỉ suốt vài ngày đêm liên tiếp mới bước vào địa phận trung nguyên.
Đúng là cảnh sắc trung nguyên khác xa hoàn toàn Tây Vực. Đứng giữa núi rừng Mạc Vô Phong có thể nhận thấy sắc xanh của cây cối, sắc vàng của ánh nắng mặt trời đâu đó còn nghe tiếng chim muông ca hát. Hắn phải thốt lên rằng
“Tại sao Tây Vực chỉ có đúng một sắc trắng quanh năm chứ, trung thổ mới là nơi người ta có thể cảm nhận cuộc sống”
Thúc ngựa quanh vùng núi rừng xanh tươi này, hắn không thể rời mắt bởi khung cảnh hùng vĩ ấy. Nhiều dãy núi cao tới hàng trăm trượng có khi còn hơn. Đã lâu lắm rồi kể từ ngày sư phụ qua đời Mạc Vô Phong mới nở được nụ cười hiếm hoi trên mặt, đúng là cảnh vật có thể thay đổi tâm trạng con người.
Mạc Vô Phong bước xuống ngựa dạo quanh nơi này, hắn kiếm một bãi cỏ trống thả mình nằm xuống, hai mắt nhắm chặt lại nghe bài ca của núi rừng.
Tại một nơi cách Mạc Vô Phong không xa cũng có một đôi phu phụ đang ngồi nghỉ chân giữa cảnh núi rừng
“Xung ca, huynh xem, nơi này so với Hoa Sơn khung cảnh đâu kém phần nào”. Người nữ nhân vừa cất tiếng nói không ai khác chính là Nhậm Doanh Doanh, cô cùng Lệnh Hồ Xung đang đi thưởng ngoạn phong cảnh chốn nhân gian.
“Muội đó, Doanh Doanh cứ đòi tới nơi đây bằng được, huynh thì vẫn thấy Hoa Sơn khung cảnh đẹp hơn”. Lệnh Hồ Xung cười đáp
Doanh Doanh nói
“Từ khi thành thân tới giờ huynh và muội đã ngao du Hoa Sơn nhiều tới mức giờ khi đi ngủ trong đầu muội cũng hiện lên phong cảnh của Hoa Sơn”
Lệnh Hồ Xung trêu nương tử
“Muội không mơ thấy huynh mà lại mơ về Hoa Sơn suốt sao, Lệnh Hồ Xung ta thấy thất vọng lắm đấy”
Doanh Doanh biết hắn đang hờn dỗi liền nói
“Muội lần nào mơ về Hoa Sơn cũng thấy Xung ca đứng ở nơi đó luyện kiếm, uống rượu”
Lệnh Hồ Xung chỉ biết mỉm cười chịu thua vị nương tử của mình. Doanh Doanh lấy cây đàn ra khỏi túi vải đặt xuống đất, bàn tay cô ấy gảy qua từng dây một. Lệnh Hồ Xung biết ý hắn cũng lấy cây tiêu của mình ra chuẩn bị cùng nương tử hòa tấu khúc nhạc quen thuộc ấy.
Khúc Tiếu Ngạo Giang Hồ lại cất lên nghe thật thanh thản yêu đời. Khúc nhạc ấy truyền khắp bốn phương, truyền tới cả nơi Mạc Vô Phong đang nằm nghỉ. Khi nghe khúc nhạc này một lần nữa hắn lại mỉm cười, hắn như rũ bỏ được hết muộn phiền của mình tâm trí hòa theo điệu nhạc. Lấy từ trong người ra cây Bạch tiêu nhỏ hắn cũng góp mình vào điệu nhạc đó. Mạc Vô Phong chưa từng nghe khúc Tiếu Ngạo Giang Hồ nên hắn chỉ thổi theo những âm điệu hắn nghe được từ phu phụ Lệnh Hồ.
Khi Khúc Dương và Lưu Chính Phong giao lại cuốn nhạc phổ cho Lệnh Hồ Xung chẳng phải không muốn nó thất truyền sao, nay phu phụ họ đã hoàn thành tâm nguyện đó không những vậy còn truyền bá đến những người mê nhạc khác. Hai người Lệnh Hồ Xung và Doanh Doanh đang hợp tấu nghe thấy tiếng tiêu lạ của ai đó cất lên theo họ chỉ nhìn nhau cười vui vẻ. Sau khi họ kết thúc bản hợp tấu tiếng tiêu ấy vẫn cất lên. Doanh Doanh thì thầm với Lệnh Hồ Xung
“Huynh có muốn tìm xem tiếng tiêu đó phát ra từ đâu không”
Lệnh Hồ Xung nhíu mày
“Huynh cũng có cùng ý kiến như muội đó, Doanh Doanh”. Hắn kéo lấy tay Doanh Doanh nói “Đi thôi”
Hai người họ đi theo tiếng tiêu ấy tới giữa một bãi cỏ lớn thì trông thấy người đó. Hắn vận bạch y tay cầm Bạch tiêu nhắm mắt lại độc tấu. Mạc Vô Phong thật sự đã bị cuốn hồn theo khúc nhạc ấy, khi phu phụ Lệnh Hồ tới nơi hắn mới nhận ra khúc nhạc đã ngừng nhưng bản thân hắn vẫn tấu lên. Trông thấy hai người Hán đi tới biết bản thân mình và họ không đồng ngôn ngữ hắn vội vàng cất Bạch tiêu vào trong áo bỏ về phía con ngựa đang thảnh thơi gặm cỏ.
Lệnh Hồ Xung cất tiếng
“Không biết huynh đã từng chơi qua khúc nhạc này chưa mà có thể thổi hay như vậy”
Mạc Vô Phong ngoảnh đầu lại tuy không hiểu hắn nói gì nhưng vẫn đáp
“Xin lỗi tôi không thành thạo tiếng Hán” rồi nhảy lên mình ngựa.
Doanh Doanh nghe giọng nói của hắn nhận ra ngay nam nhân này là người Tây Vực. Khi xưa còn là Thánh cô của Nhật Nguyệt thần giáo cô ấy có từng giao du nhiều với những lái buôn Tây Vực chuyển độc dược tới thần giáo nên Doanh Doanh có thể hiểu được tiếng nói của họ.
Lệnh Hồ Xung hỏi Doanh Doanh
“Huynh ấy nói tiếng gì vậy, không phải người trung nguyên sao”
Doanh Doanh gật đầu rồi gọi to
“Huynh tới từ Tây Vực phải không?”
Mạc Vô Phong vừa định thúc ngựa đi thì nghe nữ nhân người Hán nói chuyện với hắn bằng tiếng bản ngữ. Hắn dừng lại nhảy xuống tiến về chỗ phu phụ họ
“Hóa ra cô nương có thể hiểu tôi nói gì”. Xong nhìn thấy chiếc đàn Doanh Doanh đeo sau lưng hắn hỏi “Khúc nhạc tuyệt vời ban nãy là tiếng tiêu – cầm của hai người sao. Tôi rất thích đoạn nhạc đó”
Doanh Doanh kéo Lệnh Hồ Xung lại giới thiệu với hắn
“Phải, là do chúng tôi hợp tấu. Huynh ấy là Lệnh Hồ Xung, huynh ấy vừa nói rất thán phục tài nghệ của huynh, mới nghe khúc nhạc đó lần đầu mà có thể dùng tiêu thổi theo được”
Mạc Vô Phong quay ra chỗ Lệnh Hồ Xung, hai tay ôm quyền
“Tôi là Mạc Vô Phong, cảm ơn huynh về lời khen. Tôi chỉ là buột lòng thổi theo chứ không có ý phá hai người hòa tấu”
Lệnh Hồ Xung thật sự chẳng hiểu Doanh Doanh và nam nhân này đang nói gì nhưng thấy Mạc Vô Phong quay ra ôm quyền trước mặt mình hắn cũng gật đầu đáp lại. Doanh Doanh nói với hắn
“Người này tới từ Tây Vực. Huynh ấy nói tên huynh ấy là Mạc Vô Phong”
Lệnh Hồ Xung nghe vậy mới hiểu ra hắn vừa chào hỏi mình nên cũng ôm quyền đáp
“Tôi là Lệnh Hồ Xung. Rất vui khi được làm quen với huynh”
Doanh Doanh ban nãy có nghe hắn nói là buột lòng thổi theo thì rất khâm phục người này. Khúc nhạc này ngay cả Lục Trúc Ông khi nhìn vào nhạc phổ chơi theo còn bị vấp còn nam nhân đây mới nghe lần đầu đã có thể thổi theo được. Cô ấy rất muốn tìm hiểu xem lai lịch người này như thế nào liền nói với Lệnh Hồ Xung
“Xung ca, muội thấy công tử này rất đặc biệt huynh có muốn một lần cùng người Tây Vực uống rượu không”
Lệnh Hồ Xung rất hứng thú, hắn nói
“Huynh cũng muốn thử một lần kết giao với người Tây Vực xem thế nào”
Không muốn từ chối thành ý của phu nhân người Hán này Mạc Vô Phong tạm gác chuyện tìm Tam Tài sang một bên cùng họ tìm một tửu quán thưởng thức mùi vị rượu của trung nguyên.
Ngồi trong tửu quán Lệnh Hồ Xung ngỏ ý muốn xem qua cây Bạch tiêu kỳ lạ của Mạc Vô Phong liền nhờ nương tử nói hộ hắn. Doanh Doanh tháo cây đàn sau lưng ra để lên mặt bàn
“Công tử thổi tiêu tài như vậy không biết cầm nghệ ra sao”
Mạc Vô Phong đáp
“Thật ra khi ở Tây Vực tôi chơi cầm là chính nhưng tới trung thổ đường xa vạn dặm mang theo thật không tiện. Đi xa như vậy mà không có âm nhạc bên mình cũng thấy cô đơn nên mới cầm theo Bạch tiêu khi nào buồn chán thì đem ra thổi”. Hắn vừa nói vừa rút Bạch tiêu từ trong người ra lau chùi sạch sẽ.
Doanh Doanh nói
“Công tử muốn chơi cầm thì cứ tự nhiên dùng cây cầm của tôi, đổi lại có thể cho tôi xem qua Bạch tiêu của huynh”