Thần Đạo Đan Tôn

Thần Đạo Đan Tôn

Cập nhật: 10/04/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 118,818,134
Đánh giá:                        
Tiên hiệp
Huyền Huyễn
     
     

Mặc kệ như thế nào, trước tiên đi xem xem.

- Cảm tạ.

Lăng Hàn chắp tay cảm tạ, vừa ném ra một bình thuốc.

Người học sinh kia tiếp nhận, kéo nút lọ đổ ra một hạt đan dược màu bích lục, nhất thời lộ ra vẻ kích động.

Lăng sư huynh thực sự là đại thủ bút, báo cái tin liền thưởng một hạt Thiên Cơ Đan!

Lăng Hàn nhanh chân mà đi, hắn cũng lười dây dưa, trực tiếp tiến vào địa bàn của Đông phân viện, bước về đại môn của Đông phân viện.

Học sinh của bốn phân viện mặc quần áo đều có đặc thù rõ ràng, bởi vậy, khi Lăng Hàn lẫm lẫm liệt liệt tiến vào địa bàn của Đông phân viện, rất nhanh liền khiến học sinh của Đông phân viện chú ý, dồn dập nhìn chăm chú tới.

Nhưng bọn họ nhận ra Lăng Hàn là ai, không chỉ sức chiến đấu siêu cao, hiện tại càng là thất phẩm Võ tướng của đế quốc!

Thứ nhất không hẳn đánh thắng được, thứ hai ai muốn đắc tội một thiên tài có tước vị trên người, bởi vậy tất cả mọi người chỉ vây xem, một đường đi theo phía sau Lăng Hàn, đi đến cửa lớn.

Thấy mục tiêu của Lăng Hàn nhắm thẳng cửa lớn, rất nhiều học sinh đều là vẻ mặt quái lạ.

Dựa vào, ngươi xông vào Đông phân viện, sẽ không phải chính là muốn đánh người chứ?

Ta sát, ngươi cũng quá xem thường Đông phân viện đi, đây là trần trụi làm mất mặt a!

Rất nhiều học sinh đều tức đến sôi lên, tuy Lăng Hàn chẳng hề nói một câu, không có đánh bất kỳ ai, nhưng cái bạt tai này lại vang vô cùng.

Quá kiêu căng, quá làm người tức giận, tại sao có thể lớn lối như thế?

- Lăng Hàn, ngươi quá mức!

Rốt cục, có học sinh thực lực mạnh mẽ xuất hiện, cản Lăng Hàn lại.

Hiện tại mọi người đều biết, tu vi của Lăng Hàn là trung cực vị đỉnh cao, sức chiến đấu thậm chí có thể vượt qua Ngũ Tinh, vậy sức chiến đấu thực tế chính là đại viên mãn tiền kỳ, muốn chặn Lăng Hàn, nhất định phải nắm giữ chiến lực như vậy.

Người học sinh này chính là đại viên mãn tiền kỳ, gần như có thể vượt qua một tinh nữa, thực lực tương đối cường hãn.

Lăng Hàn cười nhạt nói:

- Không muốn đi vòng, mượn đường một chút mà thôi.

- Đây chính là Đông phân viện!

Người học sinh kia lớn tiếng quát lên.

- Mặc kệ là Đông phân viện hay Bắc phân viện, đều là Xích Thiên Học Viện, ta tự nhiên nơi nào cũng có thể đi.

Lăng Hàn nói.

Người học sinh kia lộ ra vẻ dữ tợn nói:

- Nếu hảo ngôn hảo ngữ không nghe, vậy chỉ có thể động võ!

Hắn chủ động ra tay, công tới Lăng Hàn.

Dựa theo quy định của học viện, học sinh cấp cao không thể chủ động ra tay với học sinh cấp thấp, nhưng ai bảo Lăng Hàn xông vào Đông phân viện? Ngươi xông vào trong nhà người ta, còn có thể hi vọng gia chủ không phản kích?

Bởi vậy, hắn đánh Lăng Hàn thì đã làm sao, nói đến nơi nào cũng chiếm lý!

Lăng Hàn chắp hai tay sau lưng, chờ công kích của đối phương đánh tới, hắn đột nhiên ra tay, song chỉ như kiếm, mang theo một luồng kiếm ảnh.

Khoái Tự Kiếm Quyết!

Ngộ đạo dướiLuân Hồi Thụ, trình độ Khoái Tự Kiếm Quyết của Lăng Hàn cũng đạt đến cấp độ rất sâu.

Phải biết, từ ngày Luân Hồi Thụ trưởng thành đến hiện tại đã qua hơn bốn tháng, hơn 120 ngày, vậy ngộ đạo ở dưới Luân Hồi Thụ chính là hơn 120 năm, dù cho chiết khấu hơn nửa, nhưng năm mươi năm luôn có chứ?

Lấy ngộ tính hiện tại của Lăng Hàn, ngộ kiếm năm mươi năm, vẫn còn không thể nắm giữ tinh túy của kiếm pháp sao?

Phốc!

Trên ngực học sinh kia nhất thời bắn mạnh ra huyết hoa, bước chân của Lăng Hàn liên tục, tiếp tục đi về cửa.

Cho đến lúc này, thân thể của người học sinh kia mới rơi xuống đất, trực tiếp ngất đi, cũng không biết là bị đánh ngất xỉu, hay bị tức đến ngất.

Quá mạnh mẽ!

Những học sinh khác đều ngơ ngác, vị sư huynh này là cao thủ Sơn Hà Cảnh đại viên mãn a, lại bị Lăng Hàn một chiêu đánh đổ, đây là thực lực khủng bố cỡ nào? Then chốt là, Lăng Hàn tiến vào học viện mới mấy năm, tuyệt đại bộ phận học sinh cùng giới còn đang trùng kích sức chiến đấu Phá Hư hai mươi tinh, nhưng hắn thì sao, sức chiến đấu đã bão tố đến Sơn Hà Cảnh đại viên mãn!

Sức chiến đấu này chí ít cũng tương đương với đại viên mãn trung kỳ, bằng không tuyệt đối không thể một chiêu miểu sát vị sư huynh kia.

Nhất thời, lại không người dám ra tay rồi, dù sao cao thủ đại viên mãn sẽ không nhàn rỗi như vậy, cả ngày đi dạo ở bên ngoài, đều bế quan tu luyện a.

Nhưng nếu như thật để Lăng Hàn mượn đường mà qua, sau này Đông phân viện còn có mặt mũi gặp người sao?

Lập tức có người đi mời sư huynh sư tỷ của đại viên mãn bộ, làm sao cũng phải đỡ được Lăng Hàn a.

Rất nhanh, cửa lớn đã trong tầm mắt.

Lăng Hàn đi tới, chỉ thấy quả nhiên có mười mấy học sinh vây quanh một người trẻ tuổi, nhưng trong tay hắn đã không có kiếm.

Không phải Kim Trí Huy thì ai nữa?

- Trả kiếm cho ta! Đưa cho ta!

Kim Trí Huy lớn tiếng kêu lên.

Bên học sinh kia, có một nam sinh mái tóc màu bạc, trong tay hắn cầm một thanh trường kiếm, Kim Trí Huy đang hướng về hắn kêu gào.

- Dương sư huynh, thanh kiếm này như thế nào?

Có học sinh hỏi.

- Khà khà, gia hỏa kia nói khoác thanh kiếm này là Thần kiếm đệ nhất thiên hạ, ta là làm sao cũng nhìn không ra.

Một học sinh nói.

- Ha ha, Thần kiếm đệ nhất thiên hạ, thực sự là cười chết người.

Nam sinh tóc bạc cười to, hắn giơ giơ trường kiếm lên.

- Đây chỉ là Thần thiết cấp một làm ra, tuy không nhìn ra là vật liệu gì, nhưng tuyệt đối là cấp một! Hơn nữa, tuy phía trên vẽ một chút thần văn, nhưng không cách nào kích phát, ngay cả Thần khí cấp một cũng không tính.

- Còn Thần kiếm đệ nhất thiên hạ, phế kiếm thì đúng hơn!

Vẻ mặt của Kim Trí Huy giận dữ nói:

- Đây là Thần kiếm đệ nhất thiên hạ, ngươi căn bản không hiểu! Nhanh đưa cho ta!

- Ha ha, mặc dù là phế kiếm, nhưng rơi xuống trong tay ta, còn muốn lấy về? Đùa giỡn.

Nam sinh tóc bạc cười lạnh nói, hắn gọi Dương Sương, là một thiên tài trong đại viên mãn bộ của Đông phân viện.

- Nhấn hắn ngã trên mặt đất cho ta, lại dám ở trước mặt ta nhấc lên tên của Lăng Hàn, quả thực là tự mình chuốc lấy cực khổ.

- Vâng!

Vài tên học sinh lập tức xông lên, nhấn ngã Kim Trí Huy ở trên mặt đất, ép hai đầu gối của hắn quỳ xuống đất, thậm chí ấn đầu của hắn lên đất.

- Thả ra ta! Trải lại kiếm cho ta!

Kim Trí Huy hét lớn.

Lăng Hàn lắc đầu, đối xử như thế với đệ tử của Chú Kiếm Sơn Trang, sau này có còn muốn tìm người ta đúc kiếm hay không? Hắn nhanh chân đi tới nói:

- Kim huynh, đã lâu không gặp!

Hắn nổi giận, Kim Trí Huy khẳng định là theo ước định đến đưa kiếm cho hắn, lại bị những người này nhục nhã, để hắn giận dữ.

- Lăng Hàn!

Nơi cửa, hết thảy học sinh đều bật thốt lên.

---------------