Ngươi dám mở mồm nói nhảm ta sẽ làm ngươi sống dở chết dở bây giờ. Hừ, nếu ngươi không phục ta thì hãy mời lão sói đầu Kim Đỉnh đến đây mà báo thù. Tết Đoan Ngọ này Tạ mỗ sẽ đợi bọn mi tại Hòang Bích sơn trang trên núi Trường Bạch.
Cảnh Trường Tu nghe như vậy, tức giận vô cùng, lớn tiếng cười ồ ạt một hồi vết thương trên mặt lại rỉ máu ướt đẫm khuôn mặt tựa như một con quỷ dạ xoa trông rất đáng sợ. Một lát sau y dừng cười, đột nhiên quát lớn:
- Được, tết Đoan Ngọ này thế nào Cảnh mỗ cùng với gia sư cũng lên núi Trường Bạch giải quyết món nợ này.
Nói xong y không thèm nhặt cây sáo ngọc lên, giở khinh công đi liền. Vân Nhạc mhìn theo lẩm bẩm:
- Chỉ mong sau này ta không tính sai.
Kinh Phương đột nhiên nổi giận, râu tóc dựng ngược, giận dữ nói:
- Vân Nhạc cháu hành động không suy nghĩ chút nào. Con bé Nghê Uyển Lan nó thông minh, hiền thục và si mê cháu như thế mà cháu lại làm nó đau lòng như vậy. Vả lại Trường Tu và cháu không có thâm thù đại oán chi. Chỉ vì tranh chấp tình yêu mà nó chót dại mồm dại miệng nhục mạ cháu vài câu. Thế mà vì chuyện nhỏ nhặt ấy, cháu đã kết đại thù. Không ngờ cháu là người hẹp lượng như vậy. Lão già này sẽ thấy cháu bước đi theo con đường của cha cháu mà không có cách gì cứu vãn được.
Vân Nhạc liếc nhìn Ải Phương Sóc muốn nói điều gì nhưng lại thôi, gượng cười mấy tiếng rồi ngẩng mặt lên trời im lặng. Nhất Nguyên Cư Sĩ mỉm cười, đi đến gần và nói:
- Kinh huynh chớ trách lầm Tạ hiền điệt như vậy, việc này không đơn giản như Kinh huynh nghĩ đâu.
Nói xong lão hiệp liền đem lời giải thích của Cung Môn nhị kiệt nói cho mọi người nghe.
Lúc này mọi người mới rõ nguyên uỷ. Kinh Phương trố mắt kinh ngạc vô cùng nói:
- Lão Kim Đỉnh đầu sói cũng tham dự vào việc bẩn thỉu đó à? Thảo nào năm ngoái ta lên núi Nga My y cứ tránh mặt không gặp thì ra nguyên nhân là vậy.
Nói đến đây lão hiệp nhắm mắt giây lát rồi trợn to mắt nhìn Vân Nhạc và tiếp:
- Hiền điệt hành xử không suy nghĩ chút nào. Chính ta đây cũng không thể dung thứ cho lão đầu sói Kim Đỉnh, nhưng cháu cứ việc lên núi Nga My kiếm y mà trả thù hà tất phải đối phó với đồ đệ của y là Cảnh Trường Tu làm gì? Vân Nhạc liền đáp:
- Tiểu điệt ra tay đều rất mực thước, chỉ vì y tự dấn thân đến chỗ nguy hiểm thì đâu có thể trách cứ nhau. Hơn nữa môn hạ ở Nga My ít nhất cũng trên trăm người. Nếu cháu lên đó thế nào cũng phải giết hại rất nhiều người, càng gây thêm nghiệp chướng, cho nên cháu mới cảnh giác tên Trường Tu để dụ Kim Đỉnh xuống núi kết thúc mối thù của cháu.
Ải Phương Sóc lớn tiếng cười đáp:
- Lời của cháu đều có lý hết.
Nói tới đây lão hiệp bỗng ngẩn mặt ra nói tiếp;
- Còn việc lão đã nhận lời Lan cô nương thế nào lão cũng phải làm cho kì được. Bây giờ lão phải đi Yến Sơn tìm nàng, rồi cùng nàng lên Trường Bạch. Tiểu tử nếu mi còn làm nàng đau lòng nữa, lão già này sẽ không để yên cho ngươi đâu.
Đoạn lão anh hùng quay lại nói với Khương Tôn Diệu và Đông Phương Ngọc Côn:
- Hai cậu bé kia rỗi rảnh thì đi với lão phu một phen.
- Anh em Đông Phương Ngọc Côn nhận lời ngay, đi tới trước mặt Vân Nhạc vừa cười vừa nói:
- Này Tạ huynh hễ bọn tiểu đệ tìm được Lan cô nương thì sẽ tới Trường Bạch Sơn đoàn tụ ngay, nghe.
Vân Nhạc có vẻ ngượng, mỉm cười chắp tay chào và nói:
- Cảm phiền nhị vị.
Ải Phương Sóc cùng anh em Ngọc Côn từ biệt mọi người rồi lên đường ngay.
Hồ Cương vừa cười vừa nói:
- Lão cùng với tiểu nữ phải lên Thiếu Lâm ở Tung Sơn một phen để trả lại cuốn Vô Tướng Kim Cương chân kinh rồi sẽ lên Trường Bạch sau.
Nói xong lão hiệp đưa mắt nháy Tiếu Thiên một cái. Tiếu Thiên mỉm cười gật đầu. Vân Nhạc thấy vật đã đoán ra là việc gì rồi.
Cha con Hồ Cương thủng thẳng lên đường, riêng Hồ Cố Lan có vẻ còn bịn rịn, không muốn rời chàng hai mắt cứ quay lại nhìn Vân Nhạc luôn. Nhưng cha nàng đã kéo đi không cho quay lại nhìn Vân Nhạc nữa. Thương Tỷ tay cắp Khoái Tuấn thở tHồi thóp mỉm cười nói:
- Lôi lão nhị còn tức giận lão ăn mày họ Thương này nữa không? Lôi Tiếu Thiên rất khôi hài, cả cười rồi đáp:
- Ai bảo Lôi Tiếu Thiên này làm em? Có bao giờ làm em mà dám giận đại ca. Đại ca cứ yên tâm trở lại Yên Kinh thiết lập Hương Đường chỉnh đốn môn quy. Công việc xong xuôi, Lôi lão đệ sẽ đến bái kiến đại ca.
Thương Tỷ đáp:
- Hay lắm, còn tam đệ quyết định ra sao? Vân Nhạc lên tiếng xen vào:
- Tiểu đệ cần phải lên Mục Trường ở Sát Bắc rồi mới lên Trường Bạch. Đại ca chúng ta gặp mặt sau.
Thương Tú gật đầu rồi cùng Cùng môn nhị tú phi thân đi thẳng.
Lúc ấy Ải Ca Lam, Thôi Triền chạy tới cám ơn Vân Nhạc đã cứu anh em họ thoát chết. Vân Nhạc cả cười:
- Thôi đại hiệp, chúng ta tuy mới gặp nhau nhưng đạo nghĩa chi giao, chút việc nhỏ mọn này hà tất cảm ơn làm gì.
Nói xong chàng chỉ xác chết của Thiên Ngoại Tam Tôn Giả và nói:
- Tiểu đệ thiết nghĩ Thôi đại hiệp còn phải ở lại đây thu xếp và chôn cất hộ mấy xác chết này. Còn những người bị điểm huyệt kia, sáu tiếng đồng hồ sau sẽ tự giải huyệt cử động lại như thường. Tuy nhiên phải ba tháng sau mới khôi phục công lực lại được. Tại hạ có việc cần không thể ở lại được. Xin hẹn lúc trở về miền Nam thuận đường đi Thái Sơn mà đến tận Báo Trang yết kiến đại hiệp.
Thôi Triển vừa cười vừa đáp:
- Triển mỗ thế nào cũng ở nhà trông đợi sự giá lâm đó.
Vân Nhạc và Tiếu Thiên vái chào từ biệt Thôi Triển rồi dời khỏi Tần trang.
Vân Nhạc bỗng nói với Tiếu Thiên;
-Đại ca đi mục trường ở Sát Bắc trước đi, tiểu đệ còn một công việc chưa làm xong. Chờ khi nào hoàn tất đệ sẽ lên miền Bắc ngay.
Lôi Tiếu Thiên nháy mắt mấy cái rồi đáp;
- Được Lôi lão nhị này không sợ chú lừa dối đâu. Nếu chú tới muộn ta sẽ bảo hai cô em dâu phạt chú một phen.
Nói xong Lôi Tiếu Thiên giở khinh công thượng thừa đi thẳng. Thấy mọi người đi cả rồi Vân Nhạc cũng lững thững lên đường.
- Phía Bắc thành Tế Nam có hai ngọn núi là Tước Sơn và Hoa Sơn. Hai ngọn núi đó nối tiếp nhau trông y như một bờ đê dài. Đối diện có ngọn núi Thiên Phật ở Thành Nam. Ba ngọn núi ấy tựa như bao vây lấy thành Tế Nam và mỗi ngọn núi đều có suối nước chảy cho nên Tế Nam mới có thắng cảnh bảy mươi hai suối nước chảy. Trong số đó suối Điểu Đột được coi là đẹp