Chương 1 - Xuống Núi
Chương 2 - Thành Giao!
Chương 3 - Cháu Rể?
Chương 4 - Cô Thì Biết Cái Quái Gì?
Chương 5 - Lão Đại!
Chương 6 - Cháu Trai Này
Chương 7 - Thằng Này Bị Doạ Đến Ngu Người
Chương 8 - Cái Này
Chương 9 - Ba Trăm Đồng Hai Cái!
Chương 10 - Các Người Mắt Mù Hả
Chương 11 - Không Cần!
Chương 12 - Tại Sao Lại Thế Này!
Chương 13 - Thoả Thuận Rồi Đấy
Chương 14 - Có Nghe Thấy Em Ấy Nói Không
Chương 15 - Có Ai Ở Đây Không?
Chương 16 - Có Người Gây Rối
Chương 17 - Một Cước Đá Bay
Chương 18 - Ăn Tát Ngay Mặt
Chương 19 - Bỏ Lỡ
Chương 20 - Con Người Không Thể Chỉ Nhìn Bề Ngoài Đâu
Chương 21 - Lại Là Oan Gia Ngõ Hẹp
Chương 22 - Tại Sao Phải Xin Lỗi
Chương 23 - Dũng Cảm
Chương 24 - Hẹn Nhau Đêm Khuya
Chương 25 - Mở Công Ty
Chương 26 - Cái Này
Chương 27 - Sư Phụ Hiểu Biết Rộng
Chương 28 - Xảy Ra Chuyện Gì?
Chương 29 - Đừng Suy Nghĩ Bậy Bạ!
Chương 30 - Cái Này
Chương 31 - Bà Quế Hoa Cũng Đi Ra
Chương 32 - Là Tôi Lỡ Lời!
Chương 33 - Ông Thẩm Đích Thân Mời
Chương 34 - Bệnh Nhân Đã Không Còn Gì
Chương 35 - Chuyện Vui Gì Vậy?
Chương 36 - Không Thành Vấn Đề!
Chương 37 - Thằng Nhãi Dám Ra Tay Với Ông Mày
Chương 38 - Anh Lục Phàm
Chương 39 - Bọn Mày Còn Đứng Đó Làm Gì?
Chương 40 - Mày Là Thằng Chó Nào?
Chương 41 - Lục Tiên Sinh Yên Tâm
Chương 42 - Đều Tại Tôi!
Chương 43 - Đi Tới Biệt Thự
Chương 44 - Bà Vất Vả Cả Đời
Chương 45 - Ông Thẩm Đừng Tự Trách Mình
Chương 46 - Thăng Nhãi Cậu Thì Biết Cái Gì?
Chương 47 - Thẩm Thiên Long Cười
Chương 48 - Đi Chưa Được Mấy Bước
Chương 49 - Chẳng Lẽ Công Ty Có Chuyện Gì?
Chương 50 - Đi Chưa Được Mấy Bước
Chương 51 - Cho Nên Anh Cũng Đừng Mơ Nữa!
Chương 52 - Ngày Hôm Sau
Chương 53 - Cảm Ơn Thiếu Gia!
Chương 54 - Tốt Lắm!
Chương 55 - Chẳng Lẽ Không Hợp Tác
Chương 56 - Lục Tiên Sinh!
Chương 57 - Đó Là Điều Đương Nhiên!
Chương 58 - Tiền Bối
Chương 59 - Tôi Đã Nói Rồi
Chương 60 - Thành Công Rồi
Chương 61 - Đã Đến Giờ Tan Làm Rồi
Chương 62 - Cúp Điện Thoại
Chương 1 - Xuống Núi
Chương 2 - Thành Giao!
Chương 3 - Cháu Rể?
Chương 4 - Cô Thì Biết Cái Quái Gì?
Chương 5 - Lão Đại!
Chương 6 - Cháu Trai Này
Chương 7 - Thằng Này Bị Doạ Đến Ngu Người
Chương 8 - Cái Này
Chương 9 - Ba Trăm Đồng Hai Cái!
Chương 10 - Các Người Mắt Mù Hả
Chương 11 - Không Cần!
Chương 12 - Tại Sao Lại Thế Này!
Chương 13 - Thoả Thuận Rồi Đấy
Chương 14 - Có Nghe Thấy Em Ấy Nói Không
Chương 15 - Có Ai Ở Đây Không?
Chương 16 - Có Người Gây Rối
Chương 17 - Một Cước Đá Bay
Chương 18 - Ăn Tát Ngay Mặt
Chương 19 - Bỏ Lỡ
Chương 20 - Con Người Không Thể Chỉ Nhìn Bề Ngoài Đâu
Chương 21 - Lại Là Oan Gia Ngõ Hẹp
Chương 22 - Tại Sao Phải Xin Lỗi
Chương 23 - Dũng Cảm
Chương 24 - Hẹn Nhau Đêm Khuya
Chương 25 - Mở Công Ty
Chương 26 - Cái Này
Chương 27 - Sư Phụ Hiểu Biết Rộng
Chương 28 - Xảy Ra Chuyện Gì?
Chương 29 - Đừng Suy Nghĩ Bậy Bạ!
Chương 30 - Cái Này
Chương 31 - Bà Quế Hoa Cũng Đi Ra
Chương 32 - Là Tôi Lỡ Lời!
Chương 33 - Ông Thẩm Đích Thân Mời
Chương 34 - Bệnh Nhân Đã Không Còn Gì
Chương 35 - Chuyện Vui Gì Vậy?
Chương 36 - Không Thành Vấn Đề!
Chương 37 - Thằng Nhãi Dám Ra Tay Với Ông Mày
Chương 38 - Anh Lục Phàm
Chương 39 - Bọn Mày Còn Đứng Đó Làm Gì?
Chương 40 - Mày Là Thằng Chó Nào?
Chương 41 - Lục Tiên Sinh Yên Tâm
Chương 42 - Đều Tại Tôi!
Chương 43 - Đi Tới Biệt Thự
Chương 44 - Bà Vất Vả Cả Đời
Chương 45 - Ông Thẩm Đừng Tự Trách Mình
Chương 46 - Thăng Nhãi Cậu Thì Biết Cái Gì?
Chương 47 - Thẩm Thiên Long Cười
Chương 48 - Đi Chưa Được Mấy Bước
Chương 49 - Chẳng Lẽ Công Ty Có Chuyện Gì?
Chương 50 - Đi Chưa Được Mấy Bước
Chương 51 - Cho Nên Anh Cũng Đừng Mơ Nữa!
Chương 52 - Ngày Hôm Sau
Chương 53 - Cảm Ơn Thiếu Gia!
Chương 54 - Tốt Lắm!
Chương 55 - Chẳng Lẽ Không Hợp Tác
Chương 56 - Lục Tiên Sinh!
Chương 57 - Đó Là Điều Đương Nhiên!
Chương 58 - Tiền Bối
Chương 59 - Tôi Đã Nói Rồi
Chương 60 - Thành Công Rồi
Chương 61 - Đã Đến Giờ Tan Làm Rồi
Chương 62 - Cúp Điện Thoại
“Hay là như này đi, ngày mai ông đi cùng tôi!
” Lục Phàm khẽ cười: “Nếu có thể lấy được Thiên Tuyền Sơn Trang, việc chế tạo linh dịch sẽ không thành vấn đề
Triệu Hàn Đông gật đầu, ông cũng không dám trái lời Lục Phàm.
Ngày hôm sau, Lục Phàm dẫn theo Triệu Hàn Đông đến Thiên Tuyền Sơn Trang.
Vừa mới bước vào sơn trang, họ đã bị vài người chặn lại: “Mấy người là ai?”
“Tôi đến có việc quan trọng!
” Lục Phàm cười nói: “Không biết có thể thông báo một tiếng được không, nói là có người đến, muốn gặp chủ nhà để bàn chuyện làm ăn!
”
“Đứng đây đợi một chút!
”
Bảo vệ Thiên Tuyền Sơn Trang gật đầu, gọi một cuộc điện thoại, sau đó Lục Phàm và Triệu Hàn Đông được bọn họ dẫn đến phòng khách.
“Không biết hai vị đến Thiên Tuyền Sơn Trang có việc gì vậy?”
Người đàn ông trung niên mỉm cười: “Thiên Tuyền Sơn Trang ở Thanh Châu hình như không có làm ăn với ail”
“Không có ý gì khác!
” Lục Phàm mỉm cười: “Nguồn nước của Thiên Tuyền Sơn Trang rất tốt, tôi có vài việc cần dùng tới nên muốn mua lại sơn trang này.
”
“Mua lại Thiên Tuyền Sơn Trang?”
Người đàn ông trung niên bật cười, miệng ngậm điếu xì gà: “Nơi nhỏ bé như: Thanh Châu này, vậy mà lại có kẻ kiêu ngạo như cậu sao!
”
Triệu Hàn Đông cau mày, ông đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng nghe lời nói khinh người như vậy, trong lòng không khỏi khó chịu.
“Tôi đang rất chân thành bàn chuyện mua lại sơn trang với anh đấy!
”
Lục Phàm cười nói: “Anh muốn bao nhiêu tiền? Chúng ta có thể thương lượng!
”
“Thiên Tuyền Sơn Trang không phải nơi mà ai cũng có thể nhòm ngó đâu! Hai người đi được rồi đấy!
” Người đàn ông trung niên rít xì gà, vẻ mặt càng thêm khinh thường.
Lục Phàm nhíu mày: “Ông là chủ của Thiên Tuyền Sơn Trang?”
“Tất nhiên không phải!
” Người đàn ông trung niên mỉm cười: “Nhưng tôi là người quản lý, những lời tôi vừa nói hai người chưa nghe rõ sao? Mau cútI”
“Tôi muốn gặp chủ nhân thực sự của Thiên Tuyền Sơn Trang!
” Lục Phàm nói thẳng.
“Mời khách ra ngoài!
”
Người đàn ông trung niên đứng dậy, sắc mặt trở nên lạnh lùng hơn.
“Mời hai vị ra ngoài!
” Vài tên bảo vệ bước đến.
“Nếu tôi không đi thì sao?”
Lục Phàm khẽ cười: “Tôi đã nói rồi, tôi muốn gặp ông chủ của mấy người!
”
“Không biết điều!
”
Mấy tên bảo vệ có vẻ mặt không tốt, vừa định động thủ với Lục Phàm, nhưng lại bị Lục Phàm đá ngã, xấu hổ nằm sấp trên mặt đất.
“Cái thằng này điên rồi, dám gây sự ở Thiên Tuyền Sơn Trang?”
“Tôi đã nói, tôi muốn gặp ông chủ của mấy người!
” Lục Phàm lạnh lùng nói. “Chuyện gì vậy?” Một giọng nói có vẻ già nua vang lên, một ông lão từ bên ngoài bước vào.
“Ông Phúc, có mấy tên điên đến gây rối, để tôi đuổi chúng đi ngay!
” Người đàn ông trung niên vội vàng nói.