Thần Đạo Đan Tôn

Thần Đạo Đan Tôn

Cập nhật: 10/04/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 118,817,136
Đánh giá:                        
Tiên hiệp
Huyền Huyễn
     
     

Hắn vẫn thử cùng lúc ném ra chín thanh kiếm. Nhưng đừng nói chín thanh, chính là hai thanh cùng nhau bắn ra, uy lực cũng đột nhiên giảm xuống. Còn xa mới uy hiếp bằng một thanh bay tới.

Thôi đi, ở thời điểm niệm lực của hắn còn không có cường thịnh đến mức tận cùng, hắn vẫn tạm thời sử dụng một thanh là được.

Hắn trở lại nơi ở, tĩnh tâm chuẩn bị.

Không phải là vì cuộc săn bắn, mà là vì vững chắc cơ sở. Hắn cho rằng thời điểm viên mãn, hắn sẽ đi trùng kích nhị biến.

Thời gian lặng lẽ qua. Đã đến ngày săn bắn.

Hắn tất nhiên sẽ không đi bộ qua, mà gọi là một chiếc xe.

Hoàng cung ở vị trí đầu rồng của Đế Đô, bãi săn bắn hoàng gia lại ở chỗ đuôi rồng. Từ học viện Đế Đô chạy tới thật ra cần một chút thời gian. Cho dù lái xe cũng tốn hơn hai giờ.

Xe không có khả năng đến quá gần, phải dừng lại từ phía xa. Bãi săn bắn hoàng gia chính là vùng cấm. Cho dù là đám người bốn đại soái cũng không thể vô duyên vô cớ xông vào, huống gì là người dân thường.

Lăng Hàn lững thững đi tới, rất nhanh lại đi đến lối vào của bãi săn bắn, nơi này có trọng binh gác.

Không đợi hắn đi vào, liền thấy một chiếc xe ngựa đánh tới, vượt qua hắn, dừng ở nơi cửa.

Cửa xe ngựa mở ra. Xuống trước là một tỳ nữ y phục màu xanh, lấy ra cái bậc thang để dưới đất. Lúc này mới có một mỹ nhân y phục màu trắng từ bên trong đi ra. Gió núi thổi qua, váy trắng tung bay, giống như đang khiêu vũ, có loại tiên khí phiêu dật.

Chỉ có điều, Lăng Hàn liếc mắt nhìn nữ tử mặc y phục màu trắng này nhất thời lộ ra vẻ không vui.

Vì nữ nhân tiên khí cực nồng đậm này chính là Phong Nhược Tiên.

Nàng chậm rãi đi xuống đất. Quân sĩ phía trước lập tức ôm quyền hành về phía nàng lễ, có vẻ rất tôn kính.

Vị này chính là nữ bá tước được Thánh Hoàng thân phong, ở Đế Đô chính là thân phận độc nhất. Tuy rằng không có thực quyền gì, nhưng ở trên ý nghĩa nào đó chính là hoàng thân quốc thích.

Phong Nhược Tiên đối với bất kỳ người nào cũng ôn nhu uyển chuyển, mỉm cười đáp lại, khiến cho những quân sĩ này đều được sủng mà kinh hãi lo sợ, làm sao có thể có nữ nhân ôn nhu dễ gần như vậy?

Giả vờ, thực sự biết giả vờ.

Phong Nhược Tiên này mới liếc mắt nhìn Lăng Hàn, gương mặt có vẻ kinh ngạc.

Đây là tình huống gì? Tại sao lại gặp phải Lăng Hàn ở chỗ này?

Nàng không phải đã để cho mấy vị hoàng tử loại bỏ tư cách dự thi của Lăng Hàn rồi sao? Gia hỏa này vì sao lại tới đây?

Ha hả, cho rằng chạy tới nơi này, cầu xin ai đó, là có thể vào sao?

Ngây thơ!

Nàng thật muốn đi tới châm chọc Lăng Hàn vài câu. Trước đây từ chối lời chiêu mộ của mình, hiện tại đã biết khó khăn đi? Chỉ có điều, nàng ở trước mặt mọi người chính là dáng vẻ tiên tử ôn nhu, làm sao có thể tự hủy hình tượng, lộ ra một mặt ác độc của nàng?

- Tiên muội muội!

Đúng lúc này, chỉ thấy từ bên trong bãi săn bắn có một nam tử trẻ tuổi đi tới. Dáng vẻ chỉ khoảng hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi, tướng mạo đặc biệt anh tuấn, toàn thân huyết khí tung bay, lại có một loại cảm giác áp bách.

Các quân sĩ lập tức khom người, cùng lúc nói:

- Ra mắt cửu thập tứ điện hạ!

Phong Nhược Tiên cũng nhoẻn miệng cười, nói:

- Đức Dương ca ca.

Nam tử trẻ tuổi này chính là nhi tử thứ chín mươi tư của thánh thượng hiện nay, tên là Trần Đức Dương.

Trần Đức Dương rất cao ngạo. Hắn đã đi tới. Đầu tiên, hắn liếc mắt thoáng nhìn về phía Lăng Hàn, sau đó nhìn về phía Phong Nhược Tiên hỏi:

- Hắn là ai? Nàng làm gì nhìn hắn như thế?

Ghen tuông mười phần.

Lăng Hàn đi nhanh tới.

Hắn không hận Trần Đức Dương. Loại con em hoàn khố này còn chưa có tư cách bị hắn để ở trong lòng. Hắn buồn bực chính là Phong Nhược Tiên. Đây thật sự là giết người không thấy máu, không ngừng sinh sự, khiến cho người ta chán ghét.

Hắn vốn chỉ đáng ghét Phong Nhược Tiên, dự định sau này cũng không gặp lại. Nhưng bây giờ, hắn có một kích động muốn đánh đau nữ nhân này một trận.

Phía sau cửa là một con đường lát đá, rất dài. Hai bên lại trồng cây lớn, lá xanh thành tán, cũng không có có vẻ hiu quạnh vì mùa đông.

Lăng Hàn thuận đường đi tới. Sau khi đi đại khái mười mấy phút, phía trước xuất hiện một quảng trường cực lớn.

Thật sự rất lớn. Chiều dài, chiều rộng tất cả khoảng ba trăm trượng. Phía mặt bắc lại xây một đài cao. Phía trên còn lều che, có thể che mưa che nắng.

Hiện tại trên đài cao không có một bóng người. Chỉ có điều trên quảng trường dưới đài lại có không ít người đang đứng. Liếc mắt nhìn qua, căn bản đều là người trẻ tuổi.

- A, Lăng Hàn, sao ngươi lại tới đây?

Hiên Viên Định Quốc lập tức đã đi tới. Hắn vừa vặn đang ở gần đó.

Lăng Hàn mỉm cười, nói:

- Nhờ người chuẩn bị quan hệ, cho nên lại ở trong danh sách.

Hiên Viên Định Quốc kinh ngạc. Tên của Lăng Hàn lại bị mấy vị hoàng tử loại ra. Ai có mặt mũi lớn như vậy, còn làm Lăng Hàn được thêm trở lại. Chẳng lẽ không sợ đắc tội mấy vị kia sao?

Dù thế nào, đó cũng phải là loại cấp bậc như bốn đại soái, Hồng thái sư.

Nhưng vấn đề là, trong mấy vị nhân vật lớn này, lại có người nào sẽ nguyện ý ra mặt cho Lăng Hàn?

Thân phận và địa vị của hai bên chênh lệch thật sự quá xa. Lăng Hàn ngay cả tư cách khiến cho bọn họ biết tên cũng không có.

- Quan hệ này của ngươi thật đúng là đủ cứng.

Hắn nói lời trong lòng.

Lăng Hàn cười ha hả. Hội trưởng tổng hội trận đạo, quan hệ này đương nhiên đủ cứng. Cho dù là bốn đại soái đều phải cho Trần Hạo một chút mặt mũi.

Thấy Lăng Hàn không nói ra người này là ai, Hiên Viên Định Quốc cũng không có hỏi nhiều. Hắn mặc dù hiếu kỳ, nhưng vẫn không đến mức mất đi sự đúng mực.

- Ngày hôm nay thật đúng là có rất nhiều người tới đây.

Hiên Viên Định Quốc đổi qua một đề tài khác.

- Tuy rằng Thánh Hoàng nói, người Cực Cốt Cảnh cũng không cần tới tham gia náo nhiệt, nhường cơ hội lại cho người trẻ tuổi. Nhưng vẫn có rất nhiều người dừng lại ở ngũ biến đỉnh phong thật nhiều năm muốn tới.

- Không nói người khác, vị thất ca kia của ta cũng tới.

Hắn chỉ vào một nam tử cách đó không xa.

Vị con trai thứ bảy của Hiên Viên gia nhìn qua đã hơn ba mươi tuổi, còn để chòm râu, toàn thân có vẻ đặc biệt thô lỗ. So với Hiên Viên Định Quốc tiểu bạch kiểm này khác biệt rất lớn.

Chắc hẳn không phải là cùng một mẹ sinh ra.

- Hiên Viên Nhạc Thủy, từ lúc mười năm trước cũng đã là ngũ biến.

Hiên Viên Định Quốc nhỏ giọng nói.

- Tuy rằng hắn còn không có nhảy vào Cực Cốt Cảnh, nhưng thời điểm ở ngũ biến đỉnh phong thật sự quá dài, tu luyện ra thủ đoạn lợi hại, cũng sẽ không thua kém hơn so với nhất cốt là bao nhiêu.