Chương 1 - Phượng Hoàng Giáng Thế.
Chương 2 - Không Gian Hiệu Thuốc
Chương 3 - Cắt Thịt Nối Xương.
Chương 4 - Chương 3.2
Chương 5 - Chương 4: Người Phượng Phủ Tới
Chương 6 - Chương 4.2
Chương 7 - CHƯƠNG 5: ĐẠI KHAI SÁT GIỚI
Chương 8 - CHƯƠNG 6: MỚI VÀO PHƯỢNG PHỦ
Chương 9 - Chương 7: Mỹ Nhân Trầm Ngư
Chương 10 - Chương 8: Đấu Tranh Nội Bộ
Chương 11 - Chương 9: Cửu Hoàng Tử Xảy Ra Chuyện.
Chương 12 - Chương 10: Ý Thức Nguy Cơ
Chương 13 - Chương 11: Phấn Đại Tưởng Dung
Chương 14 - Chương 12: Trợn Mắt Nói Dối
Chương 15 - Chương 13: Người Của Phượng Vũ Hành Chọn Trúng
Chương 16 - Chương 14: Phụ Thân Thật Là Trọng Tình Trọng Nghĩa
Chương 17 - Chương 15: Đóng Cửa Thả Nhị Tiểu Thư
Chương 18 - 16: Nhị Tiểu Thư Tha Mạng A
Chương 19 - 17: Minh Đao Dễ Tránh, Ám Tiễn Khó Phòng.
Chương 20 - 18: Đêm Tối Thám Thính Tùng Viên
Chương 21 - 19: Hai Chân Tàn Phế, Diện Mạo Bị Hủy
Chương 22 - 20: Hủy Đồ Vật Của Nàng, Liền Phải Trả Giá Thật Lớn
Chương 23 - 21: Làm Khó Ta, Cho Các Ngươi Nhịn Cơm.
Chương 24 - 22: Bạch Liên Hoa Cùng Cây Nắp Ấm
Chương 25 - 23: Dòng Chính Nữ Tiền Nhiệm Cùng Dòng Chính Nữ Đương Nhiệm
Chương 26 - 24: Thoát Vị Đĩa Đệm
Chương 27 - 25: Mãn Hỉ Diễn Trò.
Chương 28 - 26: Thẩm Thị Nhường Bảo Vật
Chương 29 - 27: Muốn Quần Áo Quyết Tâm Phải Kiên Định
Chương 30 - 28: Kéo Phấn Đại Xuống Nước
Chương 31 - 29: Có Một Chuyện, A Hoành Ngươi Không Nên Thương Tâm.
Chương 32 - 30: Đồ Cưới Nhiều Hơn
Chương 33 - 31: Nhất Phẩm Cáo Mệnh Phu Nhân
Chương 34 - 32: Sính Lễ Của Cửu Hoàng Tử
Chương 35 - 33: Sính Lễ Tư Nhân
Chương 36 - 34: Diêu Gia Năm Đó
Chương 37 - 35: Chuyện Hoang Đường Của Cửu Hoàng Tử
Chương 38 - 36: Quốc Bảo
Chương 39 - 37: Tầm Quan Trọng Của Vấn Đề Khế Ước Bán Thân.
Chương 40 - 38: Phù Không Nhậm Chức Được A.
Chương 41 - 39: Hoàng Tuyền -Vong Xuyên
Chương 42 - Mệnh Của Nữ Nhân Chưa Bao Giờ Được Định Đoạt Từ Lời Nói Của Nam Nhân.
Chương 43 - 41: An Thị Đến
Chương 44 - 42: Bách Thảo Đường
Chương 45 - 43: Cửa Hàng Đồ Cưới
Chương 46 - 44: Thu Thêm Nô Tỳ
Chương 47 - 45: Phấn Đại Động Kinh
Chương 48 - 46: Hài Tử Của Hàn Thị
Chương 49 - 47: Trị Liệu Cho Tử Duệ
Chương 50 - 48: Dược Tráng Dương
Chương 51 - 49: Mau Đưa Dược Cho Cha Đi
Chương 52 - 50: Phượng Cẩn Nguyên Uống Thuốc
Chương 53 - 51: Lưu Lại Kim Trân
Chương 54 - 52: A Hoành Hiến Vật Quý.
Chương 55 - 53: Cẩn Nguyên Kim Trân.
Chương 56 - 54: Chó Điên Chủ Mẫu.
Chương 57 - 55: Ngươi Chính Là Tên Súc Sinh.
Chương 58 - 56: Đại Tiểu Thư Ngươi Chớ Nghĩ Chuyện Tốt Như Vậy Nha
Chương 59 - 57: Phượng Vũ Hoành, Kẻ Đáng Chết Nhất Chính Là Ngươi
Chương 60 - 58: Ám Vệ , Giết
Chương 61 - 59: Cho Thể Diện Mà Không Cần.
Chương 62 - 60: Thẩm Thị, Ai Cho Ngươi Lá Gan Đó.
Chương 63 - 61: Có Kẻ Gian.
Chương 64 - 62: Sao Là Ngươi
Chương 65 - 63: Ngươi Năm Trước Cũng Trèo Tường Đại Tiểu Thư
Chương 66 - 64: Chuyện Này Là Các Ngươi Ép Ta
Chương 67 - 65: Đại Ca Nối Dõi Tông Đường Khó Khăn A
Chương 68 - 66: Thiếu Gia Vốn Không Có Đi Học A.
Chương 69 - 67: Tự Lập Môn Hộ
Chương 70 - 68: Không Phải Thỉnh An, Ta Là Tới Đòi Nợ
Chương 71 - Tiệm Trở Về
Chương 72 - Cây Nhỏ Không Đánh Không Thẳng Tắp
Chương 73 - Cái Gì Linh Chi Chó Má*
Chương 74 - Khen Ngợi Nhị Tiểu Thư
Chương 75 - Vương Phi Của Bổn Vương Thật Không Tệ
Chương 76 - Cho Mời Tới Tiên Nhã Lâu
Chương 77 - Huyền Thiên Minh, Ai Cho Ngươi Lá Gan Hủy Đồ Vật Của Ta?
Chương 78 - 75: Phượng Vũ Hoành, Ngươi Cút Cho Ta
Chương 79 - 76: Lại Dám Cất Giấu Của Riêng
Chương 80 - 77: Phản Bội Nói Đến Là Đến
Chương 81 - 78: Bần Đạo Bấm Ngón Tay Tính Toán
Chương 82 - 79: Bổn Vương Nói Chuyện, Lúc Nào Đến Phiên Ngươi Xen Mồm
Chương 83 - 80: Huyền Thiên Minh, Ngươi Thật Tinh Mắt
Chương 84 - 81: Quất Chết Ngươi, Người Không Biết Xấu Hổ
Chương 85 - Gặp Tai Kiếp
Chương 86 - Là Điện Hạ Nào?
Chương 87 - Ba Hỏi Ba Đáp Với Vân Phi Nương Nương
Chương 88 - Bóp Nát Mộng Mẫu Nghi Thiên Hạ Của Ngươi
Chương 89 - Tai Tinh Không Trừ, Phượng Phủ Đại Nạn
Chương 90 - Phát Hiện Mới Trong Hiệu Thuốc Không Gian
Chương 91 - Đầu Năm, Đến Cả Heo Cũng Nói Tiếng Người?
Chương 92 - Ta Bảo Hoàng Bá Bá Róc Xương Lóc Thịt Con Heo Ngươi
Chương 93 - Tình Địch Của Phượng Vũ Hành
Chương 94 - Trúng Kế
Chương 95 - Mẹ Nó, Ngươi Mới Bị Mất Tích
Chương 96 - Mục Đích Chính Đến Chùa Phổ Độ Dâng Hương
Chương 97 - Hành Hành, Đến Đây
Chương 98 - Huyền Thiên Minh, Đuổi Muỗi Cho Ta
Chương 99 - Tứ Tiểu Thư Đang Thổ Lộ Với Nhị Cô Gia Tương Lai Sao?
Chương 100 - Đi Thôi! Chúng Ta Đi Đòi Tiền!
Chương 101 - Ngươi Gọi Là Phượng Trầm Ngư Hay Là Thẩm Trầm Ngư(*)?
Chương 102 - Không Phải Con Gái Của Ngươi Thích Giày Sao?
Chương 103 - Váy Của Ngươi Còn Không Đáng Giá Bằng Một Cái Chén Của Ta
Chương 104 - A Hành, Khí Phách!
Chương 105 - Hoàng Cung Không Được Thì Đến Vương Phủ
Chương 106 - Không Liều Chết Thì Sẽ Không Phải Chết
Chương 107 - Ta Đến Xem Vương Phủ Đã Từng Bị Hôn Phu Đốt Cháy
Chương 108 - Phượng Trầm Ngư Nổi Giận
Chương 109 - Giới Thiệu Đối Tượng Cho Phượng Trầm Ngư
Chương 110 - Gảy Đàn Cho Nô Tài
Chương 111 - Lén Gặp Nam Nhân
Chương 112 - Hoặc Là Gả, Hoặc Là Chết
Chương 113 - Lựa Chọn Của Phượng Gia
Chương 114 - Xem Vận Mệnh
Chương 115 - Gieo Nhân Nào Gặt Quả Nấy
Chương 116 - Trả Nợ
Chương 117 - Ngươi Không Nên Có Ý Đồ Xấu Với Ta
Chương 118 - Vương Gia, Nhà Ngươi Gặp Chuyện Không May
Chương 119 - Chung Quy Chuyện Vẫn Chưa Thành
Chương 120 - Phủ Định An Vương Đâu Rồi?
Chương 121 - Tính Cách Nóng Nảy
Chương 122 - Ngươi Cắn Ta À
Chương 123 - Thẩm Thị Hồi Phủ
Chương 124 - Có Bệnh Thì Uống Thuốc
Chương 125 - Người Phượng Phủ Các Ngươi Cũng Có Kim Mệnh
Chương 126 - Cho Thẩm Thị Thêm Một Liều Mãnh Dược
Chương 127 - Chúc Mừng Phụ Thân
Chương 128 - Nhạc Vô Ưu
Chương 129 - Ta Đánh Ngươi Một Gậy Thì Làm Sao?
Chương 130 - Làm Người Đều Thất Bại, Thành Quỷ Có Thể Thắng Sao?
Chương 131 - Thẩm Thị Chết
Chương 132 - Tang Lễ
Chương 133 - Phóng Hoả
Chương 134 - Không Tốt
Chương 135 - Phong Ba Ở Đồng Sinh Hiên
Chương 136 - Thẩm Gia Và Phượng Gia, Ân Đoạn Nghĩa Tuyệt
Chương 137 - Hai Ân Điển
Chương 138 - Sư Đệ Của Hoàng Thượng
Chương 139 - 117: Tin Kỳ Quái
Chương 140 - Nữ Nhân Đồng Mệnh Tương Liên
Chương 141 - 119: Thiệp Mời Cung Yến
Chương 142 - 120: Tiến Cung
Chương 143 - 121: Bộ Gia (1)
Chương 144 - 121: Bộ Gia (2)
Chương 145 - 122: Tiểu Hoàng Tôn
Chương 146 - 123: Trâm Đầu Phượng
Chương 147 - 124: Bộ Nghê Thường Khiêu Khích
Chương 148 - Bản Lĩnh Của Phượng Vũ Hoành
Chương 149 - 126: Bản Cung Cũng Là Phi, Ngươi Đánh Thử Xem?
Chương 150 - Thần Y Xuất Thủ
Chương 151 - 128: Tứ Hôn
Chương 152 - 129: Đại Tỷ, Tỷ Cho Rằng Có Hỉ Tang À?
Chương 153 - 130: Trộm Long Tráo Phụng
Chương 154 - 131: Phượng Vũ Hoành, Ta Giết Ngươi
Chương 155 - 132: Ngươi Nói Ai Phế Nhân?
Chương 156 - 133: Nhị Tiểu Thư Thật Tà Môn
Chương 157 - 134: Trợ Thiên Tử, Lệnh Thiên Hạ
Chương 158 - 135: Hoàng Hậu Ban Thưởng
Chương 159 - 136: Lời Yêu Cầu Quá Đáng
Chương 160 - Ta Liều Chết Với Ngươi
Chương 161 - Chỉ Sợ Là Chuỗi Kiếp Nạn
Chương 162 - Bạch Y Quỷ Ảnh
Chương 163 - Luận Thế Lực Xem Ai Hơn Ai
Chương 164 - Hoành Hoành, Có Phải Ngươi Bị Kẻ Khác Khi Dễ?
Chương 165 - Cùng Một Tên Quan Nhị Phẩm Thì Có Nhân Tình Gì?
Chương 166 - Trúng Tà
Chương 167 - Điêu Dân Tố Cáo
Chương 168 - Trả Nợ Máu
Chương 169 - Người Chết Sống Lại, Thân Thể Hồi Sinh
Chương 170 - Chân Tướng Bại Lộ
Chương 171 - Không Phải Là Các Ngươi Sống Đủ Rồi Sao?
Chương 172 - Đây Mới Là Đích Nữ Của Phượng Gia
Chương 173 - Vui Thú Trên Phần Mộ Tổ Tiên
Chương 174 - Lão Tử Bị Ám Toán
Chương 175 - Ca Ca Ngươi Là Súc Sinh, Vậy Cha Ngươi Là Gì?
Chương 176 - Diêu Thị Cũng Không Bị
Chương 177 - Không Có Manh Mối
Chương 178 - Phượng Trầm Ngư, Ngươi Trốn Không Thoát Đâu
Chương 179 - Đánh Chết Đôi Nam Nữ Loạn Luân
Chương 180 - Ám Vệ Của Phượng Tướng Ngươi Đánh Thắng Được Chúng Ta Sao?
Chương 181 - Phượng Cẩn Nguyên, Sớm Muộn Cũng Có Một Ngày Ngươi Đến Cầu
Chương 182 - Thất Ca Đưa Ngươi Về Nhà
Chương 183 - Tiểu Tình Địch Bộ Thông
Chương 184 - Người Ngoài Còn Có Tình Có Nghĩa, Người Thì Sao?
Chương 185 - Ông Ngoại Nàng Thật Bức Người
Chương 186 - Muốn Xin Hoàng Thượng Một Ân Điển
Chương 187 - Trả Mạng Cho Nhị Tiểu Thư
Chương 188 - Thành Quỷ Cũng Không Bỏ Qua Cho Các Ngươi
Chương 189 - A Hoành, Ngươi Thật Hạnh Phúc
Chương 190 - Hoàng Thượng Mặc Cả
Chương 191 - Ta Dùng Cái Chức Huyện Chủ Đổi Một Phong Thư Hoà Ly (Thư Ly Dị)
Chương 192 - Hoàng Thượng Muốn An Ủi Huyện Chủ
Chương 193 - Các Ngươi Có Thể Yên Tĩnh Một Chút Được Không?
Chương 194 - Có Những Mộng Đẹp Không Mơ Được
Chương 195 - Phượng Phấn Đại, Ngươi Đúng Là Đang Tìm Đường Chết
Chương 196 - Chà Chà Lại Ngã Xuống
Chương 197 - Dù Đến Âm Tào Địa Phủ Cũng Phải Đòi Nợ
Chương 198 - Con Dâu Trẫm Con Dâu Phải Đính Nữ
Chương 199 - Tam Ca Người Không Biết Thẹn Khi Không Tặng Lễ Sao?
Chương 200 - Bộ Gia Các Ngươi, Chính Là Không Biết Ghi Nhớ!
Chương 201 - Có Người Dám Cướp Tiểu Thê Tử Của Lão Tử?
Chương 202 - Bái Kiến Mẫu Thân
Chương 203 - Cho Ngươi Thêm Một Đạo Thánh Chỉ
Chương 204 - Quyền Ly Hôn
Chương 205 - Ai Dám Động Tới Bánh Bao Của Ta?
Chương 206 - Bộ Nghê Thường Ta Đưa Báo Ứng Trả Cho Ngươi
Chương 207 - Phượng Trầm Ngư, Ngươi Có Quyền Gì Nói Không?
Chương 208 - Ha Ha, Ngươi Hài Lòng Là Được Rồi
Chương 209 - Có Thể Chữa, Nhưng Sẽ Không Chữa Cho Ngươi
Chương 210 - Đông Tai
Chương 211 - Đúng Vậy, Ta Chính Là Đang Cài Bẫy Tỷ
Chương 212 - Ngoài Thành Xảy Ra Chuyện Rồ
Chương 213 - Xuất Thành
Chương 214 - Nha Đầu, Trong Lòng Thất Ca Khó Chịu
Chương 215 - Khách Đến Ngoài Ý Muốn
Chương 216 - Ai Là Người Một Nhà Với Các Ngươi?
Chương 217 - Ta Làm Việc Tốt Thì Liên Quan Gì Đến Phượng Gia Các Ngươi?
Chương 218 - Khâm Sai Đại Thần
Chương 219 - Biểu Ca Biểu Muội Mừng Gặp Lại
Chương 220 - Hết Tiền? Ngươi Đi Mượn A!
Chương 221 - Mùi Âm Mưu
Chương 222 - Phụ Thân, Người Tính Thế Có Vẻ Không Đúng Nhỉ?
Chương 223 - Kiếm Bộn Rồi
Chương 224 - Có Một Loại Người Chỉ Có Thể Dựa Vào Kê Đơn
Chương 225 - Nông Nô Nổi Dậy Hát Ca
Chương 226 - Nhị Tỷ Tỷ Có Biết Mật Không Thể Nói
Chương 227 - Là Ai Nói Bổn Vương Hẹp Hòi Bạc Tình?
Chương 228 - Phượng Cẩn Nguyên, Ta Sẽ Không Trả Lại Cho Ngươi Gì Hết
Chương 229 - Không Sợ, Bởi Vì Chẳng Kẻ Nào Dám
Chương 230 - Không Cam Lòng
Chương 231 - Huyện Chủ Phủ Bát Quái
Chương 232 - Tính Toán Giựt Giây
Chương 233 - Thanh Danh Trị Giá Bao Nhiêu Tiền?
Chương 234 - Ngươi Là Cứu Binh Hầu Tử Mời Tới Sao
Chương 235 - Hai Người Là Cùng Một Loại Người
Chương 236 - Tại Sao Có Thể Như Vậy?
Chương 237 - Chiều Gió Lại Phải Biến Đổi
Chương 238 - Mì Ăn Liền Luôn Ngon Nhất
Chương 239 - Vào Gia Tộc Nam Thần
Chương 240 - Chấp Phượng Tiên - Trên Đáng Phi Tần, Dưới Đánh Cung Nữ
Chương 241 - Hoàng Tử Cũng Bát Quái*
Chương 242 - Phượng Hoàng Trâm Biến Mất
Chương 243 - Khẩu Dụ Của Hoàng Thượng
Chương 244 - Như Vậy Mới Gọi Là Lương Phối
Chương 245 - Biện Pháp Mang Thai
Chương 246 - Tử Vong Đến (1)
Chương 247 - Tử Vong Đến (2)
Chương 248 - Không Đánh Đã Khai
Chương 249 - Phía Sau Tưởng Dung Chúng Ta Cũng Có Chỗ Dựa
Chương 250 - Chân Chính Chờ Nhìn Náo Nhiệt (1)
Chương 1906 - Giới Thiệu Truyện Mới (Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút)
Chương 1 - Phượng Hoàng Giáng Thế.
Chương 2 - Không Gian Hiệu Thuốc
Chương 3 - Cắt Thịt Nối Xương.
Chương 4 - Chương 3.2
Chương 5 - Chương 4: Người Phượng Phủ Tới
Chương 6 - Chương 4.2
Chương 7 - CHƯƠNG 5: ĐẠI KHAI SÁT GIỚI
Chương 8 - CHƯƠNG 6: MỚI VÀO PHƯỢNG PHỦ
Chương 9 - Chương 7: Mỹ Nhân Trầm Ngư
Chương 10 - Chương 8: Đấu Tranh Nội Bộ
Chương 11 - Chương 9: Cửu Hoàng Tử Xảy Ra Chuyện.
Chương 12 - Chương 10: Ý Thức Nguy Cơ
Chương 13 - Chương 11: Phấn Đại Tưởng Dung
Chương 14 - Chương 12: Trợn Mắt Nói Dối
Chương 15 - Chương 13: Người Của Phượng Vũ Hành Chọn Trúng
Chương 16 - Chương 14: Phụ Thân Thật Là Trọng Tình Trọng Nghĩa
Chương 17 - Chương 15: Đóng Cửa Thả Nhị Tiểu Thư
Chương 18 - 16: Nhị Tiểu Thư Tha Mạng A
Chương 19 - 17: Minh Đao Dễ Tránh, Ám Tiễn Khó Phòng.
Chương 20 - 18: Đêm Tối Thám Thính Tùng Viên
Chương 21 - 19: Hai Chân Tàn Phế, Diện Mạo Bị Hủy
Chương 22 - 20: Hủy Đồ Vật Của Nàng, Liền Phải Trả Giá Thật Lớn
Chương 23 - 21: Làm Khó Ta, Cho Các Ngươi Nhịn Cơm.
Chương 24 - 22: Bạch Liên Hoa Cùng Cây Nắp Ấm
Chương 25 - 23: Dòng Chính Nữ Tiền Nhiệm Cùng Dòng Chính Nữ Đương Nhiệm
Chương 26 - 24: Thoát Vị Đĩa Đệm
Chương 27 - 25: Mãn Hỉ Diễn Trò.
Chương 28 - 26: Thẩm Thị Nhường Bảo Vật
Chương 29 - 27: Muốn Quần Áo Quyết Tâm Phải Kiên Định
Chương 30 - 28: Kéo Phấn Đại Xuống Nước
Chương 31 - 29: Có Một Chuyện, A Hoành Ngươi Không Nên Thương Tâm.
Chương 32 - 30: Đồ Cưới Nhiều Hơn
Chương 33 - 31: Nhất Phẩm Cáo Mệnh Phu Nhân
Chương 34 - 32: Sính Lễ Của Cửu Hoàng Tử
Chương 35 - 33: Sính Lễ Tư Nhân
Chương 36 - 34: Diêu Gia Năm Đó
Chương 37 - 35: Chuyện Hoang Đường Của Cửu Hoàng Tử
Chương 38 - 36: Quốc Bảo
Chương 39 - 37: Tầm Quan Trọng Của Vấn Đề Khế Ước Bán Thân.
Chương 40 - 38: Phù Không Nhậm Chức Được A.
Chương 41 - 39: Hoàng Tuyền -Vong Xuyên
Chương 42 - Mệnh Của Nữ Nhân Chưa Bao Giờ Được Định Đoạt Từ Lời Nói Của Nam Nhân.
Chương 43 - 41: An Thị Đến
Chương 44 - 42: Bách Thảo Đường
Chương 45 - 43: Cửa Hàng Đồ Cưới
Chương 46 - 44: Thu Thêm Nô Tỳ
Chương 47 - 45: Phấn Đại Động Kinh
Chương 48 - 46: Hài Tử Của Hàn Thị
Chương 49 - 47: Trị Liệu Cho Tử Duệ
Chương 50 - 48: Dược Tráng Dương
Chương 51 - 49: Mau Đưa Dược Cho Cha Đi
Chương 52 - 50: Phượng Cẩn Nguyên Uống Thuốc
Chương 53 - 51: Lưu Lại Kim Trân
Chương 54 - 52: A Hoành Hiến Vật Quý.
Chương 55 - 53: Cẩn Nguyên Kim Trân.
Chương 56 - 54: Chó Điên Chủ Mẫu.
Chương 57 - 55: Ngươi Chính Là Tên Súc Sinh.
Chương 58 - 56: Đại Tiểu Thư Ngươi Chớ Nghĩ Chuyện Tốt Như Vậy Nha
Chương 59 - 57: Phượng Vũ Hoành, Kẻ Đáng Chết Nhất Chính Là Ngươi
Chương 60 - 58: Ám Vệ , Giết
Chương 61 - 59: Cho Thể Diện Mà Không Cần.
Chương 62 - 60: Thẩm Thị, Ai Cho Ngươi Lá Gan Đó.
Chương 63 - 61: Có Kẻ Gian.
Chương 64 - 62: Sao Là Ngươi
Chương 65 - 63: Ngươi Năm Trước Cũng Trèo Tường Đại Tiểu Thư
Chương 66 - 64: Chuyện Này Là Các Ngươi Ép Ta
Chương 67 - 65: Đại Ca Nối Dõi Tông Đường Khó Khăn A
Chương 68 - 66: Thiếu Gia Vốn Không Có Đi Học A.
Chương 69 - 67: Tự Lập Môn Hộ
Chương 70 - 68: Không Phải Thỉnh An, Ta Là Tới Đòi Nợ
Chương 71 - Tiệm Trở Về
Chương 72 - Cây Nhỏ Không Đánh Không Thẳng Tắp
Chương 73 - Cái Gì Linh Chi Chó Má*
Chương 74 - Khen Ngợi Nhị Tiểu Thư
Chương 75 - Vương Phi Của Bổn Vương Thật Không Tệ
Chương 76 - Cho Mời Tới Tiên Nhã Lâu
Chương 77 - Huyền Thiên Minh, Ai Cho Ngươi Lá Gan Hủy Đồ Vật Của Ta?
Chương 78 - 75: Phượng Vũ Hoành, Ngươi Cút Cho Ta
Chương 79 - 76: Lại Dám Cất Giấu Của Riêng
Chương 80 - 77: Phản Bội Nói Đến Là Đến
Chương 81 - 78: Bần Đạo Bấm Ngón Tay Tính Toán
Chương 82 - 79: Bổn Vương Nói Chuyện, Lúc Nào Đến Phiên Ngươi Xen Mồm
Chương 83 - 80: Huyền Thiên Minh, Ngươi Thật Tinh Mắt
Chương 84 - 81: Quất Chết Ngươi, Người Không Biết Xấu Hổ
Chương 85 - Gặp Tai Kiếp
Chương 86 - Là Điện Hạ Nào?
Chương 87 - Ba Hỏi Ba Đáp Với Vân Phi Nương Nương
Chương 88 - Bóp Nát Mộng Mẫu Nghi Thiên Hạ Của Ngươi
Chương 89 - Tai Tinh Không Trừ, Phượng Phủ Đại Nạn
Chương 90 - Phát Hiện Mới Trong Hiệu Thuốc Không Gian
Chương 91 - Đầu Năm, Đến Cả Heo Cũng Nói Tiếng Người?
Chương 92 - Ta Bảo Hoàng Bá Bá Róc Xương Lóc Thịt Con Heo Ngươi
Chương 93 - Tình Địch Của Phượng Vũ Hành
Chương 94 - Trúng Kế
Chương 95 - Mẹ Nó, Ngươi Mới Bị Mất Tích
Chương 96 - Mục Đích Chính Đến Chùa Phổ Độ Dâng Hương
Chương 97 - Hành Hành, Đến Đây
Chương 98 - Huyền Thiên Minh, Đuổi Muỗi Cho Ta
Chương 99 - Tứ Tiểu Thư Đang Thổ Lộ Với Nhị Cô Gia Tương Lai Sao?
Chương 100 - Đi Thôi! Chúng Ta Đi Đòi Tiền!
Chương 101 - Ngươi Gọi Là Phượng Trầm Ngư Hay Là Thẩm Trầm Ngư(*)?
Chương 102 - Không Phải Con Gái Của Ngươi Thích Giày Sao?
Chương 103 - Váy Của Ngươi Còn Không Đáng Giá Bằng Một Cái Chén Của Ta
Chương 104 - A Hành, Khí Phách!
Chương 105 - Hoàng Cung Không Được Thì Đến Vương Phủ
Chương 106 - Không Liều Chết Thì Sẽ Không Phải Chết
Chương 107 - Ta Đến Xem Vương Phủ Đã Từng Bị Hôn Phu Đốt Cháy
Chương 108 - Phượng Trầm Ngư Nổi Giận
Chương 109 - Giới Thiệu Đối Tượng Cho Phượng Trầm Ngư
Chương 110 - Gảy Đàn Cho Nô Tài
Chương 111 - Lén Gặp Nam Nhân
Chương 112 - Hoặc Là Gả, Hoặc Là Chết
Chương 113 - Lựa Chọn Của Phượng Gia
Chương 114 - Xem Vận Mệnh
Chương 115 - Gieo Nhân Nào Gặt Quả Nấy
Chương 116 - Trả Nợ
Chương 117 - Ngươi Không Nên Có Ý Đồ Xấu Với Ta
Chương 118 - Vương Gia, Nhà Ngươi Gặp Chuyện Không May
Chương 119 - Chung Quy Chuyện Vẫn Chưa Thành
Chương 120 - Phủ Định An Vương Đâu Rồi?
Chương 121 - Tính Cách Nóng Nảy
Chương 122 - Ngươi Cắn Ta À
Chương 123 - Thẩm Thị Hồi Phủ
Chương 124 - Có Bệnh Thì Uống Thuốc
Chương 125 - Người Phượng Phủ Các Ngươi Cũng Có Kim Mệnh
Chương 126 - Cho Thẩm Thị Thêm Một Liều Mãnh Dược
Chương 127 - Chúc Mừng Phụ Thân
Chương 128 - Nhạc Vô Ưu
Chương 129 - Ta Đánh Ngươi Một Gậy Thì Làm Sao?
Chương 130 - Làm Người Đều Thất Bại, Thành Quỷ Có Thể Thắng Sao?
Chương 131 - Thẩm Thị Chết
Chương 132 - Tang Lễ
Chương 133 - Phóng Hoả
Chương 134 - Không Tốt
Chương 135 - Phong Ba Ở Đồng Sinh Hiên
Chương 136 - Thẩm Gia Và Phượng Gia, Ân Đoạn Nghĩa Tuyệt
Chương 137 - Hai Ân Điển
Chương 138 - Sư Đệ Của Hoàng Thượng
Chương 139 - 117: Tin Kỳ Quái
Chương 140 - Nữ Nhân Đồng Mệnh Tương Liên
Chương 141 - 119: Thiệp Mời Cung Yến
Chương 142 - 120: Tiến Cung
Chương 143 - 121: Bộ Gia (1)
Chương 144 - 121: Bộ Gia (2)
Chương 145 - 122: Tiểu Hoàng Tôn
Chương 146 - 123: Trâm Đầu Phượng
Chương 147 - 124: Bộ Nghê Thường Khiêu Khích
Chương 148 - Bản Lĩnh Của Phượng Vũ Hoành
Chương 149 - 126: Bản Cung Cũng Là Phi, Ngươi Đánh Thử Xem?
Chương 150 - Thần Y Xuất Thủ
Chương 151 - 128: Tứ Hôn
Chương 152 - 129: Đại Tỷ, Tỷ Cho Rằng Có Hỉ Tang À?
Chương 153 - 130: Trộm Long Tráo Phụng
Chương 154 - 131: Phượng Vũ Hoành, Ta Giết Ngươi
Chương 155 - 132: Ngươi Nói Ai Phế Nhân?
Chương 156 - 133: Nhị Tiểu Thư Thật Tà Môn
Chương 157 - 134: Trợ Thiên Tử, Lệnh Thiên Hạ
Chương 158 - 135: Hoàng Hậu Ban Thưởng
Chương 159 - 136: Lời Yêu Cầu Quá Đáng
Chương 160 - Ta Liều Chết Với Ngươi
Chương 161 - Chỉ Sợ Là Chuỗi Kiếp Nạn
Chương 162 - Bạch Y Quỷ Ảnh
Chương 163 - Luận Thế Lực Xem Ai Hơn Ai
Chương 164 - Hoành Hoành, Có Phải Ngươi Bị Kẻ Khác Khi Dễ?
Chương 165 - Cùng Một Tên Quan Nhị Phẩm Thì Có Nhân Tình Gì?
Chương 166 - Trúng Tà
Chương 167 - Điêu Dân Tố Cáo
Chương 168 - Trả Nợ Máu
Chương 169 - Người Chết Sống Lại, Thân Thể Hồi Sinh
Chương 170 - Chân Tướng Bại Lộ
Chương 171 - Không Phải Là Các Ngươi Sống Đủ Rồi Sao?
Chương 172 - Đây Mới Là Đích Nữ Của Phượng Gia
Chương 173 - Vui Thú Trên Phần Mộ Tổ Tiên
Chương 174 - Lão Tử Bị Ám Toán
Chương 175 - Ca Ca Ngươi Là Súc Sinh, Vậy Cha Ngươi Là Gì?
Chương 176 - Diêu Thị Cũng Không Bị
Chương 177 - Không Có Manh Mối
Chương 178 - Phượng Trầm Ngư, Ngươi Trốn Không Thoát Đâu
Chương 179 - Đánh Chết Đôi Nam Nữ Loạn Luân
Chương 180 - Ám Vệ Của Phượng Tướng Ngươi Đánh Thắng Được Chúng Ta Sao?
Chương 181 - Phượng Cẩn Nguyên, Sớm Muộn Cũng Có Một Ngày Ngươi Đến Cầu
Chương 182 - Thất Ca Đưa Ngươi Về Nhà
Chương 183 - Tiểu Tình Địch Bộ Thông
Chương 184 - Người Ngoài Còn Có Tình Có Nghĩa, Người Thì Sao?
Chương 185 - Ông Ngoại Nàng Thật Bức Người
Chương 186 - Muốn Xin Hoàng Thượng Một Ân Điển
Chương 187 - Trả Mạng Cho Nhị Tiểu Thư
Chương 188 - Thành Quỷ Cũng Không Bỏ Qua Cho Các Ngươi
Chương 189 - A Hoành, Ngươi Thật Hạnh Phúc
Chương 190 - Hoàng Thượng Mặc Cả
Chương 191 - Ta Dùng Cái Chức Huyện Chủ Đổi Một Phong Thư Hoà Ly (Thư Ly Dị)
Chương 192 - Hoàng Thượng Muốn An Ủi Huyện Chủ
Chương 193 - Các Ngươi Có Thể Yên Tĩnh Một Chút Được Không?
Chương 194 - Có Những Mộng Đẹp Không Mơ Được
Chương 195 - Phượng Phấn Đại, Ngươi Đúng Là Đang Tìm Đường Chết
Chương 196 - Chà Chà Lại Ngã Xuống
Chương 197 - Dù Đến Âm Tào Địa Phủ Cũng Phải Đòi Nợ
Chương 198 - Con Dâu Trẫm Con Dâu Phải Đính Nữ
Chương 199 - Tam Ca Người Không Biết Thẹn Khi Không Tặng Lễ Sao?
Chương 200 - Bộ Gia Các Ngươi, Chính Là Không Biết Ghi Nhớ!
Chương 201 - Có Người Dám Cướp Tiểu Thê Tử Của Lão Tử?
Chương 202 - Bái Kiến Mẫu Thân
Chương 203 - Cho Ngươi Thêm Một Đạo Thánh Chỉ
Chương 204 - Quyền Ly Hôn
Chương 205 - Ai Dám Động Tới Bánh Bao Của Ta?
Chương 206 - Bộ Nghê Thường Ta Đưa Báo Ứng Trả Cho Ngươi
Chương 207 - Phượng Trầm Ngư, Ngươi Có Quyền Gì Nói Không?
Chương 208 - Ha Ha, Ngươi Hài Lòng Là Được Rồi
Chương 209 - Có Thể Chữa, Nhưng Sẽ Không Chữa Cho Ngươi
Chương 210 - Đông Tai
Chương 211 - Đúng Vậy, Ta Chính Là Đang Cài Bẫy Tỷ
Chương 212 - Ngoài Thành Xảy Ra Chuyện Rồ
Chương 213 - Xuất Thành
Chương 214 - Nha Đầu, Trong Lòng Thất Ca Khó Chịu
Chương 215 - Khách Đến Ngoài Ý Muốn
Chương 216 - Ai Là Người Một Nhà Với Các Ngươi?
Chương 217 - Ta Làm Việc Tốt Thì Liên Quan Gì Đến Phượng Gia Các Ngươi?
Chương 218 - Khâm Sai Đại Thần
Chương 219 - Biểu Ca Biểu Muội Mừng Gặp Lại
Chương 220 - Hết Tiền? Ngươi Đi Mượn A!
Chương 221 - Mùi Âm Mưu
Chương 222 - Phụ Thân, Người Tính Thế Có Vẻ Không Đúng Nhỉ?
Chương 223 - Kiếm Bộn Rồi
Chương 224 - Có Một Loại Người Chỉ Có Thể Dựa Vào Kê Đơn
Chương 225 - Nông Nô Nổi Dậy Hát Ca
Chương 226 - Nhị Tỷ Tỷ Có Biết Mật Không Thể Nói
Chương 227 - Là Ai Nói Bổn Vương Hẹp Hòi Bạc Tình?
Chương 228 - Phượng Cẩn Nguyên, Ta Sẽ Không Trả Lại Cho Ngươi Gì Hết
Chương 229 - Không Sợ, Bởi Vì Chẳng Kẻ Nào Dám
Chương 230 - Không Cam Lòng
Chương 231 - Huyện Chủ Phủ Bát Quái
Chương 232 - Tính Toán Giựt Giây
Chương 233 - Thanh Danh Trị Giá Bao Nhiêu Tiền?
Chương 234 - Ngươi Là Cứu Binh Hầu Tử Mời Tới Sao
Chương 235 - Hai Người Là Cùng Một Loại Người
Chương 236 - Tại Sao Có Thể Như Vậy?
Chương 237 - Chiều Gió Lại Phải Biến Đổi
Chương 238 - Mì Ăn Liền Luôn Ngon Nhất
Chương 239 - Vào Gia Tộc Nam Thần
Chương 240 - Chấp Phượng Tiên - Trên Đáng Phi Tần, Dưới Đánh Cung Nữ
Chương 241 - Hoàng Tử Cũng Bát Quái*
Chương 242 - Phượng Hoàng Trâm Biến Mất
Chương 243 - Khẩu Dụ Của Hoàng Thượng
Chương 244 - Như Vậy Mới Gọi Là Lương Phối
Chương 245 - Biện Pháp Mang Thai
Chương 246 - Tử Vong Đến (1)
Chương 247 - Tử Vong Đến (2)
Chương 248 - Không Đánh Đã Khai
Chương 249 - Phía Sau Tưởng Dung Chúng Ta Cũng Có Chỗ Dựa
Chương 250 - Chân Chính Chờ Nhìn Náo Nhiệt (1)
Chương 1906 - Giới Thiệu Truyện Mới (Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút)
Mọi người ai nấy đều nhận ra, kẻ dùng vải lụa làm khăn trùm kín đầu kia, chính là Thanh Nhạc quận chúa, khó trách lại lớn lối đến như vậy. Tuy nói, trước mắt đứng ở bên ngoài, các quan viên, quý phu nhân cùng các tiểu thư luận địa vị đúng thật thấp hơn nhiều so với Thanh Nhạc quận chúa. Nhưng nếu thật sự so sánh mà nói, Hoàng Thượng cũng sẽ không hướng về kẻ mà nửa điểm quyền lực cũng không có, huống chi hôm nay ngay cả vương phủ cũng không còn nói chi đến vương gia và quận chúa. Suy cho cùng các nàng là người có tư chất, mà người có tư chất thì không nên cùng người không có tư chất so đo.
Vì vậy, mọi người chỉ nhìn một cái, rồi rối rít không hẹn mà cùng nhau quay đầu đi, việc ai người ấy làm.
Ánh mắt của Phượng Vũ Hoành, thế nhưng lại luôn tập trung đặt ở trên người nữ tử mặc hồng y sau lưng Thanh Nhạc, mặc dù nàng kia một mực cúi đầu, dung nhan thoạt nhìn có đen một chút, mặc cho tất cả mọi người đều ngầm thừa nhận đó chính là nha hoàn của Thanh Nhạc quận chúa, Nhưng nàng biết chắc người đó, đích thị là Phượng Trầm Ngư.
Nàng sớm đã biết Phượng Trầm Ngư sẽ nghĩ biện pháp để trà trộn vào cung cấm, nàng cứ nghĩ rằng đối phương sẽ đi cầu tam hoàng tử giúp đỡ, nhưng lại không hề nghĩ rằng sẽ thông đồng cùng Thanh Nhạc quận chúa đến đây.
Thanh Nhạc xuống ngựa cũng chả thèm xếp hàng, cứ thể chạy thẳng vào đến cửa cung, chuẩn bị trực tiếp tiến vào cung, nhưng nào ngờ lại bị một ma ma ngăn cản lại.
Thanh Nhạc, khó chịu cau mày: "To gan!
"
Vị kia ma ma cũng không phải dạng người gan thỏ, bà quanh năm đều ở trong thâm cung, thiên nhan của Hoàng thượng, Hoàng hậu đều ngày ngày thấy qua, há để cho một xấu quận chúa khác họ dọa sợ. Nghe thấy Thanh Nhạc lớn giọng như thế, ma ma kia phụt một tiếng cười vui vẻ rồi mở miệng nói: "Thanh Nhạc quận chúa, lão nô chính là phụng mệnh của Hoàng hậu nương nương, ra lệnh phải ở chỗ này kiểm tra thiệp mời của các nữ quyến tiến cung. Nếu như quận chúa muốn xông vào, lão nô cũng không thể làm gì, đành phải bẩm báo lại việc này cho Hoàng hậu nương nương biết vậy.
"
Thanh Nhạc lại nhăn mày, chuẩn bị mở miệng nói lại đôi câu, thì đã thấy Phượng Trầm Ngư sau lưng đưa thiệp mời đến.
Nàng cũng không nói thêm gì nữa, nhiều một chuyện không bằng bớt đi một chuyện, bộ dạng hôm nay của Phượng Trầm Ngư đã làm nàng kiềm chế lửa giận quá sức rồi, cũng không thể để nó bùng nổ lại sinh ra thêm chuyện nữa.
Thấy có nha hoàn đưa thiệp mời đến, lão ma ma ngược lại hứng thú nhiều hơn, nhìn Trầm Ngư mà buông mắt xuống, trong lòng lại thêm vài phần tính toán.
Một nha đầu nho nho, mà ăn mặc so với chủ tử còn nổi bật hơn, thật sự không biết nàng đến để làm gì. Nhưng mà Thanh Nhạc trước giờ thích ra oai sinh sự, chắc là lại đặc biệt an bài nhằm hiến nghệ trong cung yến.
Lão ma ma không nghĩ nhiều nữa, ngược lại nhận lấy thiệp mời kiểm tra một chút, sau đó nhìn Thanh Nhạc mà vui vẻ nói: "Theo lý mà nói, quận chúa ngài vẫn nên xếp hàng. Người nhìn xem, phía sau biết bao nhiêu phu nhân và tiểu thư đang chờ, lão nô nhận kiểm tra thiệp mời của ngài trước thật sự là có chút không công bằng cho lắm. Nhưng bất quá ngài là quận chúa, vậy thì coi như phá lệ một lần vậy, hy vọng sang năm quận chúa có thể đến sớm hơn một chút, cũng sẽ tiết kiệm được thời gian xếp hàng hơn.
" Vừa nói xong, đưa thiệp mời trả về. Thanh Nhạc hừ lạnh một tiếng, liền vội vàng đem Phượng Trầm Ngư vào xếp hàng.
Phượng Vũ Hòanh thấy các nàng đi ra, liền thu hồi tầm mắt, Phượng Tưởng Dung nhỏ giọng hỏi: "Thanh Nhạc quận chúa vì sao lại phải quấn vải che đầu như vậy? Ăn mặc như vậy thật khó coi.
"
Phượng Vũ Hoành bật cười:" Nàng ta không giấu không được. Ta nghe nói trong trận họa hoạn ở Định An vương phủ kia, nàng bị cháy rụi cả tóc đó, mà tóc thì làm sao có thể mọc nhanh được cơ chứ.
"
Tưởng Dung sau khi nghe xong liền liên tưởng đến hình ảnh Thanh Nhạc trọc đầu, không kiềm được mà bật cười ra tiếng
Mà lúc này, Phượng Vũ Hoành cũng đã tìm thấy bọn người Nhâm Tích Phong đang đứng, nên vội vàng kéo Tưởng Dung đi đến đó.
Nhâm Tích Phong, Phong Thiên Ngọc và Bạch Phù Dung đứng chung một chỗ, thấy Phượng Vũ Hành đang đi đến nên đặc biệt vui vẻ. Phượng Vũ Hoành liếc các nàng tỏ vẻ giận dỗi rồi nói: "Nhìn bộ dạng các ngươi đứng chung một chỗ, rõ là cùng nhau đi đến đây, vậy tại sao lại không kêu ta đi cùng một tiếng?"
Bạch Phù Dung liền cười kéo tay nàng lại: "Ai nói bọn ta cùng đi nào? Chúng ta chen ngang đội ngũ xếp hàng để đứng chung đó.
" Vừa nói vừa xoay người về phía sau nhìn một vị phu nhân mà nói: "Mỹ di, lại phiền ngươi cho ta thêm hai chỗ được không?"
Nàng kia, người được gọi Mỹ di, hiển nhiên là vô cùng quen thuộc với Bạch Phù Dung, liền vội bước lùi về sau hơn nửa bước để cho Phượng Vũ Hoành cùng Tưởng Dung đứng chen vào. Hai nàng vội vàng quay lại nói lời cảm ơn với vị phu nhân kia, song lại hướng về phía đội đang xếp hàng sau lưng cùng nhau chào hỏi, và nói tiếng cảm ơn mọi người.
Mọi người nhường nhịn, tương trợ nhau, bầu không khí cũng dịu dàng hài hòa hơn rất nhiều.
Phượng Vũ Hoành giới thiệu Tưởng Dung với ba vị tỉ muội tốt của nàng, xong lại nói bên tai nàng: "Một lát nữa khi vào yến tiệc, muội có thể thấy Vũ Dương quận chúa nữa, muội cũng đã gặp nàng vài lần rồi đấy.
"
Tưởng Dung lần đầu tiên có thể biết nhiều người đến như vậy, mà một người lại một người đều đích thực là thiên kim tiểu thư, nhất thời làm nàng có chút khẩn trương, chỉ biết khéo léo gật đầu mỉm cười.
Phượng Vũ Hoành cũng không có cách nào khác: "Tam muội của ta là người khá nhút nhát, cũng rất ít khi ra khỏi nhà dạo chơi, các ngươi chớ để bụng đó!
"
Mấy người tỉ muội vừa nói vừa cười vui vẻ, bất tri bất giác đã đến trước thềm Thước Viễn môn. Ngay lúc này, trên đường vào cung có chiếc xe ngựa chạy nhanh như bay lao đến, tốc độ so với xe ngựa nhà Thanh Nhạc, còn nhanh hơn nhiều, làm cho bụi bay kéo dài đăng đẵng, làm cho vị ma ma đang tra xét thiệp mời kia cũng phải ho khan hai tiếng.
Nhưng kì lạ là vẫn không có người nào đối với chuyện này sinh ra dị nghị, Phượng Vũ Hoành thấy hơi kì quái, chẳng phải mấy vị phu nhân tiểu thư ở đây đều rất hay nhiều lời đó sao?
Bạch Phù Dung khẽ kéo tay áo nàng, nhỏ giọng nói: "Là xe ngựa của Bộ gia đó.
"
Phượng Vũ Hoành không hiểu: "Bộ gia?"
Nhâm Tích Phong quay người lại nói: "A Hoành nhà ta hồi kinh không lâu, dĩ nhiên là không hề hay biết mấy năm này trong kinh có những biến hóa lớn. Bộ gia này vốn chỉ làm vài chức quan nhỏ lẻ, quan chức cao nhất cũng chỉ là lục phẩm thôi. Mãi cho đến ba năm trước, chính nữ Bộ gia từ một tiệp dư nho nhỏ leo thẳng lên vị trí quý phi nương nương. Bộ gia liền một bước lên mây xanh.
"
Bạch Ngọc cũng tiếp lời: "Cha của Bộ quý phi hôm nay đã đảm nhiệm chức vụ Lại Bộ Thượng Thư, là quan lớn chính nhị phẩm.
"
Mọi người đang nói chuyện, liền thấy xe ngựa Bộ gia cũng dừng lại ngay chỗ Thanh Nhạc quận chúa bước xuống, màn xe khẽ nâng, bên trong có một cô gái bước xuống xe, một bộ y phục tím không gió mà bay, mái tóc dài như thác đổ, làn da nõn nà, khuôn mặt như tranh vẽ. Vốn có thể là giai nhân nhu nhược như nước, nhưng mặt lại lạnh như băng, dáng đứng kiêu ngạo khinh người, như nước xanh trong đầm băng.
Bạch Phù Dung nhỏ giọng bổ túc cho Phượng Vũ Hoành cùng Tưởng Dung: "Đó chính là cháu gái ruột của Bộ quý phi, Bộ Nghê Thường.
"
Lại thấy vị kia ma ma thấy Bộ Nghê Thường, so với Thanh Nhạc lại nhiệt tình nhiều hơn vài phần, sớm bước lên chủ động hành lễ, thậm chí thiệp mời cũng không xem, liền vội vã mời Bộ Nghê Thường tiến vào cung.
Bộ Nghê Thường thế nhưng chẳng thèm để ý đến bà, chỉ đảo mắt nhìn một vòng chúng nhân đang xếp hàng, ánh mắt dừng lại trên người người Phượng Vũ Hoành.
Chỉ thấy nàng chậm rãi chớp hàng mi, buông bước chân đi đến bên Phượng Vũ Hoành, cho đến khi gần nàng mới dừng chân, đứng ngông nghênh nhìn một lúc lâu, mới bắt đầu lên tiếng: "Ngươi chính là người đã thu thập con tiểu tiện nhân Thanh Nhạc?"
Phượng Vũ Hoành cũng nhìn xoáy thẳng vào nàng, trong mắt không chứa một tia hàng quang bén nhọn, nhưng lại mang cái gì đó giống với Huyền Thiên Minh, thái độ bất cần hỗn thế, cả người trên dưới đều cùng tản mát ra một loại cao quý bức người nhưng lại khinh thường mà lười biếng.
Bộ Nghê Thường nhíu chặt mày liễu, nhưng liền nghe Phượng Vũ Hoành mở kim khẩu ra nói trước: "Cô nương lời này nên tìm Huyền Thiên Minh mà hỏi đi.
" Nàng ngay cả Ngự vương điện hạ cũng chẳng thèm kêu, cứ thế nói thẳng tên. Chỉ là Bộ Nghê Thường kia ngoài mặt không có nửa điểm biến hóa, thế nhưng Phượng Vũ Hoành nhìn ra được, trong con ngươi đen láy của nàng, không tự chủ mà co rút lại vài nhịp.
"Hay lắm.
" Bộ Nghê Thường bỗng nở nụ cười thật tươi tắn, cằm khẽ nhếch lên, nhìn lại khí thế ngông cuồng tự đại nhiều hơn lúc trước mấy phần.
Nhưng cứ thế vẫn trong lòng vẫn sinh ra điểm thất bại như cũ, từ trước đến giời nàng khinh thường hết thẩy mọi thứ, dưới con mắt này chỉ toàn sự kiêu ngạo thế nhưng lại không thể quấy nhiễu thu thập được Phượng Vũ Hành kia, người có thái độ bất cần, không xem ai vào mắt, càng ở ba từ cuối "Huyền Thiên Minh" đã làm nàng thua ngay tại trận.
Bộ Nghê Thường trong lòng đầy phiền não, xoay người rời đi, tiến thẳng vào cửa cung.
Mấy tiểu cô nương thật sự không rõ nội tình, Phong Thiên Ngọc nhỏ giọng hỏi Phượng Vũ Hoành: "Ta chỉ nghe nói Bộ Nghê Thường và Thanh Nhạc kia luôn luôn không hợp nhau, thế sao hôm nay lại thấy như có địch ý đối với ngươi?"
Phượng Vũ Hoành nhún nhún đôi vai nhỏ: "Ai mà biết được.
"
Trong khi đang nói chuyện, lão ma ma muốn kiểm tra thiệp mời của các nàng. Mấy người cùng nhau đưa thiệp mời ra. Sau khi lão ma ma xem thiệp liền nói vài câu lời khen, lại đến Phượng Vũ Hoành, khi tự mình mở thiêệp mời ra xem một chút,
ngay lập tức lại kinh hãi: "Ngự...
. Ngự vương phi? Trời ơi!
" Lão ma ma lúc này hết sức ảo não và sợ hãi: "Đều do lão nô có mắt không tròng, làm sao lại dám để Ngự vương phi chờ lâu đến như vậy chứ? Lão nô thật sự là đáng chết mà, xin vương phi tha cho lão nô.
" Vừa nói liền hoảng loạn mà quỳ xuống.
Phượng Vũ Hoành vội vàng ngăn động tác của bà, nàng nhìn ra lão ma ma này thật lòng là ão não và sợ hãi, trong lòng không kiềm được mà mắng Huyền Thiên Minh một chút, tất cả cũng tại cái danh tiếng của hắn mà ra, làm người người nghe đến như là thấy quỷ vậy.
"Ma ma mau đứng dậy, ta chẳng qua chỉ là có hôn ước với Ngự vương điện hạ, còn chưa danh chính ngôn thuận bước qua cửa.
"
"Qua cửa là chuyện sớm hay muộn thôi.
" Lão ma ma cười nói: "Người nào mà không biết Ngự vương điện hạ rất coi trọng vương phi! Chuyện này trong cung ai ai cũng đều biết, vương phi không cần phải khiêm tốn.
" Vừa nói liền vừa tự mình dẫn mấy người vào bên trong cửa cung, sau đó liền vội vàng kêu một nha đầu dẫn đường đang đứng xếp hàng chờ lệnh: "Mau! Mau dẫn Ngự vương phi cùng các vị tiểu thư đi Lưu Ly viên đi.
"
Tiểu nha đầu vừa nghe ba chữ Ngự vương phi đã vô cùng hỗn loạn và sợ hãi, vội vội vàng vàng tiến tới quỳ xuống đất dập đầu. Phượng Vũ Hành cũng lười ngăn cản, mặc nàng dập đầu ba cái mới nói: "Được rồi! Mau dẫn chúng ta đi vào thôi.
"
Sau khi đã cách Thước Viễn môn xa một chút, Bạch Phù Dung cười nói: "Trời ạ! A Hoành, quả nhiên đi theo ngươi lăn lộn luôn có thịt ăn mà.
"
Phượng Vũ Hoành bất đắc dĩ nói:"Thịt thì không có, nhưng bất quá có thuốc để ăn các ngươi có muốn lấy hay không đây?"
"Thuốc? Thuốc gì?" Mấy tiểu cô nương mắt đồng thời sáng rực lên, ở phương diện y thuật mà nói Phượng Vũ Hoành liền đại biểu cho Diêu gia, mà thuốc của Diêu gia tuyệt đối không để người khác thất vọng.
Phượng Vũ Hoành nói cho các nàng biết: "Ta cũng đã để trong xe ngựa rồi, chờ lúc kết thúc yến tiệc ta tặng cho các ngươi, các ngươi trực tiếp mang về phủ là được. Thuốc là do chính tay ta điều chế, dùng một ít hoa cỏ trà, có công dụng dưỡng đẹp da, có thể giải nhiệt hạ hỏa, còn có thể giúp mắt sáng ngời, tóc mọc ra ngày càng mượt hơn. Các ngươi có thể dùng để thay thế uống trà mỗi ngày, bảo quản tốt, dùng một thời gian sẽ mang lại kết quả tốt.
"
Mấy tiểu cô nương càng nghe càng đặc biệt cao hứng, loại trà như vậy, thật sự các nàng chưa bao giờ nghe qua, đừng nói đến trong lòng các nàng trông đợi như thế nào.
Phượng Vũ Hoành lại nói với Nhâm Tích Phong: "Nghe nói Nhâm tướng quân khi trời trở lạnh việc đi đứng có chút khó khăn do bệnh cũ, ta vì hắn mà chuẩn bị chút thuốc cao dán, lát cũng sẽ cho ngươi mang về. Nếu tướng quân vẫn còn khó chịu, ta cũng có thể đích thân tự mình đến để xem thử một chút. Hiện tại ông ngoại ta không có ở trong kinh thành, tuy ta còn non nớt, nhưng có thể tự nhận y thuật tuyệt đối không tệ.
"
Nhâm Tích Phong nghe những lời này, càng thêm cảm kích, nắm chặt tay Phượng Vũ Hoành nói: "Cảm ơn ngươi, ta cũng không muốn nhiều lời, phụ thân cả người luôn đau đớn chính là tâm bệnh lớn nhất của nhà ta. Có A Hoành ngươi nói những lời này, cha ta biết được, chắc chắn sẽ rất cao hứng.
"
Phong Thiên Ngọc lúc này suy nghĩ một chút lại nói: "Nói đến chinh chiến, đại ca ruột của Bộ quý phi cũng nắm trong tay một phần tư binh quyền của Đại Thuận ta, mấy năm nay vẫn luôn một mực đóng quân tại biên giới phía Đông, ước chừng cũng đã hai năm chưa có hồi triều.
"
Nhâm Tích Phong gật đầu một cái nói: "Bộ gia dựa vào cũng chính là vị Bộ Thông tướng quân đang ở biên cương kia, chứ cũng không phải dựa vào nhị phẩm Bộ đại nhân gì đó. Mà nhắc tới thì, A Hoành, người nọ cũng cùng ngươi có chút dây mơ rễ má đó.
.
.
"