Thần Đạo Đan Tôn

Thần Đạo Đan Tôn

Cập nhật: 10/04/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 118,818,134
Đánh giá:                        
Tiên hiệp
Huyền Huyễn
     
     

Tử Thành!

Đan Sư nổi danh nhất Đông Tiên Vực là ai?

Tử Thành đại sư, có một không hai!

Lẽ nào, Lăng Hàn là đệ tử của Tử Thành đan sư? Chờ một chút. Chư Phong đại sư là đại đệ tử của Tử Thành sao?

Bởi vì Chư Phong đại sư bị Tử Thành đại sư khai trừ, cho nên ngoại trừ giới hạn vài người ra, ai cũng không biết lai lịch của Chư Phong đại sư. Bây giờ nghe Lăng Hàn vừa nói như vậy, mọi người lúc này mới liên hệ hai việc với nhau.

Chư Tử Quân nhất thời biến sắc. Giống như Nhiễm Phi, Thạch Vĩnh, bởi vì cách thế hệ, hắn cũng không biết quan hệ giữa Chư Phong đại sư cùng một mạch Tử Thành. Nhưng hắn lại rất rõ ràng.

Lăng Hàn có thể mở miệng nói ra Tử Thành đại sư, vậy nói rõ đối phương quả thật có quan hệ sâu xa.

- Nói bậy!

Nhiễm Phi và Thạch Vĩnh đồng thời trách mắng. Nhất là Nhiễm Phi, hắn bị Lăng Hàn đánh rất đau. Lại ở trước mặt mọi người, bị vạch trần hành vi đê tiện, trộm đổi đan dược. Mặt mũi của hắn bị quét rác. Hắn hận Lăng Hàn đến tận xương tủy.

- Phải vậy không?

Lăng Hàn thản nhiên nói.

- Không ngại. Đi về hỏi Bành Hóa Niên. Ta thật ra muốn xem thử hắn nói như thế nào.

- Ngươi còn muốn chiếm tiện nghi của sư phụ ta sao?

Nhiễm Phi nhảy dựng lên.

- Ngươi là một tên vương bát.

Bốp!

Nhiễm Phi một câu còn chưa nói hết, liền bị Chư Tử Quân nặng nề tát một cái.

- Câm miệng

Chỉ nghe Chư Tử Quân lớn tiếng trách mắng, khiến cho Nhiễm Phi phải nuốt lời kế tiếp vào trong bụng.

Hắn không khỏi nhìn Chư Tử Quân, vẻ mặt đầy ủy khuất.

Ngươi đánh ta làm cái gì?

Chư Tử Quân vừa muốn nói chuyện, lại đột nhiên cảm ứng được một khí tức quen thuộc. Hắn chợt xoay người lại, nhìn về phía phía sau. Cách đó không xa, đang có hai nam tử trung niên bước nhanh tới. Một người dáng người cao hiếm thấy. Một người khác lại vừa thấp vừa béo. Nhìn qua giống như quả cầu thịt.

- Mã sư thúc, Trần sư thúc.

Sau khi ngẩn người ra, hắn vội vàng chào hỏi.

Hai nam tử trung niên này lần lượt gọi là Mã Dung và Trần Đổng, đều là đệ tử của Chư Phong. Hơn nữa còn nhận được hắn chân truyền. Chỉ là so với Bành Hóa Niên vẫn thua kém có chút. Nhưng bọn họ đều bước vào trình độ tam tinh.

Mã Dung và Trần Đổng chỉ nhìn về phía Chư Tử Quân gật đầu. Rất nhanh bọn họ đã tìm được Lăng Hàn ở trong đám người. Bọn họ đều tiến lên trước một bước, sau đó vái chào, nói:

- Đệ tử Mã Dung, Trần Đổng, bái kiến tứ sư thúc.

Tứ sư thúc!

Nhất thời, đoàn người ồ lên. Đến lúc này đã không có ai hoài nghi gì nữa. Lăng Hàn chính là Chư Phong sư đệ. Nói cách khác, hai người Mã Dung và Trần Đổng không thể nào cùng nhau phát điên.

Ba người Chư Tử Quân lại mặt xám như tro tàn. Thân phận của Lăng Hàn được chứng thực, đối với bọn họ mà nói không có khả năng là chuyện tốt lành gì. Điều đó có nghĩa là tất cả những gì bọn họ làm đều sẽ bị tính sổ. Sau này bọn họ sẽ nhận được sự trừng trị.

Ai có thể nghĩ tới, Lăng Hàn một chữ cũng không có nói sai. Hắn thực sự là sư đệ của Chư Phong đại sư.

Quá kinh người. Thân phận này vô cùng hiển hách. Dưới Tiên Vương, người người cũng phải nể mặt Lăng Hàn vài phần.

Lăng Hàn giơ tay lên, nói:

- Miễn, đứng dậy.

Lúc này Mã Dung và Trần Đổng mới thẳng người dậy. Thời điểm ánh mắt bọn họ đảo qua Nhiễm Phi và Thạch Vĩnh, trên mặt đã đầy sương lạnh.

- Mã sư thúc, Trần sư thúc.

Hai người này run giọng nói. Bọn họ chỉ cảm thấy hai chân đang đánh nhau.

- Còn không bò trở lại cho ta!

Mã Dung khiển trách.

- Vâng! Vâng!

Hai người Nhiễm Phi liền vội vàng gật đầu. Nhưng trong lòng hắn buông lỏng. Có lời nói này, tất cả sẽ không có gì phải lo cả. Hoàn toàn có thể chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.

- Khoan đã!

Lăng Hàn đưa tay ngăn lại.

- Ta còn chưa nói hết lời. Đi gấp như vậy làm cái gì?

- Sư thúc, ở đây là nơi đông người. Việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài!

Mã Dung bắt đầu hạ giọng khuyên.

Lăng Hàn cười một tiếng, nói:

- Ba người này âm thầm lấy đi đan dược ta chế luyện. Ngay cả loại chuyện này cũng làm được, còn sợ xấu mặt nữa sao?

- Ngươi không nên quá đáng!

Chư Tử Quân lạnh lùng nói. Trước đó Lăng Hàn chỉ nhằm vào Nhiễm Phi, hắn có thể nhịn. Dù sao Nhiễm Phi lại không là gì của hắn. Nhưng bây giờ Lăng Hàn lại là chỉ đầu mâu vào cả bản thân hắn. Điều này làm cho hắn không thể nhẫn nhịn.

Lăng Hàn ra tay.

Bốp.

Một cái tát lại đánh tới:

- Ngươi làm đại thiếu gia quá lâu, cho rằng có thể hoành hành, không để bất kỳ kẻ nào vào mắt sao?

- Ngươi… ngươi dám đánh ta?

Chư Tử Quân dùng tay phải ôm mặt, trong ánh mắt lộ ra vẻ oán độc. Từ nhỏ đến lớn, hắn đều là thiên chi kiêu tử, nhận hết sủng ái. Hắn chưa từng bị người khác tát vào mặt bao giờ.

- Trừng phạt không đúng sao?

Lăng Hàn thản nhiên nói.

- Nếu không phải ngươi là tôn tử của Tam sư huynh, ta đã không muốn đánh ngươi, mà đã giết chết ngươi.

- Mã sư thúc, Trần sư thúc, các ngươi lại nhìn người này sỉ nhục ta như vậy sao?

Chư Tử Quân lớn tiếng kêu lên, trong ánh mắt đầy vẻ oán độc.

Ngươi cho dù là sư đệ của Chư Phong đại sư thì thế nào. Trước đây căn bản cũng chưa từng nghe Chư Phong nhắc tới. Hắn chí nói ân sư là Tử Thành đại sư. Còn có hai vị sư huynh. Từ trước tới nay chưa từng đề cập tới người sư đệ này.

Lại nhìn Lăng Hàn trẻ tuổi như vậy, nhất định là đệ tử do Tử Thành đại sư mới thu nhận gần đây.

Hắn thừa nhận. Đối phương đúng là một thiên tài. Chỉ có điều so với hắn mà thôi, dựa vào cái gì hắn phải thấp hơn một cái đầu. Gọi đối phương là sư thúc tổ? Dựa vào cái gì mà bị hắn trách cứ. Còn ở trước mặt mọi người đánh vào mặt hắn?

Hắn đã làm sai điều gì?

Không!

Tất cả những gì hắn làm đều chỉ vì danh dự của Chư Phong. Có người dám "giả mạo" sự đệ của gia gia hắn, hắn làm sao có thể nhịn được?

Cái gọi là người không biết vô tội. Ngươi làm sao lại nắm lấy không tha?

Trên mặt Mã Dung và Trần Đổng đều lộ ra vẻ khó xử. Bọn họ cũng chỉ mới biết được sư phụ của mình lại có thể còn có một sư đệ trẻ tuổi vô cùng.

Buổi trưa ngày hôm nay, Bành Hóa Niên mới bẩm báo cho Chư Phong biết về chuyện của Lăng Hàn. Kết quả hắn bị Chư Phong trách mắng một trận. Sau đó hai người bọn họ được lệnh qua mời Lăng Hàn. Thật không nghĩ tới, hai người liền nhìn thấy một chuyện xấu hổ như vậy.