Thần Khống Thiên Hạ

Thần Khống Thiên Hạ

Cập nhật: 10/04/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 43,158,429
Đánh giá:                      
Tiên hiệp
     
     

- Hừ, đem ta làm tiểu hài tử ba tuổi à, ta thả nàng ra, chúng ta còn mạng ở đây không?

Lăng Tiếu hừ lạnh nói.

Nữ tử trẻ tuổi hung hăng dậm chân, đột nhiên sau đó xoay người hướng về phía cao cấp Thiên Tôn kia mắng:

- Các ngươi những thứ phế vật này lại trơ mắt nhìn mẹ ta bị bắt mà cũng không ngăn cản được, các ngươi là có dụng ý gì, trở về ta nhất định phải nói với phụ thân thể cho toàn bộ các ngươi cút khỏi Phong gia.

Người của Phong gia không có một ai dám lên tiếng, bọn họ không chút nào hoài nghi lời nói của vị tiểu thư ở trước mắt này, bởi vì vị tiểu thư này cùng nữ nhân của nàng đều là một nữ nhân chanh chua.

- Ta không có thời gian hao tổn với các ngươi, các ngươi lập tức tránh ra cho ta, bằng không nàng lập tức phải chết.

Tay của Lăng Tiếu nắm phụ nhân mặt ngựa thật chặt, phụ nhân mặt ngựa này sắc mặt trở nên càng thêm đỏ bừng, tựa hồ đều sắp không thở được nữa rồi, trong ánh mắt kia tràn đầy vẻ phẫn nộ vô hạn.

- Tránh ra...

. Mọi người tránh ra cho ta.

Nữ tử trẻ tuổi kia thật sợ Lăng Tiếu giết mẫu thân của nàng, vẫy tay đem người của nàng đều tản ra.

Người của Phong gia biết điều một chút lui ra hai bên, để cho đám người Lăng Tiếu từ trong thông đạo đi qua.

Song, đang ở lúc Lăng Tiếu đi qua, nữ tử trẻ tuoir kia tay áo nhẹ nhàng giơ lên.

Động tác này thoạt nhìn rất là tùy ý, tuy nhien lại để cho Lăng Tiếu sinh ra cảm giác nguy cơ vô cùng.

Lăng Tiếu không chút suy nghĩ đem phụ nhân mặt ngựa chắn ở bên mặt hắn.

A!

Phụ nhân mặt ngựa này tuy bị Lăng Tiếu nắm cổ họng, nhưng mà không biết thứ gì đâm vào bên trong, đau đến nàng phát ra một đạo tiếng kêu thảm thiết.

- Mẹ!

Nữ tử trẻ tuổi kia thần sắc thoáng cái trở nên vô cùng cấp bách lên.

Người của Phong gia đều ma quyền sát cước chuẩn bị xuất thủ.

Lúc này Lăng Tiếu nhìn về phụ nhân mặt ngựa, chỉ thấy ở trên cánh tay của nàng nhiều hơn một cây kim khâu, từng giọt máu tươi từ trên kim khâu chảy ra.

Lăng Tiếu thầm than may mắn, nếu không phải là hắn đem phụ nhân mặt ngựa ra làm bia đỡ đạn, như vậy trên cổ họng của hắn đã bị cái kim khâu này ghim vào, bởi vì tốc độ của cái kim khâu này nhanh đến làm cho người ta khó có thể chống đỡ.

- Mẹ kiếp, còn dám đùa bỡn hoa dạng, có tin ta bóp chết nàng hay không?

Lăng Tiếu hết sức tức giận nhìn chằm chằm vào nữ tử trẻ tuổi mắng.

Hắn thật sự không nghĩ tới đối phương ác độc như thế, còn giấu châm trong tay áo, nếu không phải hắn thông minh cơ linh một chút, chỉ sợ đã đi gặp diêm vương rồi.

- Đừng.

.

. Đừng, ngươ đừng làm loạn, ta thả các ngươi đi, mau đem mẹ ta thả ra.

Nữ tử trẻ tuổi liên tục khoát tay nói, nhìn bộ dáng của nàng đều sắp muốn điên lên.

- Hừ, mau tránh ra một chút, mau dẫn chúng ta lập tức chạy tới truyền thâu trận.

Lăng Tiếu hướng vè phía đám người Phong gia ngăn ở phía trước hét lớn.

- Ngươi trước thả mẹ ta, kia.

.

. Trên kim khâu kia có độc.

Nữ tử trẻ tuổi cầu khẩn nói.

Lăng Tiếu làm sao có thời giờ đi quản những thứ này, một khi đem con tin thả ra rồi, vậy bọn hắn sẽ gặp phải vây giết, huống chi kim khâu mới vừa rồi kia chính là nàng bắn ra, cho dù chết cũng không liên quan đến hắn.

- Không có đường thương lượng, hết thảy cút ngay cho ta.

Lăng Tiếu mặt âm trầm hét lớn.

Người của Phong gia lần này đều nhanh chóng để đám người Lăng Tiếu tùy ý rời đi rất xa.

Nhưng mà nữ tử trẻ tuổi kia cùng nam tử một mực gắt gao đuổi sát Lăng Tiếu, càng không ngừng cầu khẩn Lăng Tiếu đem mẹ của các nàng thả ra.

Song, thời điểm lúc đám người Lăng Tiếu mới vừa đi ra khách sạn chuẩn bị phi hành, mấy đạo tiếng xé gió từ xa đến gần vang lên.

- Thiếu gia đi mau, bọn họ lại có người đến!

Tàn Báo ở một bên nhắc nhở kêu lên.

- Mẹ kiếp, chỉ sợ là không đi được nữa rồi.

Lăng Tiếu cũng muốn đi a, nhưng khi nhìn thấy tốc độ kia của đối phương bọn họ làm sao còn có thể chạy, cơ hội duy nhất vẫn là muốn nhìn phụ nhân mặt ngựa ở trong tay hắn có đủ phân lượng hay không, có thể để cho bọn họ thuận lợi rời đi hay không.

Bốn đạo nhân ảnh hạ xuống trước khách sạn, hai gã lão giả cùng với hai gã trung niên nam tử.

Bốn người rõ ràng tất cả đều là Thiên Tôn giai trở lên, khí thế đáng sợ kia đem xung quanh chấn đến phần phật vang lên.

Người ở ngoài khách sạn đã sớm rời xa rồi, bọn họ nào dám nhìn người của Phong gia làm việc, đây không phải là thuần túy tìm chết sao?

- Tiểu tử mau đem người thả ra, nếu không ngươi phải chết!

Một gã đê cấp Thiên Tôn nhìn chằm chằm vào Lăng Tiếu quát to, ánh mắt kia tràn đầy sát ý nồng đậm.

Người này tên là Phong Hồng Chiêm, là Phong gia trực hệ trưởng lão, đứng hàng lão cửu, chính là trượng phu của phụ nhân mặt ngựa này, chớ nhìn bộ dạng của hắn như là bốn, năm mươi tuổi, trên thực tế đã là mấy trăm tuổi rồi.

Đối với cường giả Trung vực mà nói mấy trăm tuổi chỉ là trung niên, mà một trăm tuổi trở xuống đều còn coi là trẻ tuổi, điều kiện tiên quyết là mình có thể giữ được dung nhan không đến nỗi già yếu khó coi.

- Lời này cũng không chỉ là một người đã nói, ta bây giờ còn không phải sống được tốt sao, lời nói nhảm không nên nói nữa, lập tức dẫn chúng ta đi truyền thâu trận gần nhất, bằng không liền đợi nhặt xác cho nàng đi!

Lăng Tiếu lạnh lùng nói.

Còn đi xuống như vậy, bọn họ liền trốn không thoát rồi, Lăng Tiếu nhất định phải mau sớm rút lui nơi đây.

- Ngươi.

.

. Tốt tốt.

.

. Ngươi rất tốt!

Phong Hồng Chiêm nhìn chằm chằm Lăng Tiếu quát lên.

- Cha, mẹ đã trúng độc, tiếp tục không cứu sợ rằng.

.

.

Lúc này nữ nhi Phong Phần Ny của Phong Hồng Chiêm lo lắng nói.

- Cái gì!

Phong Hồng Chiêm đáp một tiếng, tiếp theo nhìn về phía thê tử Mã Dong ở trong ngực Lăng Tiếu, phát hiện khí tức của nàng quả thật yếu ớt vô cùng, hơn nữa sắc mặt phát xanh khó coi, nhìn dáng dấp độc tố đã bắt đầu lan tràn rồi.

- Tiểu tử mau đem nàng thả ra!

Lăng Tiếu kiên quyết không để ý tới Phong Hồng Chiêm, chỉ bất quá cũng nhân cơ hội nhìn thaongs qua Mã Dong trong ngực, phát hiện đối phương quả thật trúng độc.

Lúc này, hắn bình tĩnh lại.

Nếu như Mã Dong chết rồi, như vậy Phong gia sẽ đem hắn truy sát đến tận cùng.

Trên đại lục khó lại có đất dung thân rồi.

Nghĩ tới đay, Lăng Tiếu đánh một cái lạnh run, sau đó hướng về phía Phong Phân Ny gào lên:

- Đem giải độc đan ném tới đây, ta để cho nàng ăn vào!

Con tin là không thể thả, vậy chỉ có để cho Mã Dong trước ăn vào Giải Độc đan, để cho nàng cũng có thể giữ được tính mạng rồi lại nói.

Phong Phân Ny hướng cha của nàng nhìn thoáng qua, sau khí cha của nàng gật đầu, liền đem một viên đan dược ném cho Lăng Tiếu.

Lăng Tiếu lập tức đem giải độc đan nhét vào trong miệng Mã Dong, sau đó ở phần gáy của nàng vỗ nhẹ một cái để cho nàng đem giải độc đan nuốt xuống.

- Nàng không có việc gì rồi, các ngươi hiện tại phải thả chúng ta đi.

Lăng Tiếu lớn tiếng nói.