Trình Nham cảm thấy như thể ai đó đang gọi hắn.
- Điện hạ, tỉnh dậy đi…
Hắn quay đầu đi, nhưng những âm thanh hắn nghe không biến mất, thay vào đó trở nên to hơn. Sau đó, hắn cảm thấy ai đó nhẹ nhàng kéo ống tay áo của hắn.
- Điện hạ, hoàng tử điện hạ của ta!
Trình Nham mở mắt ra ngay lập tức. Hắn không nhìn thấy bất kỳ thứ gì hắn đã từng quen thuộc—màn hình đã biến mất, bàn làm việc đã biến mất, và bức tường dán đầy ghi chú cũng biến mất. Chúng đã bị thay thế bởi một cảnh kỳ lạ—những ngôi nhà gạch nhỏ, một quảng trường hình tròn với đám đông chật chội, và một cái giá treo cổ hình cánh cửa đã được dựng lên ở giữa quảng trường công cộng.
Hắn ngồi trên một chiếc ghế cao đối diện với quảng trường. Chiếc ghế hắn đang ngồi không phải là chiếc ghế xoay thông thường, mà là chiếc ghế sắt lạnh và cứng. Ngồi bên cạnh hắn là một nhóm người có ánh mắt đang nhìn hắn chăm chú. Trong số đó có một vài phụ nữ trẻ tuổi ăn mặc như phụ nữ thời Trung cổ, giống như những gì hắn đã từng thấy trong các bộ phim phương Tây, và họ đang bận che miệng cười khúc khích với nhau.
- Đây là nơi nào trên trái đất? Không phải ta đang làm việc khẩn trương để hoàn thành bản vẽ cơ khí của ta sao? - Tâm trí của Trình Nham trống rỗng, có thể là do ba ngày liên tiếp làm việc ngoài giờ đã đẩy hắn đến mức cực hạn của tinh thần và thể chất. Tất cả những gì hắn có thể nhớ là hắn đã kiệt sức, nhịp tim của hắn bắt đầu run lên một cách không vững chắc, và hắn không muốn gì ngoài nằm xuống trên bàn làm việc và nghỉ ngơi chốc lát.
- Điện hạ, xin vui lòng tuyên bố bản án của ngài.
Người vừa nói đã bí mật kéo chiếc tay áo của mình. Khuôn mặt hắn ta đã già, dường như ở tuổi 50 hay 60, và hắn mặc một chiếc áo choàng trắng. Thoạt nhìn, hắn trông giống như Gandalf, trong truyện “Chúa Tể Của Những Chiếc Nhẫn”.
- Ta đang nằm mơ? - Trình Nham nghĩ khi hắn liếm liếm môi khô.
- Bản án, bản án gì?
Chẳng qua hắn nhanh chóng liền biết ngay. Những người ở quảng trường công cộng đều nhìn hướng về cái giá treo cổ, trong khi vẫy tay và hét lên to nhất có thể. Một số thậm chí đã ném đá vào giá treo cổ.
Trình Nham đã từng nhìn thấy chiếc giá treo cổ chết chóc như vậy trong phim ảnh. Chiếc giá treo tạo bởi hai cột trụ cao khoảng bốn mét so với mặt sàn. Các đầu trên cùng của hai cột được nối với nhau bằng một thanh xà ngang bằng gỗ, chính giữa có khảm một vòng sắt rỉ, cho một sợi dây thừng ố vàng xuyên qua. Một đầu của sợ dây buộc lên khung của giá treo cổ, và đầu kia được buộc quanh cổ của kẻ phạm tội.
Trong giấc mơ quái đản này, hắn đã khám phá ra rằng thị lực của hắn là cực kỳ tốt. Hắn thường dùng kính mới đọc được những chữ trên màn hình máy tính, nhưng bây giờ, hắn có thể nhìn thấy rõ mọi chi tiết của cái giá treo cổ cách đó 50 mét mà không đeo kính.
Kẻ phạm tội đã bị trùm đầu và hai tay bị trói lại phía sau lưng. Chiếc áo choàng màu xám bẩn thỉu, tả tơi như một miếng giẻ rách. Cơ thể cao gầy đã quá cằn cỗi, đến nỗi mắt cá chân—phần duy nhất trên cơ thể bị lộ ra—dường như chúng có thể bị gãy bằng cách bóp nhẹ. Bộ ngực nhô lên phập phồng mờ nhạt cho thấy đó hẳn là một phụ nữ. Nàng run rẩy trong cơn gió lạnh, nhưng nàng vẫn cố gắng hết sức đứng thẳng để đối mặt với số phận của mình.
- Thôi được. - Trình Nham tự nhủ với chính mình.
- Chính xác người phụ nữ này đã phạm phải tội thế nào, mà nhiều người đang chờ đợi với sự phẫn nộ và thù hận để nàng ta bị hành hình?
Ngay lúc nghĩ tới đây, những ký ức đột nhiên tràn vào trong đầu và câu trả lời đột ngột xuất hiện trước mặt hắn. Những ký ức đó xuất hiện, gần như thể chúng đột ngột lóe lên, và hắn đã nhận ra được nguyên nhân của tình huống, và câu trả lời cho câu hỏi của hắn, cũng xuất hiện cùng một lúc.
Nàng là một “phù thủy”.
Phù thủy được coi là những người trở nên sa đọa sau khi rơi vào cám dỗ của ma quỷ và hiện nay là hóa thân của dơ bẩn.
- Điện hạ? - “Gandalf” thận trọng thúc giục.
Trình Nham liếc nhìn đối phương. Ồ, thực ra, hắn ta được gọi là Barov chứ không phải Gandalf. Hắn là Trợ lý của Bộ trưởng Bộ Tài chính, và được gửi đến đây để giúp mình trong các công việc của chính phủ.
Còn chính mình, mình là Hoàng tử thứ tư của Vương quốc Graycastle, tên là Roland, và cái nơi mình phụ trách cai quản này gọi là thị trấn Bentham. Là những người dân nơi biên giới đã bắt và giam giữ phù thủy, và ngay lập tức đưa nàng đến đồn công an—không đúng, là đưa đến tòa thẩm phán. Việc ra lệnh xử tử phù thủy thường do lãnh chúa hoặc giám mục địa phương ban hành, mà mình là người cai trị ở đây, nên trong trường hợp này người ra quán quyết chính là mình.
Những ký ức hiện ra trả lời cho mọi câu hỏi của hắn. Như thể những ký ức này xuất phát từ những trải nghiệm cá nhân của hắn, chứ không phải là kiến thức hắn đã thu được từ việc đọc sách. Điều này làm hắn bối rối. Một giấc mơ không bao giờ có thể chi tiết như thế này, do đó, đây không phải là một giấc mơ? Chẳng lẽ mình đã đi ngược thời gian đến những thời đại đen tối của Trung cổ ở Châu Âu và trở thành Roland? Mình đã chuyển đổi từ một nhà thiết kế bản vẽ thô tục sang một hoàng tử có uy tín?
Mặc dù lãnh thổ của vương quốc này dường như cằn cỗi và lạc hậu, và hắn cũng chưa bao giờ nhìn thấy cái tên “Vương quốc Graycastle” trong bất kỳ cuốn sách lịch sử nào.
Được rồi. Ta nên làm gì tiếp theo?
Chuyện khoa học không thể giải thích như đi du lịch xuyên không gian sẽ nghiên cứu sau vậy. Ngay bây giờ, cái rạp xiếc này cần phải kết thúc. Trước thời đại văn minh, người ta thường đổ lỗi cho thiên tai và và điều bất hạnh là do những phù thủy đáng thương này.
Nhưng Trình Nham không thể chấp nhận rằng họ phải bị giết chết chỉ để thỏa mãn những ham muốn tối tăm của khán giả.
Hắn ta giật lấy những mệnh lệnh tử hình từ tay Barov, ném chúng xuống đất, xoay người lại và nói chậm rãi :
- Ta mệt rồi, phán quyết sẽ bị hoãn lại một ngày khác, hôm nay tất cả giải tán đi!
Trình Nham như thế cũng không phải hành động thiếu thận trọng hoặc không có suy nghĩ. Thay vào đó, điều này là phù hợp với hồi tưởng chi tiết của ký ức về cách hoàng tử cư xử, và tất cả những gì hắn làm là tái diễn lại cái kiểu công tử bột đó ra. Đúng vậy, hoàng tử thứ tư, Roland, thực sự rất ngỗ nghịch, và hắn làm bất cứ điều gì hắn muốn. Chắc chắn, chẳng có bao nhiêu khả năng để một vị hoàng tử 20 tuổi ngỗ nghịch được dạy dỗ ra đạo đức tốt.
Các thành viên quý tộc ngồi với hắn dường như không lấy làm ngạc nhiên, nhưng một người đàn ông cao lớn mặc bộ áo giáp đứng lên và lập luận :