Thần Đạo Đan Tôn

Thần Đạo Đan Tôn

Cập nhật: 10/04/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 118,817,136
Đánh giá:                        
Tiên hiệp
Huyền Huyễn
     
     

Lăng Hàn là người ân oán rõ ràng, ngươi tốt với ta, ta sẽ tốt với ngươi, nhưng ngươi ác với ta, ta sẽ trả lại gấp trăm lần.

Muốn đuổi bọn họ rời đi?

Ha ha, ngươi cút đi trước đã.

Từ Kiệt bị ném ra bên ngoài, hắn bay ra khỏi khu vực đống lửa di cốt Thánh Nhân, lúc này âm hồn đứng im bất động xuất thủ đánh tới.

Ầm!

Đây chính là đại âm hồn Tôn Giả, thực lực khủng bố cỡ nào?

Ba, Từ Kiệt bị đánh biến thành tro bụi.

Ồ, không đúng!

Lúc chưởng lực biến mất, Từ Kiệt lại xuất hiện.

Là, Thế Tử Phù.

Thân là Đế tử, đương nhiên bọn họ không thiếu Thế Tử Phù, nhưng ở âm phủ, quy tắc khác biệt, Thế Tử Phù không thể phát huy toàn bộ, chỉ thấy khóe miệng Từ Kiệt mang theo vết máu, gương mặt hắn tái nhợt như tờ giấy.

Hiển nhiên, tuy hắn tránh được một kiếp nhưng cũng bị đánh trọng thương.

- A, không có ý nghĩa ngoan cố chống lại!

Đại âm hồn ra tay lần nữa, Thế Tử Phù thì như thế nào, nó chỉ xuất thêm vài chiêu là đủ.

Tôn Giả giết Chân Ngã cảnh quá đơn giản.

Từ Kiệt giận dữ, hắn hận không thể bầm thây Lăng Hàn vạn đoạn, nhưng lúc này hắn không dám nghĩ nhiều, lập tức lấy ra một tấm Thiên Lý Độn Hành Phù, xé nát, hưu, thân thể của hắn biến mất không thấy gì nữa.

Hiệu quả của Độn Hành Phù chắc chắn bị giảm bớt, nhưng không thể chạy vạn dặm, ngàn dặm cũng có thể, chỉ cần tìm được đống lửa di cốt Thánh Nhân khác thì hắn có thể sống sót.

Lăng Hàn cảm thấy đáng tiếc, Đế tộc có nội tình thâm hậu, Thế Tử Phù đấy, Độn Hành Phù đấy, hai thứ này giống như không cần tiền.

Nhưng như thế sẽ làm hắn dừng tay hay sao?

Lăng Hàn nhìn sang đám người Thạch Nguyên Chẩn, còn thừa lại tám Đế tử.

Bị ánh mắt hắn nhìn chằm chằm, đám người Thạch Nguyên Chẩn cảm giác nội tâm lạnh lẽo, bọn họ tuyệt đối không ngờ Lăng Hàn chẳng những tiến lên Chân Ngã cảnh, hơn nữa thực lực còn trấn áp bọn họ, nhưng hắn còn quả quyết bá đạo dám giết Đế tử.

Nếu như không có Thế Tử Phù và Độn Hành Phù, Từ Kiệt khẳng định đã chết.

- Các ngươi cút hay ta giúp các ngươi?

Lăng Hàn lạnh lùng nói ra, hắn không có ý định thu tay như thế.

Đám người Thạch Nguyên Chẩn suýt nữa tức điên, bọn họ chính là Đế tử, có ai chịu đối xử như thế bao giờ?

- Lăng Hàn, ngươi cần phải hiểu rõ, đắc tội những Đế tộc chúng ta, trên đời này không có nơi cho ngươi dung thân.

Quan Nguyên Minh lớn tiếng kêu lên.

Lăng Hàn lắc đầu:

- Nếu như bởi vì cố kỵ Đế tộc mà làm ta áp chế tính tình, ta có tư cách gì trùng kích Đế vị?

Ahhh, gia hỏa này thật cuồng!

- Tốt, ngươi lợi hại, ngươi lợi hại!

Thạch Nguyên Chẩn tay lấy Thiên Lý Độn Hành Phù và vỗ lên người một cái, hưu, hắn biến mất không thấy gì nữa.

So với việc bị người ta ném ra ngoài, lại bị âm hồn chà đạp, còn không bằng chính mình chủ động một chút, ít nhất cũng bớt ăn đau khổ.

Về sau, đám người Quan Nguyên Minh đều vận dụng Độn Hành Phù, trước khi rời đi, bọn họ đều trợn mắt nhìn Lăng Hàn, trong mắt tràn ngập oán hận.

Ép Đế tử đến mức này, thiên hạ hôm nay cũng chỉ có một mình Lăng Hàn dám làm.

Những kẻ còn lưu lại đều dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn Lăng Hàn, sợ gia hỏa này nổi giận ném bọn họ ra bên ngoài. Phải biết rằng, bọn họ không có bảo vật như Thế Tử Phù, Độn Hành Phù.

Đương nhiên Lăng Hàn không phải người như vậy, hắn khoanh chân ngồi xuống tu luyện Thiên Long Đế Quyết, hắn vừa mới bước vào cảnh giới này, hạn mức cao nhất đã mở ra, hắn có không gian tăng lên thật lớn.

Đám người Tiểu Thanh Long không ra tay, bọn họ liên tục ngồi trên mặt đất, hiện tại bọn họ chỉ cần chờ Thánh Nhân tiến vào phá cục.

Âm hồn Tôn Giả rất kiên nhẫn, nó vẫn đứng đó không nhúc nhích, nếu như không chú ý thì người ta sẽ cho rằng nó là tượng đá.

Cứ như vậy, một ngày lại một ngày qua đi, đột nhiên, cả thiên địa như sáng lên, đó là cảm giác không nói thành lời.

Lăng Hàn lập tức phát hiện hắn cảm ứng được một tia thiên địa đạo tắc, tuy cực kỳ yếu ớt nhưng thật sự có thể thuyên chuyển, tiên thuật của hắn cũng tăng lên một ít.

Chẳng lẽ?

- Phong ấn mở ra?

Lăng Hàn, Đại Hắc Cẩu, tiểu Thanh Long đồng thời nói ra, trong đám người tại đây, chỉ có bọn họ đột phá Chân Ngã cảnh.

Ngay cả âm hồn cấp Tôn Giả đứng như tượng đá cũng có động tác, nó nhìn về phương xa, đôi mắt bắn ra hai đạo hào quang xuyên qua không gian.

- Hừ, âm hồn lớn mật, dám nhìn lén bản Thánh?

Hừ lạnh một tiếng, lời nói trực tiếp truyền vào trong đầu mọi người.

- A...

.

Đại âm hồn lập tức rút lui vài bước, thân thể nó run rẩy giống như cực kỳ không ổn định, tùy thời sẽ nổ tung, dường như nó rất hoảng hốt, âm hồn không nói hai lời trực tiếp xoay người rời đi.

Tốc độ của nó cực kỳ nhanh chóng.

Nhưng một bàn tay màu vàng bay từ đằng xa tới, bàn tay dùng tốc độ cực nhanh bắt lấy âm hồn.

Bàn tay này rậm rạp phù văn, nó đan vào thành hào quang chói mắt và tỏa ra khí thế không gì sánh bằng, giống như trời xanh ra tay.

Thánh Nhân!

Âm hồn ra sức thoát thân nhưng căn bản không cách nào giãy giụa, đừng nhìn Tôn Giả và Thánh Nhân chỉ chênh lệch một đại cảnh giới, nhưng một đạo hạm này lại chẳng khác gì rãnh trời, căn bản không cách nào lướt qua.

- Chết!

Thánh Nhân quát lớn, ba, đại âm hồn bị bóp vỡ, ngay sau đó năng lượng như biển bao phủ đám người Lăng Hàn.

Lăng Hàn chỉ hấp thu một ít đã cảm thấy linh hồn cực kỳ thoải mái.

Những người khác đạt được chỗ tốt còn nhiều hơn hắn, bởi vì một âm hồn Tôn Giả chết đi, tất cả mọi người đều đạt được đại bổ, ngay sau đó sắc mặt mỗi người đỏ bừng.

XÍU.

.

.

UU!

Một bóng người xuất hiện, hắn thân cao gần trượng, da đen và tóc dài xõa vai, trên người có khí chất phóng đãng không bị trói buộc.

- Hải Hằng Thánh Nhân!

Có không ít người nhận ra vị Thánh Nhân này, bọn họ lập tức quỳ xuống hành lễ.

Hải Hằng Thánh Nhân đột phá Thánh Nhân hơn hai mươi vạn năm trước, sáng lập Hải Hằng Thánh Địa, hôm nay đang lúc tráng niên, danh tiếng cực thịnh, cho dù đi tới Đế tộc cũng trở thành thượng khách.

Hải Hằng Thánh Nhân chỉ gật đầu, hắn có thân phận bực nào, cho dù đối mặt Đế tộc cũng không cần thu liễm tính tình, đạt tới độ cao như hắn đã có thể bỏ qua tất cả.

- Tại đây chính là âm phủ!

Hắn trầm ngâm nói.

- Thì ra Thánh Hoàng lúc trước trấn áp một cửa vào âm phủ!

- Ha ha, rốt cục cũng đợi đến ngày hôm nay!

Một giọng nói vang lên, nó truyền vào trong lòng mỗi người.

Tuy đây là câu nói rất bình thường, nội tâm mỗi người sinh ra hàn khí vô tận giống như trời đất đóng băng.

- Âm Thánh!

Sắc mặt Hải Hằng Thánh Nhân ngưng trọng.

- Ta tên Thiết Hà!

Âm thanh kia lại nói.

- Đạo hữu, túi da của ngươi không tệ, cấp cho bổn tọa sử dụng được chứ?

Hải Hằng Thánh Nhân cười lạnh một tiếng:

- Có thể trở thành Âm Thánh, lúc trước ngươi cũng là Thánh Nhân! Sau khi ngươi thân tử đạo diệt, chấp niệm gì đó cũng nên buông xuống, ngươi nên sớm đi đầu thai!