Thần Khống Thiên Hạ

Thần Khống Thiên Hạ

Cập nhật: 10/04/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 43,158,429
Đánh giá:                      
Tiên hiệp
     
     

Chỉ cần hóa giải uy hiếp của Kim Liệt U Châu thì hắn không chỉ sống sót, mà hắn cùng sẽ còn sống ra ngoài.

- Ha ha...

. Sư thúc của ta, ngươi vĩnh viễn không thể tưởng được, các ngươi muốn lưu Kim Liệt U Châu ở lại Dược Môn, cuối cùng vẫn bị ta lấy được, còn không thả ta ra thì ta sẽ phá phong ấn ra ngoài!

Lăng Tiếu vô cùng vui vẻ cười to.

Đã gần một năm, hắn rốt cuộc cũng tươi cười, nụ cười đầy cừu hận.

Nhưng mà hắn cười to thì cứng đờ lại.

- Không tốt!

Lăng Tiếu cả kinh kêu lên, lập tức ngồi xuống, hắn thử hộ tâm thần ứng phó nguy cơ thật lớn.

Chỉ thấy khi Lăng Tiếu ngồi xuống, quanh người hắn xuất hiện hỏa diễm màu lam tầng tầng, mà trong hỏa diễm này có màu vàng không ít.

Bịa gia tử bên kia cũng vậy, hỏa diễm trên người của nó hỗn hợp màu vàng, nó càng không ngừng gào rú lên, dường như đang đau đớn.

Lúc nỳ chính là thời khắc Si Mị lam hỏa diễm cùng bại gia tử hấp thu tinh nguyên của Kim Liệt U Châu, mà Lăng Tiếu cũng bởi vậy được lợi, nhưng mà đồng thời tràn ngập nguy cơ.

Năng lượng của Kim Liệt U Châu dù một phần làm hai, nhưng mà tinh nguyên này đủ khiến Si Mị Lam Hỏa Châu tăng lên nhiều.

Thế nhưng mà Si Mị Lam Hỏa Châu không có khả năng một lần hành động thôn phệ tinh nguyênKim Liệt U Châu cho mình dung, mà Tiên Thiên Âm Phong Châu cùng Bất Tử thụ cũng không có khả năng giúp cái gì, như vậy nó chỉ có thể mang năng lượng không kịp tiêu hóa chuyển cho Lăng Tiếu.

Năng lượng trong Kim Liệt U Châu quá bá đạo, so với Si Mị lam hỏa diễm còn cao cấp hơn, một khi Lăng Tiếu không cách nào luyện hóa nó, như vậy Lăng Tiếu sẽ bị chôn ở đây rồi.

Hỏa diễm bá đạo bao phủ cơ thể, nếu là người bình thường đã sớm mất mạng rồi.

Nhưng mà thân thể của Lăng Tiếu không bình thường, kinh mạch, lỗ huyệt, mạch máu, tạng phủ, hài cốt. . . Không cái nào không trải qua tẩy tủy, cân luyện, trọng chú, độ mềm dẻo vượt xa phàm nhân.

Lăng Tiếu vận chuyển thần công, bắt đầu hấp thu luyện hóa năng lượng này, mà đồng thời lợi dụng năng lượng tẩy luyện thân thể.

Lăng Tiếu bị kim diễm thiêu đốt như sắp phát cuồng, may mắn hắn tín niệm kinh người, ngạnh kháng xuống.

Khí thế của hắn không ngừng tăng lên, hắn từ Thiên Tôn trung cấp tăng lênThiên Tôn trung cấp đỉnh phong, chỉ kém một chút là đột phá lên cao cấp.

Chỉ một bước nhưng với võ giả mà nói bước này quá xa xôi, nhưng mà với Lăng Tiếu hiện tại chỉ là cái khe nhở mà thôi, hắn bị năng lượng của kim diễm giúp hoàn thành bước này.

Hiện tại Lăng Tiếu thành tựu Thiên Tôn cao cấp!

Chưa tới ba mươi đã là Thiên Tôn cao cấp, bất cứ góc độ nào mà nói tuyệt đối là tồn tại phượng mao lân giác.

Từ Chiến Loạn Uyên đi ra hắn chỉ là Địa Hoàng đỉnh phong, hiện tại hắn vượt qua một đại cảnh giới và ba tiểu giai vị, toàn bộ chỉ trải qua một năm mà thôi.

Tốc độ như vậy dù ăn đan dược nghịch thiên cũng không nhanh thế!

Không thể không nói Lăng Tiếu cơ duyên rất nhiều!

Đương nhiên mỗi một phần cơ duyên phải dùng tính mạng đổi lấy, người bình thường còn không có phút hưởng đãi ngộ này.

Đạt tới Thiên Tôn cao cấp thì khí thế của hắn bình thường lại, cuối cùng chỉ có thể củng cố cảnh giới, bằng không căn cơ bất ổn.

Qua nửa ngày sau Lăng Tiếu mở to mắt ra, ánh mắt tỏa ra thần quang sáng ngời, nhìn thấy là chấn động tâm thần, giống như mọi thứ dưới cái nhìn này chẳng có bí mật gì cả.

- Cảm giác thật tốt!

Lăng Tiếu duỗi người mỉm cười mê người.

Hắn nhìn qua bại gia tử không ngừng gào thét, cảm kích vài phần.

- Tử tử, ngươi vào trong dược đỉnh luyện hóa năng lượng đi, hai huynh đệ chúng ta lại có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, đám lão thất phu của Dược Môn tính toán chúng ta, không thể bỏ qua được.

.

.

Lăng Tiếu thống khoái cười to, đồng thời thu bại gia tử vào dược đỉnh, để chính nó chậm rãi luyện hóa năng lượng Kim Liệt U Châu, chỉ cần hấp thu xong thực lực của nó đại trướng.

Lăng Tiếu thu được chỉ là chút năng lượng thừa của Kim Liệt U Châu, mà bại gia tử cùng Si Mị Lam Hỏa Châu hấp thu một nửa, năng lượng tích lũy không cần phải nói.

Hôm nay nguy hiếp đã giải trừ, hắn chỉ cần nghĩ biện pháp ra ngoài.

Không có Kim Liệt U Châu ở đây, không gian này an tĩnh lại, bốn phía cũng không có bất kỳ ánh lửa và nóng bức nào cả, chỉ có không gian đen kịt, không có bất kỳ cái gì khác, vô cùng cô tịch.

Nếu như Lăng Tiếu không thể phá phong ấn, cả đời đứng ở chỗ nầy chỉ sợ hắn không chết cũng điên.

- Chỗ nầy có thể nhốt Kim Liệt U Châu vạn năm, ít nhất.

.

. Cũng là đại trận bát giai, cho dù là Thánh giai chỉ sợ khó thoát ra rồi, ta làm sao ra đây?

Lăng Tiếu đánh giá bốn phía.

Hắn biết rõ tình huống của mình cũng không phải quá lý tưởng.

- Trừ phi là Thánh giả cao cấp hoặc Thánh Hoàng mới có thể phá phong, ta chỉ mới đạt tới Thiên Tôn cao cấp, lại có thể ra khỏi đây sao?

Lăng Tiếu tĩnh táo suy tư.

Muốn phá khai phong ấn không gian đại trận phỉa dùng lực lượng mạnh mẽ đánh tan, bằng không chỉ có mở từ bên ngoài, phá hoại trận nhãn bốn phía, để đại trận mất đi hiệu quả.

Năng lượng bản thân Lăng Tiếu khẳng định chưa đủ, vậy hắn bây giờ chỉ có một biện pháp dựa vào.

Hoặc ở đây tìm hiểu phong ấn và phá giải nó.

Cách khác chính là tìm linh khí cao cấp hơn Kim Long Thương.

Lăng Tiếu vẫn dùng thứ cao cấp này luyện dược và biến thành không gian chứa đồ, cũng không có cầm nó làm vũ khí công kích.

Hôm nay trong tuyệt cảnh, hắn chỉ có thể cầm nó ra thử, nếu như nó không cách nào đánh vỡ, vậy hắn cũng chẳng thể làm gì.

Hắc Diệu đỉnh trong không gian giới biến thành dáng vẻ ban đầu.

Lăng Tiếu đặt nó lên đất, hít vào một hơi, song chưởng bắt đầu đặt lên nó, hai tay rót linh lực cường đại vào và quát to.

- Biến cho ta.

Hắc Diệu đỉnh được Lăng Tiếu rót năng lượng vào, Hắc Diệu đỉnh lúc này biến lớn lên.

Trong nháy mắt nó to như căn phòng, bây giờ còn tăng lên nhanh hơn, rất nhanh nó biến thành tòa nhà ba tằng, nhìn qua cực kỳ đại khí, chung quanh khắc đạo vân huyền ảo khiến người ta cảm thấy tang thang của thời gian.

Lăng Tiếu nhíu mày lẩm bẩm.

- Còn không đủ, biến lớn, biến lớn.

.

.

Linh lực của Lăng Tiếu không ngừng rót vào, Hắc Diệu đỉnh bành trướng lên.

Không gian này vốn chặt chội, Hắc Diệu đỉnh biến lớn cũng bao phủ các nơi.

Trận vân không ngừng run rẩy.

Nhưng mà Lăng Tiếu đã đạt tới cực hạn, không có biện pháp biến nó lớn hơn.

Chỉ thấy hắn phục dụng đang dược quát to lên.

- Hủy diệt cho ta!

Lăng Tiếu rót linh lực vào.

Oanh long!

Trận vân chỉ run lên, đại trận vẫn không phá.

Lăng Tiếu không thở nổi, hắn lại cắn răng đẩy thân đỉnh vào đại trận.

Bang bang!

Trận vân càng ngày càng vặn vẹo, không ngừng nổ vang.

Lăng Tiếu rót linh lực vào đỉnh không biết bao lâu, hắn mệt mỏi ngồi xuống, càng không ngừng hít thở, ánh mắt của hắn không cam lòng nhìn qua đại trận và cảm thấy tuyệt vọng.

- Vì cái gì lại như vậy.

.

. Vì cái gì lại như vậy, không phải thần khí trong truyền thuyết sao? Tại sao không thể phá phong ấn, đây là phá thần khí ah!

Lăng Tiếu không cam lòng gào thét lên.