Thần Đạo Đan Tôn

Thần Đạo Đan Tôn

Cập nhật: 10/04/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 118,817,136
Đánh giá:                        
Tiên hiệp
Huyền Huyễn
     
     

- Người nghèo a, vẫn là dùng ít đi chút, về Thần Giới còn phải đối mặt Bát Thạch cấm địa, thế nào cũng phải lưu thủ cho mình.

Hắn nhìn Nữ Hoàng cùng Thiên Phượng Thần Nữ cười cợt nói:

- Hai vị thê tử, cho phép phu quân đi một lát sẽ trở lại.

- Cẩn thận một chút.

Thiên Phượng Thần Nữ cuối cùng lộ ra vẻ ôn nhu thân thiết.

Nữ Hoàng thì vô cùng khí phách nói:

- Đánh nổ bọn họ!

Nàng hoàn toàn tự tin với Lăng Hàn.

Lăng Hàn gật gù, thân hình lóe lên, xuất hiện ở ngoại giới.

- Ai ai ai, chúng ta trước tiên đem lời nói rõ ràng a...

.

Hắn đưa tay nhấn một cái.

- Ai muốn ra tay với ta, ta bảo đảm sẽ lập tức biến mất.

Vừa nói như thế, nhiều bá chủ đều dừng lại, bọn họ căn bản không có phát hiện Lăng Hàn là làm sao xuất hiện, năng lực như vậy vượt qua tưởng tượng của bọn họ, cũng làm cho bọn họ ý thức được, nếu như Lăng Hàn muốn biến mất, cũng không phải bọn họ có thể ngăn cản.

- Người trẻ tuổi, bí pháp Tiên Vương quan hệ quá lớn, không phải một mình ngươi có thể nắm giữ.

Một tên Thiên Ma mở miệng.

- Giao ra, còn ngươi gây họa, có thể xem ở bí pháp Tiên Vương, xử lý đơn giản.

- Hừ!

Đàm gia Lão tổ hết sức bất mãn, chết là tộc nhân Đàm gia a!

Lăng Hàn nhìn lướt qua Đàm gia Lão tổ, chỉ vào hắn nói:

- Ta rất không vừa ý thái độ của lão già này, ai tới đánh đuổi hắn đi?

- Thằng nhãi ranh!

Đàm gia Lão tổ đột nhiên giận dữ ra tay, quất tới Lăng Hàn.

Xoạt, thân ảnh của Lăng Hàn lập tức biến mất.

Không còn, ở dưới mí mặt của chư vị bá chủ.

Không tìm được, hoàn toàn không có hình bóng.

Cuối cùng, nhiều Thiên Ma không thể không tán đồng một điểm, bọn họ thật không làm gì được Lăng Hàn.

Hai ngày sau, Lăng Hàn mới lần thứ hai hiện thân nói:

- Các ngươi học được giáo huấn chưa? Ta lặp lại lần nữa, cũng là lần sau cùng, nếu như còn có người ra tay với ta, vậy ta liền không xuất hiện nữa, vĩnh viễn!

Nhiều Thiên Ma bị hắn chỉ đến nét mặt già nua đỏ chót, nhưng mỗi một người đều nhịn xuống, hết cách rồi, ở trước mặt bí pháp Tiên Vương, nhẫn nại nhất thời thì đã làm sao.

Âu Dương Thái Sơn vuốt râu, lộ ra vẻ tươi cười, trước hắn vẫn khó chịu, bây giờ nhìn đến nhiều Thiên Ma ăn thiệt thòi, để tâm tình của hắn đột nhiên trở nên sung sướng.

Lúc này Lăng Hàn mới gật gù:

- Tốt lắm, hiện tại chúng ta đến nói chuyện đi.

- Tiểu tử.

.

.

Một tên Thiên Ma mở miệng.

- Cái gì tiểu tử lão tử, ngươi sống cao tuổi như thế rồi, đều sống ở trên thân chó sao? Chẳng lẽ không biết tôn trọng người?

Lăng Hàn lập tức quát mắng, căn bản không xem đối phương là Thiên Ma cao cao tại thượng.

Tên Lão Thiên Ma kia không khỏi tức đến tái mặt, nếu trao đổi một người nói năng lỗ mãng với hắn, vậy đơn giản, trực tiếp một cái tát đập chết là được, nhưng vấn đề là, hiện tại hắn không thể ra tay a, sẽ làm người tức giận.

- Hiện tại là các ngươi cầu ta, vì lẽ đó, thái độ đoan chính một chút.

Lăng Hàn lại nói.

- Lăng tiểu hữu!

Lại một tên Thiên Ma mở miệng.

- Thái độ này là được rồi.

Lăng Hàn chuyển hướng tên Thiên Ma kia.

- Lão tiên sinh, xưng hô như thế nào?

Sắc mặt tên Thiên Ma kia không khỏi tối sầm lại, lão tiên sinh? Hắn là tồn tại mạnh nhất Minh Giới, làm sao thành lão tiên sinh?

- Lăng tiểu hữu, ngươi muốn làm sao mới bằng lòng giao ra bí pháp Tiên Vương?

Thiên Ma thứ ba hỏi, đây mới là chính sự, không thể để tiết tấu của Lăng Hàn lừa gạt.

Lăng Hàn nhoẻn miệng cười, nhìn về phía Đàm gia Lão tổ, cố ý kinh ngạc:

- Ồ, lão quỷ này làm sao vẫn còn ở nơi này?

Đàm gia Lão tổ lại muốn ra tay, vừa nãy có người gọi ngươi tiểu tử, bị ngươi nói không tôn trọng người, nhưng hiện tại mình lại hô lão quỷ, tại sao ngươi không nói tôn trọng người?

Nhưng nghĩ tới Lăng Hàn uy hiếp, hắn chỉ mạnh mẽ ấn xuống kích động, chỉ là sắc mặt không khỏi khó coi lên rất nhiều.

- Ta chịu đi ra gặp các ngươi, cái này là thành ý của ta, vì lẽ đó các ngươi cũng lấy chút thành ý đi ra có được hay không?

Lăng Hàn chỉ vào Đàm gia Lão tổ, sau đó lắc lắc ngón tay, thật giống như đuổi người.

Nhiều Thiên Ma đều có chút phát điên, trước là Lăng Hàn tự mình nói, muốn Đàm gia Lão tổ đến, nhưng hiện tại lại muốn đuổi người, ngươi trở mặt cũng quá nhanh đi?

Nhưng ai bảo hiện tại Lăng Hàn bắt mạch máu của bọn họ chứ?

Nhiều Thiên Ma châu đầu ghé tai, cuối cùng “mời” Đàm gia Lão tổ đến xa xa. Cái này làm Đàm gia Lão tổ tức giận, đường đường Thiên Ma đỉnh cao, đứng đỉnh cao nhất của Minh Giới, nhưng bởi vì một Hằng Hà Cảnh nho nhỏ yêu cầu, lại bị đánh đuổi.

Ta đệt!

- Tiểu hữu.

.

.

Câu gia Thiên Ma mở miệng.

- Ồ, ta nghĩ ra rồi!

Lăng Hàn bỗng nhiên ngắt lời, đánh gãy người này.

- Đó là Đàm gia lão quỷ đi, ta ngược lại đã quên còn cố ý mời hắn lại. Ừ ân, các ngươi đi gọi hắn trở về đi.

Nhiều Thiên Ma đều có loại kích động muốn thổ huyết, con mẹ nó ngươi là đang đùa người sao?

Cho dù những người này tâm tính cực sâu, hàm dưỡng kinh người, lúc này cũng không khỏi sắc mặt khó coi.

- Không mời, vậy ta đi a.

Lăng Hàn cố ý chuyển thân, tuy hắn tiến vào Hắc Tháp chỉ là sự tình nhất niệm, nhưng thế nào cũng phải làm cái tư thái a.

- Đừng!

Vài tên Thiên Ma vội vã kêu lên.

Phải, Đàm gia Lão tổ lại bị “mời” trở về, chỉ là tuy có thể trở về, nhưng sắc mặt của hắn đã tái nhợt. Hắn lại không phải chó, bị hô đến gọi đi như thế, trao đổi ai sẽ không có tính khí?

Lăng Hàn nhìn Đàm gia Lão tổ, cười nói:

- Ồ, lão quỷ, tâm tình của ngươi không tốt sao? Đã lớn tuổi như vậy, không nên cả ngày tức giận, vạn nhất khí huyết công tâm, đi gặp tổ tiên thì làm sao bây giờ?

Đàm gia Lão tổ đơn giản nhắm hai mắt lại, mắt không thấy tâm không phiền.

Người xung quanh nhìn thấy, không khỏi cực kỳ khâm phục Lăng Hàn.

Ngươi có thấy Hằng Hà Cảnh nào dám nói chuyện với Thiên Ma như thế sao? Hơn nữa ghẹo xong còn hoàn toàn không có chuyện gì, để Đàm gia Lão tổ nuốt xuống cơn giận này.

- Tiểu hữu, không nên gỡ bỏ đề tài.

Câu gia Thiên Ma tiếp tục nói.

- Hiện tại chúng ta cũng thành ý tràn đầy, ngươi có thể tiếp tục chứ?

- Các ngươi thực sự là một chút tinh thần giải trí cũng không có.

Lăng Hàn thở dài.

- Một đám lão gia hỏa, cả ngày giấu mặt, cũng không biết cười là cái gì, còn tưởng rằng da mặt của các ngươi đều là đá làm ra chứ.

Hắn dừng một chút, lại nói:

- Được rồi, nói vấn đề bồi thường của ta đi.

Cái gì vấn đề bồi thường của ngươi? Ngươi có tổn thất gì sao?