Thái Hoàn Khúc

Thái Hoàn Khúc

Cập nhật: 05/04/2024
Tác giả: Cổ Long
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 30,030
Đánh giá:                      
Kiếm hiệp
     
     

Trời đã bắt đầu sáng, mưa đã tạnh.

Mai Tam Tư kéo Liễu Hạc Đình lại trong khi chàng đang định quay trở về phòng nghỉ ngơi. Gã cười ha ha nói :

- Liễu lão đệ, đêm động phòng hoa chúc đã qua. Bây giờ cho dù lão đệ có chết cũng không uổng chứ?

Liễu Hạc Đình gượng cười, thật sự chàng không biết nên trả lời như thế nào cho phải.

Chỉ nghe Mai Tam Tư mỉm cười nói :

- Hôm nay ta đã có thể đem câu chuyện Thiên Võ thần kinh kể cho lão đệ nghe. Vậy lão đệ có muốn nghe hay không?

Liễu Hạc Đình nghe Mai Tam Tư nhắc đến chuyện Thánh Võ Thần Kinh, trong lòng chàng phấn chấn hẳn lên, gật đầu nhè nhẹ vẻ đồng ý.

Ánh nắng ban mai chiếu lên những cây cỏ còn đọng lại những giọt mưa đêm qua. Mai Tam Tư cùng Liễu Hạc Đình ngồi xuống ghế đá, bên dưới một táng cây lớn.

Chỉ nghe Mai Tam Tư nói :

- Quyển Thiên Võ thần kinh này tuy bây giờ không còn bí mật, nhưng mấy mươi năm trước.

Đột nhiên gã dừng lại.

Liễu Hạc Đình tập trung lắng nghe gã nói tiếp những gì. Nhưng chỉ thấy Mai Tam Tư thất thần nhìn chăm chăm những cánh hoa nằm trên đất. Không biết trong lòng gã đang nghĩ gì, nhưng xem ra rất tập trung. Liễu Hạc Đình không muốn cắt ngang dòng suy nghĩ của gã, ngồi im lặng chờ đợi.

Thời gian trả qua rất lâu, chỉ nghe Mai Tam Tư buông tiếng thở dài, nói :

- Lão đệ xem ánh nắng thật là công bằng. Nó chiếu lên người lão đệ, chiếu lên người và lên trên cây cỏ và tất cả vạn vật trên thế gian. Nó không hề phân biệt giàu nghèo sang hèn và không được thuận mắt. Nếu mọi người ai cũng có thể như vậy, ta nghĩ rằng trên đời này nhất định sẽ yên ổn thái bình.

Liễu Hạc Đình đưa mắt nhìn ánh nắng chiếu lên cảnh vật xung quanh, để thể nghiệm câu nói bình thường, nhưng hàm ý không bình thường của Mai Tam Tư. Nếu không phải là người có lòng bình đẳng, bác ái thì đâu thể nghĩ ra được những vấn đề này. Tuy rằng đây là đạo lý đơn giản, nhưng không phải ai cũng có thể hiểu được.

Một cơn gió thổi qua, làm rơi rụng những chiếc lá vàng úa. Mai Tam Tư im lặng hồi lâu, rồi bỗng nhiên cười lớn nói :

- Vừa rồi ta đã nói đến đây rồi kìa...

. à, Thiên Võ thần kinh tuy hiện giờ không còn là bí mật, nhưng mấy mươi năm trước không biết có bao nhiêu người đã mất mạng vì quyển sách này.

Mai Tam Tư dừng lại giây lát, dường như để nhớ lại, rồi nói tiếp :

- Liễu lão đệ, lão đệ có biết cứ cách khoảng mười năm lại có một quyển thần kinh võ học như vậy xuất hiện. Trước khi những quyển bí cấp này xuất hiện, người trong giang hồ nhất định đồn đại về nó rất nhiều. Mọi người cho rằng nếu ai đó được quyển bí cấp, có thể luyện thành võ công thiên hạ vô địch!

Mai Tam Tư ngửa mặt lên cười lớn mấy tiếng, rồi nói tiếp :

- Thế rồi người trong võ lâm không tiếc tánh mạng đi cướp đoạt những quyển võ học bí cấp như vậy. Thậm chí có nhiều bằng hữu, huynh đệ, phu thê đều vì những quyển bí cấp này mà trở mặt nhau. Nhưng còn việc có thể luyện thành võ công thiên hạ vô địch hay không, chuyện ấy có trời mới biết. Chỉ có điều sau một vài năm, những quyển bí cấp như vậy không biết đã đi về đâu, không còn nghe ai nhắc đến.

Mai Tam Tư lại nói tiếp :

- Khi quyển Thiên Võ thần kinh xuất hiện, tự nhiên trong giang hồ cũng vì thế mà náo loạn. Thậm chí ngay cả những vị Chưởng môn nhân của một số môn phái bảo thủ như Võ Đang, Thiếu Lâm, Côn Luân, cũng vì nó mà kinh động, cùng kéo đến Kỳ Liên sơn truy tìm tông tích nó.

Liễu Hạc Đình không nhịn được, liền lên tiếng hỏi :

- Tin quyển Thần Kinh này xuất hiện tại Kỳ Liên sơn làm thế nào lại lộ ra?

Mai Tam Tư thở ra một tiếng thật dài :

- Đầu tiên do ba người con trai của Lý Thanh Vân, người nổi danh trong giang hồ với cước pháp tại Sơn Đông, lấy được một bức Tàng Kinh đồ. Trên bức bản đồ có ghi bất luận là ai có được bản đồ này, y theo sự chỉ dẫn trên bản đồ, nhất định sẽ tìm được quyển Thiên Võ thần kinh và luyện thành võ công vô địch thiên hạ. Sau khi ba huynh đệ họ Lý kia có được tấm bản đồ, tự nhiên là rất vui mừng không thể tả. Nhưng bọn họ đâu biết rằng tấm bản đồ này đã biến thành bản án tử hình của họ.

Dừng lại giây lát, gã lại thở dài một tiếng, nói tiếp :

- Trên đời này có rất nhiều người quá ư thông minh, kỳ thật đều là những kẻ hồ đồ cả!

Liễu Hạc Đình không khỏi ngầm thở dài, nghĩ :

- “Câu này của y quả là đúng vào nhược điểm của con người.

Bụng nghĩ thế nhưng ngoài miệng chàng lại nói :

- Thiên hạ thường nói: “Hồ đồ là phúc”, chính là ý mà Mai huynh vừa nói.

Mai Tam Tư vỗ tay cười lớn :

- Hồ đồ là phúc, ha ha, câu này quả thật là tuyệt. Thiết nghĩ nếu như ba huynh đệ họ Lý kia không phải quá ư thông minh, như vậy đâu phải rưới thảm họa vào thân.

Nói đến hai chữ “thảm họa”, gã không khỏi ngưng cười im lặng. Một hồi lâu gã mới chậm rãi nói tiếp :

- Ba huynh đệ họ Lý kia vốn không phải cùng chung một mẹ. Lão đại Lý Hội Quân cùng lão nhị Lý Dị Quân vốn rất đố kỵ và căm ghét lão tam Lý Thắng Quân, con của kế mẫu. Nên sau khi lấy được tấm bản đồ, cả hai liền dùng đá đắp kín lối ra cửa hông giết chết lão tam Lý Thắng Quân.

Liễu Hạc Đình hai mày hơi chau lại.

Chỉ nghe Mai Tam Tư lại nói tiếp :

- Lão tam Lý Thắng Quân kia ở trong băng động bị đói mấy ngày không còn một chút sức lực, thậm chí những băng tuyết động lại ở trong hang động đều bị y ăn hết. Lúc ấy trong lòng Lý Thắng Quân tự nhiên vô cùng căm hận hai vị đại ca của mình đến vạn lần. Sự thù hận này đã biến thành sức mạnh ham sống, khiến cho y khỏi bị chết do đói và lạnh.

Liễu Hạc Đình liền xen vào hỏi :

- Sau đó có phải Lý Thắng Quân đã thoát ra được bên ngoài?

Mai Tam Tư gật đầu nhè nhẹ, nói :

- Đó là một năm trời vô cùng lạnh. Trên ngọn Kỳ Liên sơn đã xảy ra một trận băng sạt lớn chưa từng thấy. Chính trận băng sạt này đã cứu sống Lý Thắng Quân.

Liễu Hạc Đình ngầm thở phào một tiếng.

Mai Tam Tư lại nói tiếp :

- Sau khi thoát ra được bên ngoài, vì bị đói mấy ngày nên y gần như không còn chịu đựng được nữa. May nhờ y là thiếu niên cường tráng cùng ý chí muốn báo thù, nên đã vùng vẫy lăn xuống lưng chừng núi. Tại đây đã có các thợ săn cư ngụ, vì thế y đã được ăn no một trận và ngủ một giấc thật ngon. Sáng ngày thứ hai người thợ săn kia vào rừng đi săn, bảo thê tử ở nhà bày ra rượu thịt tiếp đãi y. Nào ngờ tên tiểu tử này sau khi ăn uống no say bỗng sanh tâm làm bậy. Nhìn thấy thê tử của người thợ săn trẻ đẹp y liền có ý chiếm đoạt. Y đã dùng công phu điểm huyệt để khống chế thê tử của người thợ săn, sau đó ra sức cưỡng hiếp nàng.

Liễu Hạc Đình nãy giờ vẫn đồng tình với Lý Thắng Quân, nhưng nghe đến đây trong lòng chàng không khỏi bừng bừng nổi giận, mắng rằng :

- Nếu biết trước y là hạng người dâm đãng, vong ơn bội nghĩa như vậy, chi bằng tốt nhất nên chết trong băng động.

Mai Tam Tư hai tay đấm mạnh vào nhau, hai mắt đỏ ngầu, răng nghiến nghe ken két, nói tiếp :

- Sau khi cưỡng hiếp xong vợ người ta, tên súc sanh này còn định giết chết cả hai vợ chồng người thợ săn để diệt khẩu. Thế rồi y ở trong nhà chờ đợi người thợ săn quay trở về.

Liễu Hạc Đình trong lòng hơi chột dạ quay đầu lại nhìn. Chỉ thấy một mỹ nhân mình mặc y phục đỏ từ trong rừng cây uyển chuyển nhẹ nhàng bước ra.