Thần Khống Thiên Hạ

Thần Khống Thiên Hạ

Cập nhật: 10/04/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 43,158,429
Đánh giá:                      
Tiên hiệp
     
     

Hắn hất lên đấu bồng, cất long bộ mạnh mẽ uy vũ, bộ dáng lộ ra vô cùng tiêu sái đại khí phóng khoáng...

.

Người trẻ tuổi này cũng không dừng lại trong Lưu Dương Thành, từng bước một đi ra ngoài thành.

Động tác của hắn thoạt nhìn thập phần chậm chạp, nhưng mỗi một bước rõ ràng có thể vượt qua mấy chục thước, chỉ chớp mắt đã đến ngoài ngàn mét

Cũng may ngoài thành ít người, hoặc đều đang phi hành trên không nên có rất ít người chú ý tới một cao thủ trực tiếp đi bộ, không phi hành, mà tốc độ đi bộ còn nhanh đến thần kỳ như thế, quả nhiên khiến người cảm thấy lạ kỳ không thôi.

Không đến nửa canh giờ, người tuổi trẻ đi tới địa bàn Lưu Dương Tông, nhìn qua sơn môn đứng vững kia, khẽ thở dài;

- Là một nơi không tệ, khó trách có thể xuất ra nhân kiệt, mong đừng khiến ta thất vọng mới tốt!

Võ giả canh giữ ở sơn môn phát hiện ra người trẻ tuổi kia lập tức thét to nói:

- Người đến người phương nào, đây là trọng địa tông ta, không xông loạn, thỉnh mau mau rời đi cho!

Người trẻ tuổi kia nhìn thoáng qua mấy người, trên mặt lộ ra một nụ cười tà khí, lúc phụ lấy hai tay bước lên cầu thang mà đi, thân ảnh tiêu sái kia như hành tẩu ở địa bàn của mình vậy, không hề bận tâm

Vài tên thủ vệ kia vẻ mặt đờ đẫn ngốc nguyên tại chỗ, phảng phất như vừa rồi bị thứ gì mê hoặc vậy, một hồi lâu mới hồi phục tinh thần lại

- Ồ, vừa rồi người nọ đâu rồi?

Một gã thủ vệ kinh ngạc nói

- Tám phần là hoa mắt, thật sự là gặp quỷ rồi.

Một tên thủ vệ khác nhìn bốn phía một cái, phát hiện cũng không có người liền khó hiểu nói.

- Đứng lâu rồi xuất hiện ảo giác a

- Có khả năng, bất quá cũng sắp đến lúc thay ca rồi, đến lúc đó lại vào thành tìm đàn ba vui vẻ một chút mới được.

- Đã biết rõ ngươi nhớ thương Thúy Hoa của ngươi mà, bất quá cô nương kia ngươi chơi lâu như vậy không thấy chán sao?

- Ngươi biết gì chứ!

.

.

.

Người trẻ tuổi kia tự nhiên không nghe đám thủ vệ kia đàm luận, hắn thẳng đường đi tới, gặp không ít võ giả tuần tra, nhưng các võ giả sau khi hét to một tiếng đều mạc minh kỳ diệu thất thần một hồi lâu, đợi phục hồi tinh thần lại liền phát hiện bên người mình không có ai cả, đều cho rằng gặp quỷ rồi

Người trẻ tuổi như vào chỗ không người, đi đến trên chủ phong Lưu Dương Tông.

Hắn vừa mới đứng lại, lập tức xuất hiện một đám võ giả thực lực đều đạt đến Địa Hoàng giai, tầng tầng vây lấy hắn, một gã Thiên Tôn giai đi ra nói:

- Ngươi rốt cuộc là người phương nào, rõ ràng dám xông vào Lưu Dương Tông chúng ta!

Người trẻ tuổi chắp tay khẽ cười nói:

- Tiếu Ngạo Cung Lăng Tiếu tới bái phỏng quý tông, chẳng lẽ đây là đạo đãi khách của các ngươi sao?

Người tuổi trẻ thanh âm không lớn, nhưng lại có thể khiến mỗi người ở đây đều nghe được rõ ràng.

Hắn lời này vừa ra, đám người Lưu Dương Tông đều nhao nhao bị sợ lui vài bước, trên mặt lộ vẻ vẻ kinh hoảng

- Ngươi.

.

. Ngươi là Lăng.

.

. Lăng Tiếu!

Tên Thiên Tôn kia thân thể lui về phía sau nhịn không được hoảng sợ nói

Danh tiếng Lăng Tiế đã sớm oanh động Trung Vực, Lưu Dương Tông và Tiếu Ngạo Cung cách nhau khôn xa lắm, tự nhiên đối với sự tích của Lăng Tiếu đã nghe đến thuộc luôn rồi

Bọn hắn đều không nghĩ tới Lăng Tiếu rõ ràng đích thân tới Lưu Dương Tông bọn hắn, trong lúc nhất thời đều bị kinh hãi.

Ngay sau đó, không ít phương hướng bắt đầu có rất nhiều người bay ra.

Chỉ một lát, ở đây đã tụ gần ngàn người, mỗi người đều tò mò nhìn một đời thiên kiêu trng sân, rốt cuộc có phải có ba đầu sáu tay hay không, rõ ràng có thể tự mình tổ kiến thế lực, hơn nữa dám khiếu chiến với mười tám phương thế lực lớn, phần phách khí này, quả nhiên khiến trong lòng bọn hắn kính nể không thôi

Chỉ hiện giờ đối địch với nhau, tự nhiên không dám lộ ra phần tâm tư kính nể tôn sùng này rồi.

Lưu Việt gạt ra mọi người, đi ra cao thấp đánh giá Lăng Tiếu mới chắp tay nói

- Lăng cung chủ đích thân tới, thật là vinh hạnh cho Lưu Dương Tông chúng ta, ta chính là tổng chủ Lưu Dương Tông Lưu Việt, không biết Lăng cung chủ đến có chuyện gì?

Lưu Việt cũng là tiên lễ hậu binh, hắn thầm hoài nghi:

- Chẳng lẽ hắn đơn thân độc mã đến đây sao? Nếu vậy thì có Húc nhi ở đây, bắt giữ lấy hắn vậy thì tất cả dễ làm rồi!

Lăng Tiếu phảng phất như nhìn thấu tâm tư Lưu Việt, cười nhạt nói:

- Thì ra là Lưu tông chủ, lần này Bổn cung độc thân đến đây, đại biểu cho thành ý của Bổn cung, muốn quý tông gia nhập thế lực cung ta, lưu tông chủ nghĩ sao?

Lăng Tiếu nói rất nhẹ nhàng, tuy nhiên lại có một loại khí thế bức nhân áp lên đầu mọi người.

- Lăng cung chủ đã biết rõ đáp án của chúng ta, cần gì phải khó xử chúng ta chứ?

Lưu Việt đáp

- Tốt, vậy chúng ta nói chuyện thứ hai đi, cung ta có trưởng lão ở tại quý tông, kính xin Lưu tông chủ thả người ra đi?

Lăng Tiếu phảng phất như không để trong lòng nói sang chuyện khác.

- Muốn thả người có thể, bất quá phải thắng ta trước đã!

Một thanh âm to rõ vang lên phía sau mọi người.

Theo thanh âm rơi xuống, hai bóng người thình lình rơi xuống trước Lăng Tiếu.

Bang bang!

Giáng xuống thình lình chính là Lưu Quần và Quan Xương bị bắt nhốt.

Hai người hiện giờ lộ ra vô cùng chật vật, trên người vết thương chồng chất, sắc mặt tái nhợt, khí thế đặc biệt suy yếu, hiển nhiên thực lực đã bị phong bế, trên người cũng bị thiên niên thằng tác buộc chặt, thực lực không thể khôi phục, cũng không thể giãy dụa.

Bọn hắn đều thấy được Lăng Tiếu ở không xa, trên mặt đều lộ ra vẻ khó coi.

Lưu Quần rất gian nan nói:

- Thiếu.

.

. Thiếu gia thực.

.

. Thực xin lỗi, khiến ngươi mất thể diện!

- Ha ha, thắng bại là chuyện thường của binh gia, người còn sống là tốt rồi, không cần phải để trong lòng.

Lăng Tiếu cười khẽ một tiếng, trong lòng đại định, hai gã Đế cấp vẫn còn, tổn thất còn không tính quá lớn, ngay sau đó ánh mắt của hắn nhìn sang người tới.

Người trẻ tuổi này thoạt nhìn chỉ lớn hơn hắn một chút, rất trẻ tuổi, rất khỏe mạnh, bộ pháp tương đối ổn trọng, một cổ khí thế đỏ tươi quấn quanh thân hắn, khiến người có một loại cảm giác chói mắt, phảng phất như hắn là đại nhật chi tử mới đi ra từ mặt trời vậy, ấn tượng đầu tiên quả thật rất không tệ.

Lăng Tiếu đánh giá Lưu Húc thì Lưu Húc cũng đánh giá Lăng Tiếu.

Ánh mắt Lăng Tiếu là kinh ngạc thêm hiếu kỳ, mà Lưu Húc cũng là hiếu kỳ, nhưng lại lộ ra vài phần khinh miệt.