Thần Đạo Đan Tôn

Thần Đạo Đan Tôn

Cập nhật: 10/04/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 118,818,134
Đánh giá:                        
Tiên hiệp
Huyền Huyễn
     
     

Trên thần đài Thiên linh hải, cũng đồng dạng nở ra tiên hoa ngũ sắc, không gió nhưng khẽ đung đưa, toả ra khí tức vượt xa phàm tục.

Lăng Hàn mở mắt, hắn rốt cục trở lại Sinh Hoa Cảnh, đây là một tiết điểm trọng yếu, từ một ý nghĩa nào đó, đây đại diện cho hắn bước ra bước thứ nhất trở về đỉnh cao.

- Hàn thiếu!

Tất cả mọi người thức tỉnh, dồn dập đi tới.

- Hàn nhi, con còn đau hay không?

Nhạc Hồng Thường kéo cánh tay của Lăng Hàn, trên dưới đánh giá hắn, trước thấy vẻ mặt của Lăng Hàn thống khổ, nàng lại không thể tới hỏi, vẫn ghi nhớ lắm.

- Không còn, hiện tại tất cả đều thuận lợi.

Lăng Hàn cười nói.

- Chúc mừng Hàn thiếu!

Chu Vô Cửu và Quảng Nguyên đều lạc hậu một đoạn, bọn họ đương nhiên không dám cạnh tranh với những nương tử quân kia. Mà bọn họ cũng rất cảm khái, mới qua bao lâu, một thiếu niên mười tám tuổi không ngờ đã trở thành cường giả Sinh Hoa Cảnh!

Cái này phóng tới Bắc Hoang, đó là tồn tại vô địch tuyệt đối.

Lăng Hàn gật gù nói:

- Đợi ta giải quyết mấy tên rác rưởi kia trước, buổi tối lại uống rượu hân hoan.

Nói xong, hắn bước ra Hắc Tháp.

- Tiểu tử!

Thiên Xế Trưởng lão và ông lão đen thui đồng thời giết tới, phía sau là bốn Thi Binh, trên mặt toả ra ánh sáng vàng kim nhạt, nhưng tám tên Linh Anh Cảnh của Đông Nguyệt Tông lại lựa chọn ngồi bàng quang.

Hiển nhiên, bọn họ kiêng kỵ thi thể vị thần linh trong tay Lăng Hàn, không thấy Lăng Hàn dùng, bọn họ là tuyệt đối không dám lên, đó là chịu chết.

Đáng tiếc a, hắn vốn là muốn chọn nhiều người gài bẫy.

Khi hai người Thiên Xế Trưởng lão tới gần, Lăng Hàn tiện tay giương lên, một bộ di cốt thần linh bị hắn tế ra, nghĩ đến vị lão huynh này chết không biết bao nhiêu năm, cũng sẽ không chú ý bị hắn dằn vặt như thế a.

- Lão huynh, ngày sau ta nhất định phong quang đại táng ngươi.

Lăng Hàn thầm nói.

Đùng đùng, hai Trưởng lão của Thiên Thi Tông lập tức gục ở trên mặt đất, ở dưới khí tức của Thần linh trấn áp, bọn họ căn bản không có sức phản kháng, nhưng bốn con Thi Binh lại không ảnh hưởng chút nào, bọn nó vốn không có ý thức, sao có khả năng bị khí tức của Thần linh áp chế?

Bốn con Kim Giáp Thi, vậy cũng là tồn tại Linh Anh Cảnh, đáng sợ đến mức nào?

Lăng Hàn không có lập tức sử dụng Hắc Tháp rót lực, mà khởi động Lôi Đình Chiến Giáp, nhất thời, tia sét mở ra, hình thành một hàng rào tia chớp ở quanh người hắn. Hắn cũng lập tức lùi lại, không có cuồng đến mức độ chống đỡ với bốn con Thi Binh Linh Anh Cảnh.

Từng đạo ký ức thức tỉnh ở trong đầu, dưới chân Lăng Hàn tự nhiên chuyển động.

Quỷ Tiên Bộ!

Đây là thân pháp Thiên Cấp, chỉ có bước vào Sinh Hoa mới có thể triển khai, không thuộc về phàm nhân! Kiếp trước, hắn chuyên tu Quỷ Tiên Bộ này, đến Thiên Nhân Cảnh cũng vẫn sử dụng.

Cảm giác quen thuộc đã lâu không gặp xông lên đầu, Lăng Hàn hào hùng vạn trượng, ở dưới bốn Thi Binh Linh Anh cảnh oanh kích đi lại như thường, thân pháp Thiên Cấp thượng phẩm linh động cỡ nào?

Cấp độ võ đạo của Bắc Vực quá thấp, cho dù là thế lực như Đông Nguyệt Tông, Thú Hoàng Tông, đẳng cấp công pháp cũng chỉ tới Địa Cấp trung phẩm mà thôi, võ kỹ cũng như thế, cùng lắm là Địa Cấp thượng phẩm.

Điều này có thể so với võ kỹ Thiên Cấp sao?

Đặc điểm lớn nhất của Thi Binh chính là chịu đòn, không sợ chết, không sợ đau, nhưng lúc chiến đấu chỉ dựa vào bản năng khi còn sống, nếu còn có thể sử dụng võ kỹ, vậy thì quá không có thiên lý.

Công kích như vậy làm sao có khả năng đánh trúng Lăng Hàn triển khai Quỷ Tiên Bộ?

- Chẳng lẽ cái này chính là truyền thừa mà tiểu tử kia được từ Thập Nhị Cung?

- Thực sự là kinh người, ở dưới bốn con Thi Binh vây công, vẫn có thể ung dung đi lại, chỉ tình cờ mới bị dư âm quét trúng, nhưng chiến giáp trên người hắn đủ để chặn rồi.

- Ồ, sao bộ chiến giáp này giống Lôi Đình Chiến Giáp thế nhỉ?

- Không phải chứ, không phải nói Lôi Đình Chiến Giáp không cách nào thức tỉnh sao, hơn nữa còn ở trong tay một đệ tử của bản tông, tên Hàn gì đó nhỉ.

- Hàn Lâm!

Tê…

Tám tên Linh Anh Cảnh của Đông Nguyệt Tông đồng thời hít vào một hơi, Hàn Lâm đọc ngược không phải Lăng Hàn sao?

Má nó, toàn bộ bọn họ lại bị Lăng Hàn lừa, bị tiểu tử này lấy trộm một bí bảo! Nhìn uy lực của Lôi Đình Chiến Giáp mặc trên người Lăng Hàn, ngay cả dư âm của Linh Anh Cảnh cũng có thể ung dung chặn, đây là giá trị cỡ nào?

- Nhất định phải đoạt lại!

Tám người đều nói, ánh mắt hừng hực.

- Khà khà, ở dưới bốn con Thi Binh công kích, tiểu tử này đang bất tri bất giác rời xa bộ hài cốt đáng sợ kia rồi.

- Quá tốt, chỉ cần chờ hắn lại cách xa một chút, chúng ta liền nhân cơ hội ra tay!

- Được, lần này nhất định phải một đòn giết hắn!

Tám người đều đang quan sát, chờ đợi cơ hội.

Thật giống như Lăng Hàn đánh hưng phấn, căn bản quên còn có tám cường giả Linh Anh Cảnh đang mai phục hắn, nhưng điều này cũng có thể lý giải, hiện tại hắn bị bốn Thi Binh Linh Anh Cảnh công kích a, nào còn có thời gian rảnh rỗi đi nhìn bốn phía?

Hắn không ngừng lùi, cách bộ thần thi kia càng ngày càng xa.

- Chính là hiện tại!

Đám người Ngạo gia lão tổ dồn dập bắn lên, hiện tại Lăng Hàn đã thoát ly phạm vi ảnh hưởng của Thần Thi, chính là cơ hội ra tay tốt nhất!

Xèo xèo xèo, năm người trước mặt, ba người ở phía sau, dồn dập giết tới!

- Đang chờ các ngươi a!

Lăng Hàn cười gằn, hắn có thần thức của Thiên Nhân Cảnh, làm sao có khả năng quên tám lão già này? Cái này chính là chiến thuật hắn định ra, giả vờ rời xa thần thi, dẫn tám lão gia hoả kia ra.

Nghe nói như thế, trong lòng tám người đồng thời run lên, có cảm giác không ổn, không lý do, đây là phản ứng bản năng của bọn hắn, mà bọn họ có thể đi tới Linh Anh Cảnh, đối với phản ứng bản năng là tín nhiệm nhất.

Bởi vậy, bọn họ lập tức dừng lại, muốn lộn thân rút lui.

- Đã chậm!

Tay phải của Lăng Hàn giương lên, lại ném ra một bộ Thần Thi.

Vù, khí tức đáng sợ cuốn qua, đùng đùng đùng… năm Linh Anh cảnh xông tới trước mặt lập tức ngã chổng vó, mà ba người khác tuy dưới chân lảo đảo, nhưng vẫn trốn ra khỏi khu vực ảnh hưởng của khí tức Thần linh.

Dù sao bọn họ cách khá xa, bị ảnh hưởng không quá lớn.

Trong lòng Lăng Hàn thầm kêu một tiếng đáng tiếc, có điều Ngạo gia lão tổ, Thạch Hà Thuận đều ở trong năm tên ngã xuống, để hắn hết sức hài lòng, đây mới là người hắn nhất định phải giết.

Dưới chân hắn xê dịch, lấy ra Ma Sinh Kiếm, giết tới Thạch Hà Thuận.

- Ngươi dám!

Xa xa, ba cường giả Linh Anh cảnh gấp đến độ giơ chân, Đông Nguyệt Tông tổng cộng có chín Linh Anh Cảnh, nếu như ở đây chết năm người, thực lực liền giảm mạnh một nửa, hầu như ngã ra khỏi tứ đại thế lực.

- Ta có cái gì không dám?

Lăng Hàn lạnh lùng nói, một chiêu kiếm gọt qua, phốc, đầu của Thạch Hà Thuận bị hắn cắt xuống, nhất thời máu tươi tuôn ra.

Đường đường cường giả Linh Anh Cảnh, tồn tại mạnh nhất Bắc Vực, lại bị chết uất ức như thế!

Bí thuật gì cũng chưa kịp triển khai, lại giống như chó chết nằm trên đất mặc người xâu xé, khác vô danh tiểu tốt ở chỗ nào?

Trên đầu của Thạch Hà Thuận, hai mắt trợn tròn, chết không nhắm mắt a.