Tfboys, Chuyện Tình Rắc Rối​

Tfboys, Chuyện Tình Rắc Rối​

Cập nhật: 07/04/2024
Tác giả: Karry's Karry's
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 194,246
Đánh giá:                        
Truyện Teen
     
     

Trùng Khánh.

- A. Tiểu Hầu Tử…

Vừa nhìn thấy Nguyên đã reo lên. Khải ca thì vẫy vẫy tay cho Thiên Tỉ biết vị trí. Thiên Ân mừng rỡ, cuối cùng thì cũng được gặp Khải và Nguyên. Không ngờ ngoài đời mặt mộc mà họ lại soái như vậy.

- Nào, về nhà anh. – Khải ca chu đáo bảo Thiên Tỉ.

- Thôi, thôi. Về nhà tớ. Tối xem Naruto cùng tớ luôn. Có tập mới rồi. – Nguyên phấn khích tranh giành.

Đôi môi lạnh lùng ấy vẫn mím chặt. Chỉ có đôi mắt lãnh đạm bình thường là có lóe lên tia sáng của niềm vui.

- Cậu dọn phòng chưa?

Nguyên lè lưỡi gãi đầu.

- Hì hì. Phòng tớ không cần dọn. Để vậy cho nghệ thuật.

Sọc đen đồng loạt xuất hiện trên trán của Khải ca, Thiên Tỉ, Thiên Ân. Thiên Ân thầm nghĩ tại sao Nguyên Nguyên lại giống với Bảo An như vậy.

*

Trong phòng, Bảo An đang ngồi đọc Conan bỗng dưng hắt xì.

- Phòng mình bừa bộn chứ có bẩn đâu nhỉ?! – Nó lẩm bẩm

Nó đưa ngón tay xoa xoa mũi rồi tiếp tục chăm chú đọc.

Chiếc chăn hồng cuốn lộm nhộm thành một đống ở góc giường. Gối ôm, gấu trúc bông nằm lộn xộn mỗi con một chỗ. Album ảnh, album TFBOYS, sách vở nằm lộn xộn trên kệ sách. Mấy quyển truyện tranh, ngôn tình nằm ngổn ngang trên đầu giường và chân giường để tiện đọc lúc đi ngủ. Thùng rác nhỏ bên cạnh bàn học mặc dù không đầy nhưng xung quanh lại toàn những mảnh giấy, vỏ snack vì cái tội ngồi, nằm ở một chỗ nào đó trong phòng rồi phi rác vào thùng. Hụt còn không buồn đi nhặt. Nó thích phòng nó lúc nào cũng gọn gàng, chỗ nào ra chỗ đó nhưng lười dọn. Mặc dù bừa bộn nhưng phòng nó vẫn sạch sẽ, nó không thích không gian của nó bị bẩn, bừa bộn một chút cũng được nhưng nhất định là phải sạch.

Đôi mắt long lanh của nó chăm chú vào từng dòng chữ, từng hình vẽ, từng cảm xúc trong quyển truyện. Chiếc kim gây mê được bắn vào cổ ông Mori, và vụ án hóc búa đã có lời giải. Ánh mắt sắc sảo, lạnh lùng của thám tử bị thu nhỏ. Vẻ mặt đen tối, gian xảo của hung thủ, những thủ đoạn che dấu tội ác không thể qua được con mắt của chàng thám tử bị teo nhỏ. Từng chi tiết của vụ án đang dần được vạch trần…

Cộc cộc.

Tiếng gõ cửa vang lên, nó chợt giật mình. Trái tim đập thịch vì vụ án trong Conan sắp được phá giải. Thở dài một hơi, vội lấy miếng đánh dấu trang hình con thỏ dễ thương đánh dấu lại trang sách đang đọc. Nó tiến dần về phía cánh cửa màu trắng. Mở ra. Trước mặt nó chính là ba người trong poster trên tường phòng nó. Chớp đôi mắt long lanh tỏ vẻ ngạc nhiên, ngước nhìn ba soái ca đứng trước mặt. Đằng sau họ là cô bạn thân cả năm nay chưa gặp mặt.

- Khải ca, Nguyên ca, Thiên ca… cả Thiên Ân nữa???

Tuấn Khải nở một nụ cười làm lộ ra cặp răng hổ hút hồn người. Vương Nguyên thì bật cười vì điệu bộ ngốc nghếch của muội muội. Thiên Tỉ cao lãnh cũng hé răng cười chào người ta một lần. Thiên Ân lập tức chen giữa Khải và Thiên nhảy bổ vào người cô bạn thân của mình.

- Bảo Annnnnnnnnnnnnnnnnnn!

- Oái oái. Cậu làm cái gì vậy? Bỏ tớ ra. Ặc ặc, nghẹt thở quá.

Lúc này, Thiên Ân mới bỏ Bảo An ra, mặt tươi cười, vỗ vai Bảo An một cái.

- Nhớ tớ không?

- Không. – Bảo An giả vờ lạnh lùng buông ngay một từ “không” sau khi Thiên Ân hỏi.

Thiên Ân mặt xị lại, giả vờ giận dỗi.

- Hứ. Tớ cũng không thèm nhớ cái đồ bội bạc như cậu.

- Ha ha. Không nhớ mà nãy lao vào người ta như tên lửa thế à?

- Chẳng qua tớ nhận nhầm người thôi. Lè. – Thiên Ân lè lưỡi trêu Bảo An.

Khải, Nguyên, Thiên đứng đó cười câu chuyện của hai người.

Thiên Ân đi vào phòng của Bảo An một cách tự nhiên rồi cho một câu không hiểu là khen hay chê.

- Cậu vẫn như cũ nhỉ?

Bảo An mặt xị lại, không nói lời nào, lại đánh mấy phát vào cánh tay cho con bạn bớt tội nói nhảm. Nụ cười vang khắp căn phòng. Nắng vàng chiều muộn yếu ớt chiếu qua rèm cửa tạo thành những tia sáng đặc biệt và trong lành. Lớp bụi trong không khí cuốn theo ánh nắng chiếu vào phòng. Tình bạn. Ùa về trong tâm trí. Vui sướng khó tả.

- Thôi, hai đứa không trêu nhau nữa. Lúc khác hàn huyên sau. Giờ sang rủ nốt Lam Kì để đi. – Khải ca vẫn luôn chu toàn nhất mà.

- Ủa? Đi đâu vậy? – Nó ngơ ngác hỏi lại.

Mấy người nhìn nhau. Từ nãy tới giờ chỉ toàn đùa mà quên mất nói cho nó biết là đang định rủ nó cùng Lam Kì đi ăn.

- Nãy giờ quên mất. Bọn họ rủ anh với mấy em đi ăn nhà hàng Trùng Khánh. – Thiên nói rồi chỉ vào Khải, Nguyên. – Em thay đồ đi rồi bọn anh đợi.

- Phải đó muội muội. Mau thay đồ đi. Nhà hàng này ngon lắm đó. – Vừa nói, Nguyên vừa diễn tả mức độ ngon của đồ ăn nhà hàng này.

- Em hơi thừa lời rồi đấy. – Khải ca nhắc nhở Nguyên Nhi. – Thiên Ân, xuống nhà dưới đi. Bảo An, bọn anh đợi ở nhà dưới nhé. Mau lên đó.

Nó khẽ mỉm cười rồi gật đầu với mọi người. Cửa phòng đóng lại.

Một lúc sau…

Cửa phòng mở. Bước từng bước xuống bậc cầu thang. Tuấn Khải nhìn lên, có chút ngượng ngùng khi hai ánh mắt chạm nhau. Nó thật dễ thương. Chiếc áo phông trắng đơn giản in dòng chữ “Love Myself” nổi bật cùng với chân váy xòe màu đen, kết hợp cùng đôi giày thể thao trắng hơi nâng đế. Tóc búi củ hành tự nhiên và khéo léo. Mắt kính Conan hơi bóng một chút làm tôn lên đôi mắt long lanh dễ thương của nó. Chỉ là áo phông, chân váy xòe giản dị cũng đủ làm cho ai đó xiêu lòng. Đôi mắt ngọc đen hút hồn hàng vạn con dân giờ không thể gỡ ra khỏi cố gái nào đó. Trái tim ấm áp đập loạn xạ. Vành tai có vẻ nóng nóng giống như vừa bị một luồng hơi nóng phả vào. Đôi mắt lấp lánh của nó cũng không thể rời khỏi người anh. Lúc nãy mải đùa với Thiên Ân, giờ mới để ý. Nguyên ca trong bộ quần áo phong cách thể thao thật cá tính và mạnh mẽ. Thiên ca với bộ y mang phong cách đường phố nhưng vẫn gọn gàng, lịch lãm. Thiên Ân đang mải vuốt lại chiếc váy sát nách màu hồng phấn. Còn anh, vẫn khuôn mặt soái ca nó biết, vẫn đôi mắt ấm áp nó hay ngắm nhìn. Chỉ có điều, dường như hôm nay, anh đẹp trai hơn mọi ngày. Y phục của anh, cũng chẳng thể biết là phong cách gì nhưng rất đẹp. Ánh đèn neon chiếu xuống nền nhà làm rạng rỡ khuôn mặt anh tuấn ấy. Cũng là đôi giày thể thao, cùng là màu trắng. Trùng hợp! Màu trắng, nhẹ nhàng, không huyền ảo, không lung linh nhưng tinh khiết, thuần túy. Khiến cho hai trái tim rung động, hồi hộp.

Tất cả cùng đi về phía nhà Lam Kì, xin phép ông bà Trương rồi lập tức rủ Lam Kì đi chỉ mất có mười phút cả thời gian Lam Kì thay đồ và sửa soạn. Lam Kì thay đồ rất nhanh. Cũng giống Bảo An, Lam Kì không thích để người khác chờ mình quá lâu nên cô đã cố gắng làm mọi thứu nhanh nhất có thể. Mặc dù vội nhưng Lam Kì trông vẫn rất duyên dáng và nữ tính trong bộ đồ đồng phục Nhật Bản cách điệu, thiết kế khác đi một chút cho phù hợp cùng mái tóc dài mượt buông xõa giống Thiên Ân. Nguyên Nguyên có chút ngượng ngùng khi nhìn thấy Lam Kì từ trong phòng bước ra như vậy.

Sáu người, cùng ngồi trên một chiếc xe. Nói cười vui vẻ. Nụ cười của ai cũng rạng rỡ như mặt trời. Xe lao băng băng trên con đường rả nhựa bằng phẳng. Ánh đèn đường chiếu sáng mặt đường, chiếu sáng xe cộ. Mọi thứ cứ vun vút lao đi. Ánh sáng cũng nhoằng qua chớp nhoáng. Nhanh chóng. Trong xe như một không gian riêng cách biệt với bên ngoài. Sáu giọng nói, sáu tiếng cười vui vẻ. Trái tim như gắn kết gần nhau hơn. Bác tài xế ngồi lặng yên lái xe, đôi môi mỉm cười vì những câu chuyện hài hước của sáu người. Thầm nghĩ: “Bọn thanh niên trẻ ngày nay hay thật.

” Ánh mắt nheo nheo lại, niềm vui ánh lên trong một màn đen của buổi tối. Chiếc xe đi chậm dần lại. Men theo lề đường, tấp vào bãi đỗ xe của một nhà hàng sang trọng. Dòng chữ Trung lớn nhấp nháy ánh đèn, bên dưới có một dòng chữ Latin nhỏ hơn “Chong Qing Restaurant”. Những cặp đôi, nhóm bạn lần lượt đi ra hoặc đi vào. Trên gương mặt ai cũng lộ rõ niềm rạng rỡ.

TFBOYS cùng Bảo An, Lam Kì và Thiên Ân cùng bước vào nhà hàng. Họ bước vào, dường như có ánh hào quang nào đó tỏa a từ sáu người họ. Mọi người đều chú ý. Những anh chàng thanh niên bị cuốn hút bởi những nét dễ thương, đáng yêu, duyên dáng của ba cô gái trẻ kia. Lại tiếc nuối và ghen tị với ba chàng trai đi cùng họ. Hầu như mọi người đều biết đó là TFBOYS nhưng cũng không đến nỗi chạy xô vào họ để chụp ảnh hay làm gì đó bởi như vậy là bất lịch sự, đặc biệt là đng trong một nhà hàng đẹp và sang trọng như vậy. Hơn nữa làm như vậy chẳng phải là quá mất mặt so với ba cô gái xinh đẹp đi bên cạnh họ sao. “Chắc ba cô gái ấy cũng chỉ là bạn hoặc đồng nghiệp diễn chung thôi.

” Mọi người nghĩ vậy. Các thiếu nữ kể cả những cô gái có bạn trai đi cùng cũng không khỏi ghen tị với Bảo An, Lam Kì và Thiên Ân. Tiếng xì xào bàn tán xung quanh nhưng sáu người, không ai để ý, chỉ đi thẳng về phía thang máy lên tầng ba.

Ting… Sau tiếng thang máy. Hai bên cửa mở ra. Trên này thật đẹp. Họ vừa đi vừa chiêm ngưỡng vẻ đẹp của nơi đây. Ánh đèn neon sáng rọi cả căn phòng. Nhưng khi sáu người vừa bước vào. Ánh đèn đó như bị lu mờ bởi vẻ đẹp của những thanh, thiếu niên mới lớn. Trông họ thật rạng rỡ và có sức hút lạ kì khiến mọi ánh mắt đồ dồn về phía họ. Ngay cả chàng thanh niên to béo đang chăm chú thưởng thức những miếng thịt thơm ngon cũng phải ngừng ăn ngước nhìn sáu người họ. Không trang điểm, không quá điệu đà, không quá gây chú ý nhưng lại khiến người ta không thể rời mắt. Sáu người thống nhất cùng chọn chiếc bàn bên cạnh chậu hoa bách hợp nơi gần khung kính để có thể quan sát thành phố Trùng Khánh vào ban đêm. Chị phục vụ vẻ mặt tươi cười chào mời khách rồi yêu cầu khách gọi món. Mười hai con mắt nhìn vào thực đơn rồi nhẹ nhàng gọi những món ăn lạ hoặc yêu thích. Năm người đã gọi xong món và vẫn còn đang chờ một người. Không ai khác đó chính là Nguyên Bảo. Mười con mắt tròn xoe khi nghe thấy Nguyên gọi một đống món mà không cần biết có ăn hết hay không.

- Cậu cứ như cả thế kỉ chưa được ăn nhỉ? – Thiên nói.

- Sống là để ăn, ăn là để sống. Cậu không biết câu danh ngôn ấy à? – Đôi mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt lạnh lùng của cậu bạn mà trả lời vặn lại.

Thiên Tỉ cũng không nói lời nào. Cũng đến bó tay với cậu bạn tham ăn này, ngán ngẩm nhìn Nguyên một cái rồi quay đi.

Trong màn đêm đen, những ánh sáng đẹp đến kì lạ, những ánh đèn đó tạo ra một hình thù nào đó, một nét đặc biệt nào đó của thành phố Trùng Khánh này. Ở thành phố phát triển thứ tư, chỉ sau Bắc Kinh hai bậc trên đất nước Trung Quốc rộng lớn này, anh tìm thấy hai người anh em có lẽ là lạc nhau từ kiếp trước giờ có duyên đoàn tụ. Mấy năm trước, một kẻ xa lạ từ Bắc Kinh một thân một mình đến thành phố phía tây nam này để phát triển tài năng, phát triển sự nghiệp, hoàn thành ước mơ. Một đứa trẻ lạnh lùng, ít nói, không quen biết một ai trong công ty tưởng chừng khó có thể hòa nhập. Nhưng anh đã lầm. Nơi đây có những con người, những đứa trẻ vui vẻ, tươi cười luôn chào đón và luôn coi anh như “đồng bọn”. Ngay khi mới vào công ty lập tức bị một tên chạc tuổi mình béo béo, mập mập, dễ thương gọi là “trung phân ca”. Lại gặp một người cũng có vẻ cao lãnh giống mình không ngờ lại có thể thân được. Trùng Khánh này. Quả thật có rất nhiều kỉ niệm đáng nhớ.

- Trung phân ca!

Giật mình quay lại lập tức bị tên nghịch ngợm nào đó lấy tay bổ đôi mái tóc trên trán của mình. Thiên Tỉ tròn mắt, theo phản xạ giữ tay tên nghịch ngợm ấy lại, tay kia cù léc cho một trận. Nguyên bị cù lập tức phá lên cười, mặt nhăn như mặt khỉ và… tay vẫn không chịu buông khỏi túm tóc liền ngồi xuống ghế kéo theo túm tóc của Thiên Tỉ.

- Á á. Tên quỷ… Buông tóc tớ ra mau. – Thiên Tỉ kêu rồi túm lấy tay Vương Nguyên cố lôi cho bằng được tóc của mình ra.

Khải ca cũng hùa theo, giữ chặt Thiên Tỉ để “nhà tạo mẫu tóc” Vương Nguyên thỏa sức tung hoành. Thiên không làm gì được, mắt trợn dọa hai người kia rồi cố hết sức vùng vẫy. Và một quả đầu “trung phân ca” đã được hình thành và được cách điệu thêm mấy chỏm trên đầu. Tai, mũi, miệng thi nhau xì khói mặc sức cho năm người kia đang cười lăn cười bò. Lam Kì hơi kiềm chế được.

- Thôi thôi, hai người ai lại bắt nạt khách thế. Thiên ca chải lại tóc đi.

Nét cười vẫn còn hiện rõ trên khuôn mặt cô mặc dù đã cố kiềm chế. Thiên Ân lấy trong túi ra một chiếc lược kèm theo gương cho Thiên Tỉ. Rồi nhìn anh chải đầu. Có lẽ đây là lần đầu tiên nó thấy anh chải đầu. Từng nếp tóc theo lược vào đúng vị trí. Đôi môi mím chặt, đôi mắt lại quay trở về vẻ lạnh lùng như cũ. Tim nó đập thình thịch, lại là cảm giác gì đây? Anh đưa trả nó gương và lược, nó chợt giạt mình, có chút ngượng vì nghĩ anh phát hiện ra nó đang nhìn anh. Đôi mắt đen láy nhìn ra cửa kính. Đó là thành phố Trùng Khánh trong màn đêm với những ánh đèn đủ màu sắc.

- Hai người… Tôi sẽ trả thù sau. – Thiên nói có vẻ vừa vui vừa giận.

Tiếng cười lại vang lên trong không gian lung linh và lãng mạn của nhà hàng. Những đóa hoa bách hợp tỏa hương thơm dịu nhẹ. Bách hợp, trăm sự hòa hợp. Màu trắng tinh khiết, hương thơm dìu dịu. Nhưng liệu có kéo dài được mãi mãi?