Thần Đạo Đan Tôn

Thần Đạo Đan Tôn

Cập nhật: 10/04/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 118,817,136
Đánh giá:                        
Tiên hiệp
Huyền Huyễn
     
     

Lăng Hàn quan sát thử, hắn cũng không thể đi lên, có uy áo vô thượng làm Cửu Thiên Hỏa và Huyền Âm Mẫu Thủy không thể kháng cự.

Bởi vì nó không phải uy áp thuần túy, mà là ý chí võ đạo của cường giả bám vào.

Lui một bước mà nói, cho dù chỉ bằng uy áp thuần túy, đây cũng là uy áp của Tiên Vương bát trọng, thiên địa bổn nguyên cũng chỉ có cấp bậc Tiên Vương mà thôi, Tiên Vương còn phân cửu trọng, huống chi còn phân mạnh yếu rõ ràng.

Làm sao đi lên?

Ngay cả hai đạo thiên địa bổn nguyên cũng không có cách, Nghiêm Tiên Lộ cũng chỉ là ngũ trảm, Lăng Hàn cũng không tin đối phương có thể đặt chân.

Có lẽ nơi này là bí cảnh gì đó, thời điểm bình thường không để ai vào, cần chờ đợi thời gian mở ra.

Vùng đất Vĩnh Xương Tiên Vương thành đạo.

Cs lẽ là ngày hôm nay, ngày tam tinh hộ tụ trong thư mời của Nghiêm Tiên Lộ.

Người tới càng ngày càng nhiều, đều đứng chờ bên cạnh. Có người thử leo lên núi nhưng bại trận cực kỳ dễ dàng, trước mặt uy áp của Tiên Vương, mặc ngươi là thiên kiêu tuyệt thế cũng lực bất tòng tâm.

Nữ Hoàng và Nhu Yêu Nữ đặc biệt hấp dẫn ánh mắt, Nhu Yêu Nữ không cần nói, trời sinh nũng nịu, vũ mị ngàn vạn, cho dù nàng không làm gì vẫn chọc nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm vào.

Nữ Hoàng rất ít xuất hiện, nàng dùng tấm lụa trắng che dung mạo tuyệt mỹ của nàng lại, tư thái hoàn mỹ và khí chất vô song lại không thể che lấp, lực hấp dẫn tuyệt đối không kém gì Nhu Yêu Nữ.

Nhàn rỗi thì nhàn rỗi, rất nhiều người đều thưởng thức hai nàng.

Có hàm súc, có trực tiếp quang minh chính đại địa không cố kỵ.

Nhìn nha, ai cũng có quyền nhìn, nếu nhìn chằm chằm vào có thích hợp không?

Lăng Hàn đi nhanh tới trước ngăn cản tầm mắt một nươời.

- Uy, ngươi cản tầm mắt của ta.

Đây là người trẻ tuổi thân thể cao lớn, hắn có mái tóc xanh, trên đầu còn có hai cái sừng đều tỏa ra hào quang màu xanh.

Lăng Hàn nhướng mày, nói:

- Ngươi nhìn chằm chằm vào người ta như vậy là rất thất lễ.

- Ha ha!

Người trẻ tuổi tóc xanh ngửa mặt lên trời cười to, sau đó nhìn Lăng Hàn, nói:

- Người quái dị, ngươi chưa từng nghe qua một câu, mỹ nữ xứng anh hùng sao?

- Ah, ngươi là anh hùng?

Lăng Hàn thản nhiên nói.

- Không sai, ta, Chúc Tuyết Ca mới là thiên kiêu mạnh nhất.

Người trẻ tuổi tóc xanh duỗi ngón tay chỉ vào mình.

- Ha ha, khẩu khí thật là lớn!

Lăng Hàn vẫn không nói gì, lại nghe có người tiếp lời.

Có thể được mời tới đây, có ai không phải thiên kiêu tuyệt đỉnh?

Phải biết rằng cho dù là Triệu Thanh Phong cũng chỉ là thủ hạ của Nghiêm Tiên Lộ, không có tư cách làm khách nhân.

Hoàng giả như thế, thậm chí đế giả làm sao phục ai chứ?

- Ngươi tính là thứ gì chú?

Chúc Tuyết Ca quay đầu, hắn quát với người hỏi, khẩu khí bất thêện.

- Liễu Phi Chương!

Người trẻ tuổi ngáng một cước ngạo nghễ nói ra.

- Chưa nghe nói qua!

Chúc Tuyết Ca xùy một tiếng.

- Vậy bây giờ ngươi đã biết, cũng sẽ ghi nhớ cả đời, bởi vì ta là người thảm bại ngươi.

Liễu Phi Chương lập tức ra tay, tay phải hóa thành thú trảo màu vàng chụp vào Chúc Tuyết Ca.

- Ha ha, ngươi đang tự rước lấy nhục!

Chúc Tuyết Ca không sợ hãi, hai tay kết ấn, biển cả màu xanh hiện ra, có âm thanh sóng lớn xô bờ, dùng xu thế bài sơn đảo hải đánh tới.

Oanh!

Hai thiên kiêu trẻ tuổi đại chiến, bọn họ đều là nhân vật cao minh trong Trảm Trần Cảnh, cho dù không đạt tới ngũ trảm, có thể đi rất xa trong khoảng chân không giữa Trảm Trần và Phân Hồn, chiến lực vô cùng kinh người.

Lăng Hàn kinh ngạc, tại sao đoạt sinh ý của hắn?

Chẳng lẽ là hào quang của vận rủi mang lại? Nếu không vì sao trước kia rất tốt, hắn chỉ mở miệng nói vài lời đã làm người ta đánh đập tàn nhẫn.

Tuy kích động rất muốn ra tay, dù sao hắn vẫn luyện đan suốt vài năm qua, không có cơ hội động thủ, một là hắn không muốn liên thủ với người khác, thứ hai, hắn không có ý ra tay với Liễu Phi Chương, đành phải thất vọng lui về.

- Ơ, Thánh Tử đại nhân muốn xông quan giận dữ vì hồng nhan sao?

Nhu Yêu Nữ che miệng cười khẽ, thân thể mềm mại run rẩy mê người.

- Đáng tiếc ah, bị người ta đoạt sinh ý.

- Có tin ta đánh mông ngươi không?

Lăng Hàn uy hiếp nói.

- Ngươi nhẫn tâm sao?

Nhu Yêu Nữ bộ dạng ai oán điềm đạm đáng yêu.

Giả vờ!

Lăng Hàn xùy một tiếng, nói:

- Yêu nữ, ngươi cũng không nên đắc ý quên hình, ta ăn sạch ngươi sau đó vỗ vỗ mông rời đi, ngươi kêu oan với ai?

Nội tâm Nhu Yêu Nữ máy động, đổi thành nam nhân khác, nàng có lòng tin đùa nghịch xoay quanh đối phương, đùa bỡn trong bàn tay của mình. Lăng Hàn lại không phải người thường, tâm địa làm bằng sắt, vạn nhất chính mình thật bị hắn ngủ, mình chỉ là Thánh Nữ thế lực tam tinh, có thể đòi công đạo từ chưởng tòa tương lai thế lực tứ tinh không?

Nhìn thấy Nhu Yêu Nữ trấn trụ, nội tâm Lăng Hàn thả lỏng, hắn không thừa nâận không được, mị lực của Nhu Yêu Nữ rất mạnh, có thể làm Thiên Phượng Thần Nữ cho phép nàng đi theo có thể yếu sao?

- Phu quân, ngươi không những tự mình gây tai hoạ, còn có thể ảnh hưởng người khác,

.

Thiên Phượng Thần Nữ cười nói.

Lúc này Liễu Phi Chương và Chúc Tuyết Ca đã đánh ra chân hỏa, hai đại thiên kiêu thi triển hết khả năng như mặt trời ban trưa.

Nữ Hoàng nhìn sang, sắc mặt ngưng trọng, qua một lúc mới nói:

- Hai người này rất mạnh! Ta không sử dụng át chủ bài chỉ có thể đánh ngang tài ngang sức với bọn họ.

Lăng Hàn gật đầu, hai người này mạnh hơn Triệu Thanh Phong một ít, Nữ Hoàng cũng không xem trọng bọn họ, cũng không có làm thấp đi bản thân mình, nàng thật sự cầu thị.

Hơn nữa Nữ Hoàng nắm chắc bài, hai người này không có sao?

- Có lẽ ngươi dễ dàng thắng bọn họ.

Nữ Hoàng lại nói, ngữ khí vô cùng khẳng định.

Lăng Hàn chỉ tươi cười, hiện tại hắn đat tới tứ trảm đỉnh phong, chỉ kém một cơ hội là có thể cảo bước vào ngũ trảm, tuyệt đối là tình trạng tứ trảm hoàn mỹ vô khuyết.

Hơ nữa hắn có quá nhiều đòn sát thủ, chỉ hai đạo thiên địa bổn nguyên là có thể làm Tiên Vương cũng xấu hổ, trong trận chiến cùng giai gần như vô địch.

Nhưng Nữ Hoàng còn không có luyện hóa Thiên Đạo Ngọc, bằng không như cá vượt long môn, có thể đẩy cánh cửa ngũ trảm, từ đó tăng thực lực lên tuyệt đỉnh chân chính.

Như Nghiêm Tiên Lộ!

Ngũ trảm, nơi nào có cường giả ngũ trảm.

Ánh mắt Lăng Hàn đảoo qua, nhưng một thiên kiêu có ngạo khí trùng thiên, có tự tin kinh người, có mạch tứ nôi liễm, căn bản không có khả năng dò xét ra cái gì.

- Tại hạ Đông Môn Hoành, thấy ngứa tay, ai tới đấu với ta một trận?

Một nam tử thân thể cao lớn nhảy ra ngoài, hắn vô cùng phóng khoáng, trong tay xuất hiện đại khảm đao màu tím sau đó khiêu chiến mọi người.