Thần Đạo Đan Tôn

Thần Đạo Đan Tôn

Cập nhật: 10/04/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 118,817,136
Đánh giá:                        
Tiên hiệp
Huyền Huyễn
     
     

Nữ nhi quá đẹp, có thể gặp được nam nhân không có hảo tâm gì hay không?

Hắn biết rất rõ ràng Lăng Hi có được thực lực chuẩn Thiên Tôn, lại vẫn vô cùng lo lắng, đây là đặc quyền của một phụ thân.

- Ta không yên lòng.

Lăng Hàn nói.

- Ta muốn đi tìm nàng.

Nữ Hoàng so với hắn thoải mái hơn nhiều, nhưng Lăng Hàn đã quyết định muốn đi tìm nữ nhi, nàng tự nhiên cũng sẽ không cự tuyệt.

Bọn hắn xuất phát, một đường tìm kiếm manh mối.

Rất nhiều năm sau, bọn hắn đi tới một trấn nhỏ, căn cứ tư liệu biểu hiện, Lăng Hi ở bảy năm trước từng đặt chân ở nơi này.

Khoảng cách nữ nhi hẳn là rất gần.

- Nghe nói, Lăng Hi muốn tìm kiếm một cổ Tiên Vương di bảo, đây chính là địa điểm có khả năng nhất, chúng ta chờ ở chỗ này một chút, tùy thời có thể gặp được người.

Lăng Hàn nói.

Nữ Hoàng gật đầu, bọn hắn ở lại nơi này, chờ đợi trùng phùng nữ nhi.

Bây giờ Lăng Hàn có được mười ba Thiên Tôn ký hiệu, chung một chỗ vận chuyển, tốc độ tu luyện của hắn có thể tăng lên một trăm lẻ chín lần, cái này nhìn như hết sức kinh người, nhưng vì lực lượng vị diện trong cơ thể hắn vô cùng vô tận, trên thực tế tốc độ tu luyện y nguyên rất chậm.

Chí ít tốc độ của Nữ Hoàng nhanh hơn hắn nhiều, bây giờ đã là Nhất Bộ hậu kỳ, khoảng cách đỉnh phong cũng không xa.

Lăng Hàn thì sao?

Hắn vừa mới sờ đến cánh cửa Nhất Bộ trung kỳ, nhưng khoảng cách vượt tới còn cần một đoạn thời gian rất dài.

Thiên Tôn ký hiệu a, hắn còn muốn càng nhiều, càng nhiều, càng nhiều.

Bọn hắn đợi, chính là ba mươi bảy năm.

Thời gian này cũng không tính dài, giống như Lăng Hàn hiện tại tùy tiện đi một chỗ thám hiểm, cái kia tiêu tốn mấy vạn năm tuyệt đối là chút lòng thành.

Một ngày này, giữa thiên địa đột nhiên vang lên Kinh Lôi, đại địa run rẩy dữ dội, phảng phất như trời muốn sập xuống.

Lăng Hàn bỗng nhiên mở hai mắt ra, nhìn về phía phương xa, phảng phất như địa phương lại xa cũng khó thoát ánh mắt của hắn.

Hắn lộ ra nụ cười, nhưng rất nhanh liền ngưng kết, biểu lộ trên mặt cổ quái không nói ra được.

Nhưng mỗi một phụ thân nào trải qua gả con gái, đều sẽ hết sức rõ ràng loại vẻ mặt này đại biểu cho cái gì.

- A, tiểu Hi còn có một đồng bạn.

Nữ Hoàng nói.

Nàng nhìn thấy, Lăng Hi đang bay về phía tiểu trấn, nhưng nàng cũng không phải một người, bên người còn có một nam tử phong độ nhẹ nhàng, khí khái hào hùng bừng bừng, cực kỳ siêu phàm.

- Tên vương bát đản này.

Lăng Hàn thì thào, hắn có một loại xúc động giết người.

Rất nhanh, Lăng Hi cùng tên nam tử kia đã đi tới tiểu trấn, Nữ Hoàng phát ra một đạo thần niệm, thân hình Lăng Hi lập tức ngưng lại.

- Lăng sư muội, thế nào?

Người trẻ tuổi bên cạnh hỏi.

Lăng Hi thì lộ ra vẻ mặt kinh ngạc:

- Mẹ ta ở chỗ này.

- Ồ?

Người tuổi trẻ kia vội vàng gật đầu.

- Vậy nhất định phải đi bái kiến bá mẫu một chút.

Thân hình hai người rơi xuống, đã xuất hiện ở trước khách sạn của Lăng Hàn cùng Nữ Hoàng.

Nữ Hoàng dẫn đầu đi ra ngoài, nhiều năm như vậy không nhìn thấy nữ nhi, lấy tính cách của nàng cũng hơi nhớ nhung.

- Mẹ!

Lăng Hi nhào vào lòng Nữ Hoàng, đã nhiều năm như vậy, nàng cũng đã trưởng thành là một đại cô nương, dung mạo hoàn toàn không thua Nữ Hoàng, đứng chung một chỗ như tịnh đế liên hoa, mỹ lệ, phong hoa tuyệt đại.

Nữ Hoàng khẽ vuốt tóc dài của nữ nhi một chút, về phần người tuổi trẻ kia thì bị nàng không nhìn.

Chớ nói người trẻ tuổi này hiện tại cùng Lăng Hi không hề có một chút quan hệ, coi như thành con rể của nàng, nàng cũng khẳng định xa cách, tuyệt đối không có khả năng mẹ vợ nhìn con rể, càng xem càng thích.

- Mẹ, cha đâu?

Lăng Hi hỏi.

Nữ Hoàng dùng tay chỉ về phía sau:

- Trên lầu.

- A, vì cái gì cha không xuống?

Lăng Hi không hiểu, ở Lăng gia, tuyệt đối là Lăng Hàn cực kỳ sủng ái nàng, hiện tại nhiều năm như vậy không có gặp mặt, Lăng Hàn thế mà còn ngồi ở trên lầu?

- Hắn đang tức giận.

Nữ Hoàng cười nói.

Lăng Hi càng không rõ ràng, tức giận? Giận cái gì? Có gì phải tức giận?

Nàng vội vàng chạy lên lầu:

- Ta đi xem cha trước.

Ngay cả đồng bạn cũng mặc kệ.

- Tại hạ Hác Cảnh, gặp qua bá mẫu.

Người tuổi trẻ kia nhìn Nữ Hoàng làm một cái vái chào, lộ ra không kiêu ngạo không tự ti.

Hắn hoặc là bản thân vô cùng tâm cao khí ngạo, hoặc chính là có thiên đại bối cảnh, nếu không chỉ là một chuẩn Thiên Tôn, như thế nào dám ở trước mặt Nhất Bộ tùy ý như thế?

Nữ Hoàng xa cách, ngoại trừ Lăng Hàn cùng nữ nhi, bất kỳ người nào ở trong mắt nàng đều là cặn bã.

Hác Cảnh bị mất mặt, không khỏi có vẻ hơi xấu hổ, đành phải sờ mũi một cái.

Trên lầu, Lăng Hi vừa vào cửa liền nhìn thấy Lăng Hàn ngồi trên ghế, nhưng hai mắt nhắm nghiền, giống như ngủ thiếp đi.

Nàng đi tới, nói khẽ:

- Cha.

Lăng Hàn không để ý tới, đợi Lăng Hi lại kêu vài tiếng, hắn mới mở hai mắt ra:

- Đã lâu như vậy, cũng không trở về nhà xem một chút.

- Hi nhi trở về, bất quá, Lăng thành đã không tồn tại.

Lăng Hi nói.

- Bất quá, nữ nhi biết cha ngươi bản lãnh lớn như vậy, chắc chắn sẽ không gặp được nguy hiểm gì.

- Đúng thế, cha ngươi...

.

Lăng Hàn vừa nối liền miệng, muốn thổi phồng mình vài câu, nhưng lập tức nghĩ đến không thể bị nha đầu này đánh lạc hướng. Hắn tằng hắng một cái, nói:

- Tiểu tử bên ngoài kia là ai?

Lăng Hi bừng tỉnh đại ngộ, mới biết được phụ thân giận cái gì… ăn dấm.

Nàng không khỏi buồn cười nói:

- Chỉ là một sư huynh trong võ viện, lần này vừa vặn cùng đi cổ Tiên Vương di tích tầm bảo, gọi Hác Cảnh.

- Hác Cảnh? Tiệc vui chóng tàn?

Lăng Hàn lắc đầu.

- Danh tự này quá kém.

Lăng Hi không khỏi im lặng, ngài thật sự là nhìn người không vừa mắt, ngay cả danh tự cũng làm phiền ngài.

- Cha, ngươi không nên hiểu lầm, ta cùng Hác Cảnh kia chỉ là ngẫu nhiên gặp được, cũng không có cái gì.

Lăng Hi cười giải thích.

- Thật?

Lăng Hàn nửa tin nửa ngờ.

- Thật!

Lăng Hi gật đầu.

Lúc này Lăng Hàn mới cười:

- Ta đã nói rồi, tiểu bạch kiểm kia lớn lên kém như vậy, chỗ nào xứng với nữ nhi bảo bối của ta.

Lăng Hi không khỏi im lặng, Hác Cảnh cũng rất có bối cảnh, cha chính là một vị Ngũ Bộ Thiên Tôn, ở trong võ viện thuộc về loại hình có thể đi ngang. Nàng tự nhiên cũng không có ý tứ thay Hác Cảnh nói chuyện, vốn không có ý gì, đừng để lão cha hiểu lầm a.

Nàng bồi tiếp Lăng Hàn xuống lầu, chỉ thấy Hác Cảnh đang lúng túng đứng đấy, Nữ Hoàng phong hoa tuyệt đại, như vầng trăng cô độc, căn bản khinh thường phản ứng hắn, để hắn có chút đứng ngồi không yên.