Thái Giám Giả Của Hoàng Hậu Tuyệt Sắc

Thái Giám Giả Của Hoàng Hậu Tuyệt Sắc

Cập nhật: 15/04/2024
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 31
Đánh giá:                      
Dị Giới
Xuyên Không
     
     

Chỉ là lần xuyên qua này, để cho hắn còn có chút không cách nào thích ứng, không biết đây là một cái thế giới gì.

Nhìn qua, giống như là thời cổ đại, nhưng không biết là triều đại nào.

Theo dòng suy nghĩ, trong đầu bắt đầu hiện lên một số kiến thức.

Cũng may lúc này hoàng hậu vẫn đang chịu đựng cơn đau khi bôi thuốc, còn đang nhẫn nhịn đau đớn, cũng không có quản hắn.

Vì vậy Thạch Nghị mới có thời gian, đi tiêu hóa sự hiểu biết về thế giới này.

Nguyên lai là một thế giới song song, là một tinh cầu giống với trái đất ở kiếp trước.

Cái tên rất có ý tứ, gọi là man hoang đại lục, lại chia làm tứ cực cửu châu, mỗi một châu ít nhất có mấy chục quốc gia, nhiều thì mấy trăm quốc gia.

Mà chỗ Thạch Nghị ở là ngoại vi nhất Long Châu, gọi là Thanh Phong Quốc, là nơi thượng võ, có thể nói toàn bộ man hoang đại lục đều thượng võ.

Mà hoàng thất Thanh Phong, đương kim hoàng thượng tương đối tàn bạo, tàn sát không ít những người trung thành.

Hạ Hầu gia chính là một cái trong số đó, đều bị xử tử vì những cáo buộc vô căn cứ.

Hơn nữa còn là đêm mà hoàng hậu vào cung, đây đối với hoàng hậu mà nói, là tàn nhẫn biết bao.

Cổ thân thể này, cũng là vào cung vào đêm đó.

Trùng hợp chính là, người quản sự là hải công công, lúc đang muốn tịnh cho Thạch Nghị, không biết chuyện gì lại đột nhiên té xỉu.

Thạch Nghị nhân cơ hội chạy trốn, lấy hết dũng khí, xen lẫn vào trong đám thái giám.

Về sau thì tiện nghi cho hắn xuyên qua.

Ngay tại lúc hắn đang suy nghĩ vẩn vơ, hoàng hậu phát ra thanh âm đau đớn, đem thạch nghị kéo trở lại.

Hắn tỉnh hồn lại, liền vội vàng tiến lên chăm sóc hoàng hậu.

Bây giờ hoàng hậu chỉ có thể nằm, lưng lộ ở bên ngoài, phía trên bôi thuốc.

"Nương nương.

"

Hắn nhẹ giọng kêu, trong giọng nói mang một tia ân cần.

Có ý tốt, ngược lại bị hoàng hậu gầm lên.

"Cút, chớ tới phiền ta.

"

"A "

Có thể là có chút kích động, động đến vết thương sau lưng, đau đớn khiến nàng nhe răng toét miệng.

Tâm tình hoàng hậu bây giờ, Thạch Nghị rất hiểu, gặp chuyện như vậy, bị đánh thành như vậy, tâm tình tốt mới là chuyện lạ.

Hắn lặng lẽ lui ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại.

Nơi này thật lạnh, sân lớn như vậy nhưng rất yên tĩnh một bóng người cũng không có.

Thạch Nghị đi quanh lãnh cung một vòng, phát hiện nơi đây cũng không nhỏ, ít nhất cũng phải lớn bằng hai ba cái sân bóng đá.

Trước sau trái phải đều là tường cao vây quanh, chỉ có trước mặt là một cánh cửa có thể tiến vào.

Đáng tiếc, nơi đó chẳng những đã khóa, còn có người bên ngoài canh giữ.

Thạch Nghị đi tới cửa, không thể làm gì khác hơn là quay trở lại, còn chưa ngồi xuống nghỉ ngơi, đã nghe bên trong hoàng hậu tức giận gọi hắn.

"Tiểu Thạch Tử, ngươi đã chạy đi đâu?"

"Mau, mau đỡ ta đi ra cung.

"