Thần Đạo Đan Tôn

Thần Đạo Đan Tôn

Cập nhật: 10/04/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 118,817,136
Đánh giá:                        
Tiên hiệp
Huyền Huyễn
     
     

Lần này, Lăng Hàn không dự định đi nơi xa xôi, hắn đi tới khu giao dịch trong Bắc Thiên vực, trong tay hắn có lượng lớn Đạo thạch, nếu không dùng thì chúng chẳng khác gì phế thạch.

Cửu Sơn Thánh Nhân cũng không có ngăn cản Lăng Hàn, hắn đã phát ra lời hung ác, ai dám ỷ vào ưu thế đại cảnh giới đi nhằm vào Lăng Hàn, hắn sẽ mang theo “Đế binh” càn quét.

Uy hiếp như vậy đủ làm bất cứ thế lực nào sợ hãi, ai dám chọc quả bom như vậy?

Mặc dù Lăng Hàn, Cửu Sơn Thánh Nhân đều biết rõ, cái gọi là “Đế binh” chỉ là Mẫu Kim tạo thành, còn xa mới đạt tới cấp bậc Đế binh, nhưng người khác lại không biết, có thể hù dọa còn không đủ sao?

Cho nên, Lăng Hàn hoàn toàn có thể ra ngoài phóng túng, chẳng lẽ hắn muốn biến thành đóa hoa trong nhà ấm?

Không trải qua một phen mưa gió thì làm sao trưởng thành khỏe mạnh?

Lăng Hàn xuất phát, hắn mang theo Đại Hắc Cẩu và đám người Nữ Hoàng, bởi vì lần này cũng không có nguy hiểm gì, mang theo người nhiều cũng không sao.

Hơn mười ngày sau, bọn họ đi tới giao dịch tinh trong Bắc Thiên vực.

Bởi vì cấp độ võ đạo của Bắc Thiên vực yếu nhất trong bốn Thiên Vực, cấp bậc của giao dịch tinh cũng thấp hơn một chút, Lăng Hàn đi một vòng nhưng không có thứ gì vừa ý.

Hắn không nóng nảy, từ từ sẽ đến.

Ngày thứ hai, bọn họ tiếp tục đi dạo.

Lúc này, Lăng Hàn có chút thu hoạch, hắn mua ít tiên dược, dự định luyện chế đan dược cung cấp cho người bên cạnh.

Thiên tài địa bảo quá hiếm có, có một ít thế lực đạt được cũng tự tiêu hóa, chỉ có số ít tán tu mới có thể lấy ra bán, bởi vậy số lượng rất ít, gặp được là vận khí, không gặp cũng không cần bực bội.

Sau đó mấy ngày, Lăng Hàn đã thu được rất nhiều tiên dược, hắn có thể luyện chế ra Ngân Thai đan, từ đó hắn có thể gia tăng tốc độ tu hành lên gấp bội.

Thứ này đương nhiên trâu bò, có thể rút ngắn thời gian khổ tu trăm năm xuống còn năm mươi năm, nhưng đối với Lăng Hàn mà nói lại không đủ.

Hắn vẫn cần thiên tài địa bảo như Tiến Hóa quả, nhưng vật như vậy thật sự chỉ có thể ngộ nhưng không thể cầu, phần lớn bảo dược có hiệu quả như thế đều bị Đế tộc nắm giữ, căn bản không có khả năng lưu thông trên thị trường.

Còn lại đều nằm trong các bí cảnh.

Nhưng bí cảnh mở ra cũng cần điều kiện, cũng không phải ngươi muốn vào thì có thể vào.

Lăng Hàn thở dài, chẳng lẽ hắn phải đau khổ tu hành năm mươi năm mới có thể chạm tới đệ tứ hình đỉnh phong?

Mấu chốt là, hắn chắc chắn sẽ không thoả mãn với đệ tứ hình, hắn còn xung kích đệ ngũ hình, đệ lục hình, thẳng đến khi đánh vỡ tất cả cực hạn thì hắn mới có thể cân nhắc đột phá Hóa Linh cảnh.

Như vậy hắn cần thời gian bao nhiêu năm?

Bây giờ là một đại thế, các thiên kiêu tranh đấu với nhau, cướp đoạt một đường cơ duyên thành Đế, chậm một bước có khả năng sẽ vô duyên với con đường mạnh nhất.

Cho nên, Lăng Hàn rất gấp, hắn không thể chờ đợi như thế.

Nhưng trước mắt không có di tích cổ hay hiểm địa nào đó mở ra, hắn cũng chỉ có thể áp chế tính tình, hắn muốn đào bảo tại đây, nói không chừng có thể nhặt nhạnh chỗ tốt thì sao?

Khoan hãy nói, Đại Hắc Cẩu, Tiểu Thanh Long thật sự nhặt được bảo, dùng cái giá rất thấp giới mua được bảo vật kinh người, nhưng căn bản là bí thuật, vật liệu chế tác pháp khí, cũng không có thứ gì gia tăng tu vi.

Một này, Hổ Nữu sáng sớm đã kéo Lăng Hàn ra ngoài dạo chơi, Nữ Hoàng đương nhiên cũng đi theo, còn có sắc trư, gia hỏa này vẫn giữ dáng vẻ heo con, trên cổ còn buộc dây thừng và bị Nữ Hoàng dắt trong tay.

Mấu chốt là, nó còn rất đắc ý hưởng thụ, toàn thân Lăng Hàn cảm thấy ác hàn.

Người tham gia giao dịch đều là võ giả, mấy năm không ngủ không nghỉ cũng không có việc gì, cho nên, mặc dù đám người Lăng Hàn tới sớm nhưng nơi này rất náo nhiệt, không cần lo lắng bóng người thưa thớt.

Lăng Hàn vừa đi vừa nhìn, hắn thật sự có tâm tìm chỗ tốt, bởi vì lúc trước hắn phát hiện khối mai rùa khác trên giao dịch tinh tại Tây Thiên vực, kết quả dẫn xuất Thiên Lạc Thánh Hoàng truyền thừa!

Lần này, hắn có vận khí tốt như vậy hay không?

Sau khi đi một lúc, Lăng Hàn phát hiện một sạp hàng bày ra một vật rất cũ, hoặc là xuất hiện tổn hại, hoặc là đầy bùn đất, vừa nhìn thấy đã biết là đồ vật nhiều tuổi.

- Chàng trai, nhìn xem, nhìn xem, đây là thứ ta tìm được trong mộ lớn.

Chủ quán nhìn thấy Lăng Hàn đi tới, hắn lập tức chào hàng.

Lăng Hàn hiện tại không giữ dung mạo vốn có, hắn có danh tiếng quá lớn, nếu như giữ diện mạo cũ ra ngoài đi lại, chắc chắn sẽ bị nhiều người vây xem, nói không chừng hắn vừa mua đồ sẽ có kẻ tăng giá theo, bởi vì bọn họ đều biết hắn khẳng định có nhãn lực tốt.

Hắn cười một tiếng, hắn nhìn mọt vòng và nhãn thuật phát động, hắn lắc đầu nói:

- Lão huynh, hàng của ngươi vừa đào móc ra nhưng không phải từ trong mộ lớn, mà là trong hậu viện của mình...

Những bùn đất này đều là tận lực làm ra, nhãn thuật của Lăng Hàn có thể nhìn thấy rõ ràng.

Tên chủ quán cười ngượng ngùng, thì ra là người trong nghề, hắn cũng không cần giấu.

Lăng Hàn muốn đi, a, ánh mắt hắn dừng lại, hắn cầm lấy một kiện đồ vật, nói:

- Bán thế nào?

Chủ quán nhìn thoáng qua, đây là một cái kèn lệnh, nhìn cũng có phần cũ kỹ nhưng hắn suy nghĩ rất lâu không biết nó có tác dụng gì, hắn cũng mặc kệ mọi việc, cũng biến thành “đồ cổ”, không có tác dụng không quan trọng, có tuổi là đủ rồi.

- Ha ha, hai vạn Đạo thạch.

Hắn dùng công phu sư tử ngoạm.

Bị người khám phá là một chuyện, nhưng ngươi đã coi trọng thứ nào đó, vậy hắn cũng sẽ làm thịt ngươi.

Lại nói, cái kèn lệnh này đúng là cổ vật.

- Được.

Lăng Hàn sảng khoái lấy ra hai vạn Đạo thạch đưa tới.

Khốn kiếp, thua lỗ.

Tên chủ quán lập tức đau đớn, hắn làm sinh ý nhiều năm như vậy, tự nhiên biết rõ Lăng Hàn sảng khoái như thế, nói rõ kèn lệnh giá trị không chỉ như thế.

Cũng không có biện pháp, hắn đã ra giá, chẳng lẽ còn có thể đổi ý hay sao?

Nếu như hắn lại nâng giá, về sau hắn đừng nghĩ làm ăn ở nơi này.

Nhưng hắn cũng có chút không hiểu, bởi vì hắn đã nghiên cứu rất nhiều năm, hoàn toàn không có phát hiện kèn lệnh có điểm gì khác thường.

- Ngươi biết công dụng của kèn lệnh này?

Hắn nhịn không được hỏi.

- Muốn biết?

Lăng Hàn cười nói.

- Ân!

Chủ quán lập tức gật đầu.

Lăng Hàn cười ha ha, nói:

- Được, cho ta ba vạn Đạo thạch, ta cho ngươi biết.

Tên chủ quán liếc hắn, ngươi cũng đủ tâm đen, chẳng những muốn thu tiền về, còn nhân cơ hội làm thịt ta?

- Ha ha.

Hắn ngượng ngùng cười một tiếng, quả quyết không có trả lời.

Lăng Hàn cầm lấy kèn lệnh và tiếp tục đi tới, nhưng sau khi đi một lúc thì hắn tiến vào khu rừng nhỏ, dự định nghiên cứu một chút.

- Lăng Hàn, đây là thứ gì?

Hổ Nữu hỏi.

- Ta cũng không biết.

Lăng Hàn nói, hắn thực sự không biết, hắn ra tay là bởi vì khi hắn chạm vào kèn lệnh, trong lòng của hắn sinh ra cảm giác cổ quái.

Hắn không biết vì cái gì, nhưng trải qua thời gian dài, hắn vẫn tin tưởng vào trjwc giác của mình.

- Để Nữu tới chơi.

Hổ Nữu cầm lấy kèn lệnh, nàng còn chưa thổi đã bị Lăng Hàn cầm trở về, lấy ra khăn tay lau chùi cẩn thận