Thanh Không Vạn Lý

Thanh Không Vạn Lý

Cập nhật: 11/04/2024
Tác giả: Tinh Dã Anh
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 1,024
Đánh giá:                      
Ngôn Tình
Lịch sử
Xuyên Không
Tiểu thuyết
Truyện Sủng
     
     

Trời tuyết lớn cuối năm Khang Hi thứ bốn mươi lăm tiếp tục bay tán loạn, dấu chấm hỏi trong đầu Hạ Xuân Diệu cũng bay theo tán loạn không ngừng, lại nói, từ cái đêm đen trăng không cao, gió không lớn nào đó, làm một chút bác sĩ tâm lý khuyên bảo thiếu nam thất tình, nửa đường bị cắt ngang kéo đi thư phòng đối chiếu sổ sách, tiếp nhận ánh mắt lạnh lùng trừng mắt nhìn nhau suốt cả đêm, ngày hôm sau, nàng liền nhận được cương vị nhiệm vụ mới --- cầm sổ sách đi thu tô (tiền thuê mướn nhà, thuế). . .

Hoằng Huy. . . Biết không, Cửu thúc nhà hắn tuyệt đối có tiềm chất tâm lý biến thái sâu sắc, vậy mà bảo nàng một đại cô nương yểu điệu, tươi ngon mọng nước đi làm loại chuyện chó săn đồng lõa giai cấp địa chủ áp bách nông dân tàn khốc trong phim truyền hình,

. . . Nàng làm sao có thể đảm nhiệm loại nhân vật từ trước đến nay đều là do mấy nam nhân cao lớn thô kệch, bày ra vẻ mặt cười dâm đùa giỡn con gái nhà lành được chứ, Cửu Gia. . . Hắn có thể đừng để mắt tới nàng như thế hay không? Huhu. . . Nàng thật sự chỉ là một thiếu nữ thất tình muốn ngồi ăn rồi chờ chết mà thôi, không phải là một chuyên gia nghiên cứu sinh hoạt xã hội muốn trải nghiệm một chút nhân sinh muôn màu muôn vẻ a. . .

"Gia chưa hồi phủ, thì cô không được phép hồi phủ!

"

Theo giọng nói trầm thấp của Cửu gia, nàng bị một chân đá ra khỏi cửa chính, ôm sổ sách trước ngực bắt đầu im lặng hỏi thương thiên, nàng rõ ràng đã không có ở trong phủ hắn gây tai họa cho mọi người rồi mà, nhiều lắm chính là xem mắt chưa cố gắng mà thôi, cần thiết phải làm cho vô cùng oanh liệt như vậy sao?

Cửu Gia, chẳng lẽ hắn không thấy được, khi hắn đem sổ sách vứt vào trên tay nàng, khuôn mặt thái quản gia vặn vẹo như nào sao? Nàng lại không phải cố ý tranh giành công việc của ông ấy, nàng dám khẳng định, không đến mấy hôm, cuộc sống của nàng liền phải bị thái quản gia làm cho muôn màu muôn vẻ, tất cả đều nói lên, khi mà, nam nhân bắt đầu ghen tị, cũng là rất muốn mạng người a. . .

Đương nhiên, mấy canh giờ sau, nàng liền hiểu rõ vì sao thái quản gia phải bày ra một vẻ mặt "Bạn lâu năm* di tình biệt luyến", nhìn nàng bây giờ đi, hầu bao nhỏ bé bị những lão bản cửa hàng nịnh nọt này khe khẽ cho ăn đến phồng lên, không phải là ngân phiếu thì chính là nguyên bảo (thỏi vàng), wow, giả vờ nàng rất thỏa mãn a, không nghĩ tới, cũng có một ngày nàng bị người ta đút lót, trách không được nhìn xem thái quản gia mỗi ngày đi sớm về tối, nhưng vẫn là cam tâm tình nguyện nằm rạp trên mặt đất liếm chân cho Cửu Gia, nhất là mỗi lần đến cuối năm loay hoay bận rộn đến mức khiến cho người ta muốn nhảy lầu, hắn lại luôn có thể tìm ra niềm vui trong khổ cực, cười đến mức so với tiểu cô nương thành thân còn ngọt ngào hơn, hại nàng còn cho rằng thái quản gia mỗi lần đến cuối năm đều đi tu luyện bí thuật gì mà Quỳ Hoa Bảo Điển nữa nha. . .

(Bạn lâu năm: nguyên văn: Lão tương hảo: tình nhân cũ, người yêu cũ, bạn lâu năm)

(Quỳ Hoa Bảo Điển: là bí kíp võ công mạnh nhất trong tiểu thuyết võ hiệp Tiếu Ngạo Giang Hồ)

Làm nửa ngày, chính là những vật phàm tục này đang quấy phá nha? Bạc a! Tội ác a, cho nên, liền để nàng thiếu nữ thất tình này đến tiếp nhận hết thảy tội ác đi. . .

Thế là, Hạ Xuân Diệu vừa hạnh phúc thừa nhận tội ác, vừa quên mất mình là nữ nhi tốt của chủ nghĩa xã hội, cam tâm tình nguyện làm chó săn cho giai cấp địa chủ, bày ra vẻ mặt ra vẻ đạo mạo đi dạo giữa mấy cửa hàng, nhìn xem người khác cúi đầu khom lưng với mình, bưng trà đổ nước, nháy mắt ra hiệu, đại khái đời này còn chưa từng được người khác coi trọng như vậy, thản nhiên dâng lên một loại cảm giác thỏa mãn phương diện tinh thần cao độ. . .

Khi nàng kết thúc một ngày làm việc của chó săn, ôm một chồng ngân phiếu bò về lại Cửu Gia Phủ, lại phát hiện hắn còn chưa có hồi phủ, chỉ có thể đứng ở ngoài cửa chờ đợi, thuận tiện chảy nước bọt đếm ngân phiếu, số tiền này, so với của hồi môn nhỏ ban đầu của nàng quả thực là cách biệt một trời một vực, Hoằng Huy, nàng rốt cuộc cũng biết được đạo lý thiên kim tán tẫn toàn phúc lai*, của hồi môn của nàng, vẫn nên tán (đi) thì tốt hơn! Ha ha ha ha. . . Tốt cái rắm. . . Hừm. . . Không thể nghĩ đến chuyện không nên nghĩ, đếm tiền, đếm tiền nào. . .

( thiên kim tán tẫn toàn phúc lai :Ngàn vàng đi rồi lại trở về là một câu trong bài “Giang kim tiên tử” đời Đường của nhà thơ Lý Bạch)

Nàng ngồi xổm ở cổng, không có chút hình tượng nào dùng lưỡi liếm liếm tay, bắt đầu đếm, ngân phiếu đếm xong, đổi sang nguyên bảo, ừm, đến Thanh Triều lâu như vậy, nàng còn không có sờ qua nguyên bảo đấy, thật thỏa mãn, hình dáng thật đáng yêu a, không biết một thỏi bạc có thể mua được bao nhiêu mứt quả a. . .

Xem ra, nàng cách mục tiêu ăn một bữa cơm vứt ra một thỏi bạc đã không còn xa, chờ khi cơm nước xong xuôi, nàng liền đi chôn tiền, dù sao sau khi Trương Ngũ thất tình liền không còn có lợi dụng ưu thế địa lý bên cạnh nhà xí nữa, không dùng thì phí, A ha ha ha ha. . .

Đang lúc nàng cười đến xé răng toét miệng, lại cảm thấy một bóng đen đập xuống giữa đầu, nàng vội vàng che chở bạc trong tay, ngẩng đầu lên, đã thấy một khuôn mặt gần như mang theo mỉm cười khắc trên mặt, Cửu Gia a hoàn toàn không nên xuất hiện biểu tình như này a, nàng hít vào một hơi, bị dọa đến đặt mông ngồi xuống đất, trong nháy mắt, ngân phiếu rơi ra đầy đất, nguyên bảo xoay tít từ trong ngực nàng lăn đến cạnh chân hắn, phảng phất người và tang vật đều bắt được đủ cả, chiêu cáo thiên hạ, nàng, Hạ Xuân Diệu, tội danh đút lót, nhận hối lộ đã được thành lập, kéo đi Ngọ môn chém đầu. . .

". . . Là bọn họ ép ta cầm, ta có cự tuyệt qua!

" Nàng lập tức đem tội danh đẩy lên người khác, đứng dậy, tuyên cáo mình vô tội, "Ta đều đã nói với bọn họ, ta tuyệt đối sẽ không nhận, nhưng là, bọn họ vẫn là muốn nhét vào trong túi ta. . . Ách. . . Mặc dù, là ta nói cho bọn họ biết túi ở nơi nào. . . Nhưng là. . . Nhưng là ta vẫn là cự tuyệt. . . Cho nên. . . Cho nên. . .

"

"Cô đang chờ ta sao?" câu nghi vấn khẽ vang lên.

"Hả?" Nàng ngẩn người, trong nháy mắt không có kịp phản ứng lại lời nói ra từ đôi môi mỏng xinh đẹp có chút gần nàng khẽ cong lên,

. . . Ách. . . Hắn hiện tại hẳn là đang tương đối tức giận nàng nhận đút lót hối lộ đi. . .

"Cô đang chờ ta.

" Nhẹ nhàng khẳng định.

". . . Ách. . . Là ngài nói. . . Ngài không hồi phủ, ta liền không thể hồi phủ. . .

" Nàng cúi đầu xuống, nhìn thoáng qua ngân phiếu đầy đất, dùng giày đạp lên mấy tấm, kéo về phía mình. . .

Người trước mặt trầm mặc một hồi, sau đó phát ra một tiếng "Hừ" mà nặng nề, xoay người lại, bước ra hai bước, lại xoay đầu lại, khôi phục lại trang thái nhíu mày mà nàng tương đối có thể thích ứng: "Đem ngân phiếu mang vào cho Gia! Số lượng ít hơn cô sẽ biết tay.

"

". . .

" Cần phải trở mặt nhanh như vậy sao. . . Biểu tình thân thiết vừa rồi thả ra nhiều hơn để dưỡng mắt mọi người đi a, đối với hắn cũng không có bao nhiêu tổn thất. . . Cùng lắm nàng tốn nguyên bảo mua hắn cười một cái nha. . . Dù sao nàng hiện tại có rất nhiều tiền. . . Haiz, không hổ là Cửu Gia, ngay cả cười đều có thể bán lấy tiền, gian thương a!

Hắn quay đầu lại, thấy rõ biểu tình trên mặt nàng, kéo ra một tia cười lạnh: "Còn có trong ví của cô nữa!

"

Huhu. . . Nàng liền biết, nàng không có khả năng nhận cái gì đút lót hối lộ a, sớm biết đã đi theo thái quản gia học hai chiêu. . .

Thế là, trong những ngày kế tiếp, Hạ Xuân Diệu mỗi ngày thống khổ cự tuyệt đút lót của tất cả mọi người, bởi vì, nàng thực sự không muốn chảy nước mắt đem ví nhỏ của mình nộp lên trên cho đủ số phủ khố, sau đó lại liêm khiết thanh bạch từ trong thư phòng bị đá ra ngoài, cứ như vậy, nàng bị ép trở thành một người làm việc công bằng liêm khiết, tuyệt không làm việc thiên tư* chó săn. . . Phi phi phi, tại trước mặt chó săn thêm nhiều lời ca ngợi hay không vẫn là không thay đổi được bản chất chó săn a. . .

(làm việc thiên tư: vì tình riêng mà làm việc bất hợp pháp)

Còn may nàng một đường thu tô, không có thấy tiết mục hoa lệ gì mà bán mình gán nợ, trong nhà không có gì ăn để nàng khoan dung một chút, chỉ là nơi nàng thu tô, dần dần xa lên, từ nội thành ra ngoại thành, thời gian nàng hồi phủ cũng càng ngày càng muộn, lúc đầu mỗi lần đều là nàng về sớm ngồi xổm ở cổng chờ Cửu Gia hồi phủ, về sau dần dần đảo ngược lại, luôn luôn trông thấy cỗ kiệu hắn dừng ở bên ngoài phủ, hắn đứng ở bên trong đất tuyết, cau mày quở trách nàng làm việc lề mề, nàng đoán chừng hắn không nhìn thấy ngân phiếu trở về vị trí cũ, tỉnh không hạ tâm (không thể bớt lo lắng) tới dùng cơm, cũng liền hiểu được tâm lý “thần giữ của” của hắn. . .

Cứ như vậy thu tô, sát bên là mắng chửi, giao thừa cũng trôi dạt mà tới, nàng lúc này mới nhớ tới, nàng dường như cho tới bây giờ chưa từng qua tết ở Cửu Gia Phủ, mấy lần trước đều là trôi qua ở nhà Tứ Gia, lần gần đây nhất, cũng là bởi vì Hoằng Huy vừa rời đi, nàng trôi qua ngơ ngơ ngác ngác, trước đêm giao thừa, nàng không có bận rộn như Xuân Đào, dần dần rảnh rỗi, tốt xấu gì nàng hiện tại cũng là giai cấp quản lý cao cấp, không cần lại đi làm việc nặng, đây cũng là lợi ích duy nhất của việc làm chó săn.

Nàng ở trong phòng nhân viên thu chi, trong tay lại không chuyện gì để làm, chỉ là nhìn xem bông tuyết phiêu phiêu, mãi cho đến khi gã sai vặt của Cửu Gia gọi hắn đi dự tiệc trong cung, hắn mới từ trên ghế đứng dậy, nhìn xem nàng nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ ngẩn người, ném ra một câu: "Ta sẽ về sớm một chút.

" Liền đi ra ngoài. . .

Nàng kéo về hồn đang chạy ra ngoài, nhìn xem bóng dáng hắn đã bước ra ngoài, cũng đứng dậy, bỏ qua sự sửng sốt vừa rồi, bay ra khỏi thư phòng, nàng nhớ kỹ Xuân Đào bảo nàng hôm nay về phòng sớm một chút, bọn họ muốn nấu lẩu ăn, nàng làm việc thiên tư trái pháp luật nhận hối lộ rất nhiều gà vịt thịt cá từ cửa hàng Cửu Gia còn đang giấu trong phòng đấy, không cho phép nàng lấy tiền, lấy đồ vật cũng không tính là phạm pháp đi, nàng thực sự là quá hoa lệ. . .

Khi trong hoàng cung tửu trì nhục lâm, phòng Hạ Xuân Diệu cũng nóng hôi hổi, náo nhiệt vô cùng, Xuân Đào đem nam nhân nhà nàng mang đến, Tử Hà cũng trộm chạy tới, liền ngay cả Trương Ngũ hầm cầu cũng ở đây, kỳ thật, lúc ăn cơm, nàng vẫn là không quá muốn nhìn thấy Trương Ngũ hầm cầu. . .

Mọi người vây thành một đoàn ăn đến quên cả trời đất, mồ hôi đầm đìa, không lọt vào mắt bông tuyết bên ngoài, Trương Ngũ lôi ra rượu ủ lâu năm, nói là muốn mượn rượu giải sầu, mấy người khác cũng vì hỉ khí liền phụ họa theo, nàng nghe được run rẩy một cái, đoán chừng vò rượu này chín phần là trân tàng chôn ở hầm cầu, hôm nay vừa mới khai quật, chết cũng không chịu uống, mà lại, cân nhắc đến Xuân Đào cùng nam nhân nhà nàng ấy, hai người vô cùng có khả năng say rượu mất lý trí, trình diễn hạn chế cấp, còn khuyên nhủ mọi người bảo trì một chút lý trí, kết quả là, bị một đám gia hỏa bị bầu không khí làm cho hôn mê choáng váng, tập thể khinh bỉ, vứt sang một bên. . .

Thế là, nhìn xem bọn họ một bát tiếp một bát, uống đến hăng hái cực kì, mấy khắc sau, Tử Hà ngã xuống, Trương Ngũ nằm sấp trên bàn khóc thanh mai trúc mã của hắn, nam nhân nhà Xuân Đào ôm lấy Xuân Đào trục tiếp la hét muốn thành thân, Xuân Đào một tay đẩy nam nhân nhà nàng ra, mãnh liệt yêu cầu chờ đến khi hắn có thể mua nhà bên ngoài thành mới gả cho hắn, tình cảnh gần như mất khống chế, nàng dùng lý trí còn sót lại bò ra khỏi cửa, đem một đám ma men nhốt lại trong cửa, bản thân mình cạnh cửa phòng tìm chỗ ngồi, nhìn xem pháo hoa đầy trời. . .

"Ngáp!

" Một cái hắt hơi trong dự kiến từ trong miệng nàng bay ra ngoài, nàng đem đầu gối vòng trong ngực mình, cằm đặt ở trên đó, không biết bản thân có thể dự đoán mình nhảy mũi có được tính là một loại kỹ năng hay không. . .

"Nếu như lúc ấy ta không chạy trốn, hiện tại có thể tốt hơn một chút hay không?" Nàng nhìn lên pháo hoa trên trời lẩm bẩm, "Nếu như lúc ấy ta mở mắt ra nhìn huynh, hiện tại có thể sẽ bớt hắt xì hơn một chút hay không. . . Nếu như lúc ấy ta không quỳ huynh, hiện tại có thể không phải một mình ta nhìn pháo hoa rồi hay không? Hắc hắc. . . Cái này ta biết, vẫn là một mình ta nhìn a. . . Bởi vì huynh còn phải cùng Hoàng A Mã huynh. . . Dù sao cũng đều là một mình nhìn, vậy ta làm sao còn phải thương tâm nhiều hơn một chút chứ. . .

"

Sự thật chứng minh, đêm giao thừa của Hạ Xuân Diệu tại Thanh Triều luôn luôn không quá hoa lệ, đây là khi nàng tỉnh lại vào ngày hôm sau, phát hiện ra mình trên chiếc giường trong thư phòng Cửu Gia tổng kết ra, nhìn xem, giường của nàng lại đổi, còn may là không có bạn cùng giường mới, quần áo cũng vẫn còn trên người mình, liếc nhìn một tuần, phát hiện không có người, cũng đúng, giao thừa cùng động phòng hoa chúc đều có thể phóng túng tốt vào ban đêm a, đoán chừng lại đi hàng đêm sênh ca, nàng ngáp một cái, rửa mặt xong liền chạy ra khỏi thư phòng, đầu năm mùng một liền sống ở nơi dâm gió nổi lên tứ phía kia, ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc nàng tiếp tục đi thanh thuần lộ tuyến a. . .

Hôm nay được nghỉ, nàng chuồn ra khỏi Cửu Gia Phủ, cửa lớn không đi, lại lựa chọn trèo tường đi ra ngoài, một mình đi dạo thành Bắc Kinh, bất giác dùng tiểu hồng bao vừa được phát mua một đống lớn đồ ăn vặt, nhìn chằm chằm bọn chúng ngẩn người một lúc lâu, cắn cắn khóe môi, vung chân ra thẳng tắp chạy đến Tứ Gia phủ, cái chỗ kia từng cùng bị vạch vào khu cấm tiến vào lúc thất tình, nàng tốt nhất phải đi một chuyến, nàng đã bao lâu không mua đồ ăn vặt cho Hoằng Huy, hắn sẽ không trách nàng chứ. . .

Tứ Gia phủ, nàng quen thuộc, mang theo một đống lớn đồ ăn vặt đứng trước phủ đệ đã lâu không đến, khống chế tốt ánh mắt không liếc sang bên cạnh, nàng không có quan tâm căn phòng đã không còn mùi thuốc kia có phải là còn trống rỗng hay không, bốn phía không còn tràn ngập bi thương, ngược lại nhiều thêm tia hỉ khí năm mới, chỉ là Hoằng Huy không có ở đây nữa, nàng cũng đã không còn lý do bước vào viện tử kia rõ ràng lộng lẫy lại có vẻ vẫn vắng vẻ như trước đây. . .

Cùng thủ vệ đại ca cạnh cửa nói qua hai câu, hắn phàn nàn phiền muộn với nàng đầu năm mùng một còn phải vào cương vị, nàng vỗ vỗ bờ vai của hắn, đối với nàng đi theo sai chủ tử biểu thị ai thán, thuận tiện hỏi hắn hôm qua ba mươi tết ăn cái gì? Thủ vệ đại ca nói, hôm qua thức ăn đến vừa vặn rất tốt, năm ngoái lại thêm một vị Thiếu chủ tử mới, tất cả mọi người đều cảm thấy vui mừng không ít. . .

Nàng không biết lịch sử, không biết Thiếu chủ tử trong miệng thủ vệ đại ca kia, có phải là tiểu hoàng đế Càn Long nàng ban đầu nhận biết được duy nhất hay không, chỉ là ngẩn người, chỉ có thể kéo ra một tia cười thật nhạt, tiếp tục nghe thủ vệ đại ca nói chuyện liên quan tới tân thiếu chủ tử. . .

Về sau, nàng mới phát hiện, trên thế giới thiếu mất một người, Địa Cầu vẫn là vui vẻ như thường, về sau, nàng mới phát giác, có phải là chỉ có một mình nàng còn nhớ đến Hoằng Huy, treo phiến khóa của hắn, mỗi ngày kêu to tên của hắn, về sau, nàng mới hiểu được, thì ra không có tiền đồ chỉ có mình mình, chỉ có một mình nàng là quên không được, chỉ có một mình nàng vẫn còn đang hắt xì, chỉ có một mình nàng là không nguyện ý thừa nhận chỗ này đã không còn giống như trước, cũng chỉ có mình nàng còn mang theo đồ ăn vặt đến tìm hồi ức, từ tim đến lòng bàn chân, nàng nhớ thương đều là dư thừa, đều là vướng víu, đều là gánh nặng, đều sẽ không ai để ý đến. . .

Tay nàng đang xách đồ ăn vặt run rẩy, quên mất nói với thủ vệ đại ca một tiếng chúc mừng năm mới, cũng quên mất muốn đem đồ ăn vặt lưu lại, quay người đi xuống cầu thang, ánh mắt lướt qua cánh cửa sát vách kia, cắn cắn môi, sải bước đi sang sát vách, đối với sư tử đá trước cửa nhà hắn, hung tợn đạp một chân, vứt xuống một câu siêu hoa lệ "Fuck you", vung chân ra liền chạy, mang theo đồ ăn vặt rải đầy đất, lôi ra một cái đuôi thật dài. . .

Chạy được một nửa, lại bị hai con ngựa cao to ngăn lại giữa đường, nàng ngửa đầu nhìn thoáng qua, Tứ A Ca đang từ bên ngoài hồi phủ cùng Thập Tam A Ca đến, hai người đưa mắt nhìn nhau liếc nhìn nàng một chút,

Thập Tam A Ca cười cười, đưa tay đặt giữa lông mày quan sát: "Tứ ca, nha đầu này ngược lại là có tâm tư, đầu năm mùng một trước cổng nhà huynh làm tán tài (rơi rớt tiền tài của cải) đồng nữ a.

"

Tứ a ca không nói gì, chỉ là ghìm cương ngựa, thuận theo một đường vứt bỏ đồ ăn vặt của nàng nhìn qua. . .

"Nha đầu, cô đem những này đều vứt trên mặt đất là làm gì? Muốn đem trêu chọc toàn bộ chuột tiến vào nhà Tứ Ca sao?"

". . . Ta là ném đồ ăn vặt, cũng không phải là ném rác rưởi. . . Làm sao chứ. . . Phạm pháp sao. . .

" Không không không, nàng đang nói cái gì vậy, lời nói có cốt khí như này, không nên nhảy ra từ trong miệng Hạ Xuân Diệu nàng đâu, nàng tuyệt đối không có ý muốn mạo phạm long nhan. . . Hoằng Huy không ở đây, sẽ không có người đến nũng nịu với Ung Chính Đại Nhân, sẽ không có người cáu kỉnh với hắn, sẽ không có người tới cứu nàng một mạng a. . .

". . . Cô đang cáu kỉnh với ai hả?" Thanh âm lạnh buốt từ trên ngựa áp xuống, không có bất lực của đêm đó, phảng phất như đã chữa thương xong, không hổ là Ung Chính Hoàng đế, năng lực phục hồi đều là gấp thường nhân mấy lần. . .

Nàng bị ngữ khí của hắn dọa đến rụt cổ một cái, nhưng lại bị trọng lượng của đồ ăn vặt còn chưa có ném xong trong tay kéo lại hồn về. . .

". . . Dù sao. . . Cho dù chỉ có một mình ta nhớ kỹ hắn cũng không sao. . .

" Lá gan của nàng quả nhiên vẫn là không đủ lớn, lời nói này, nàng rõ ràng nên là ngôn từ chính nghĩa trừng mắt nhìn giai cấp địa chủ vứt ra, lại chỉ là bởi vì hắn là Hoàng đế tương lai, lá gan của nàng liền bị rút qua một bên, chỉ có thể phát ra âm thanh, hoàn toàn không có khí thế. . .

Vị đại nhân trước mặt hoàn toàn không có ý cắt ngang nàng, nối giáo cho giặc mà chuẩn bị để cho nàng đem đại nghịch bất đạo phát huy đến vô cùng sâu sắc, chỉ là nhàn nhạt nhìn xem nàng. . . Đã là như vậy, nàng liền không cần khách khí. . .

"Coi như chỉ có một mình ta nhớ kỹ Hoằng Huy cũng không sao cả, tất cả các người đều quên hết liền tốt!

" Nàng một tay lấy đồ ăn vặt trong tay nện ở trên đường cái, nói rõ là cản trở hai vị Hoàng A Ca đi đường, lộ ra bộ dáng cản đường ăn cướp, còn kèm theo vài tiếng hừ hừ phách lối.

Lời nói nói ra là phải lớn tiếng cũng xinh đẹp, thế nhưng là, nói cho hết lời, lá gan liền rõ ràng tiêu hao hoàn tất, nhìn thoáng qua tổ hợp hai người hoàn toàn không hề bị lay động trên ngựa, một người không có biểu lộ, một người thu lại nụ cười, nhìn về phía Tứ ca hoàn toàn không có phản ứng ở phía bên kia, mà nàng cũng không thể không thừa nhận, đối đầu với Hoàng A Ca, kết quả chỉ có một, đó chính là muốn chết. . . Kết quả là, nàng thừa nhận thất bại, vung ra hai cái đùi, tựa như tội phạm liều mạng chạy trốn khỏi hiện trường vụ án, không có lại đi nhìn biểu lộ của người đứng phía sau. . .

Nàng quyết định, chờ Tứ Gia đăng cơ, làm Hoàng đế, nàng liền lấy cái loa nhỏ tự chế, đứng tại đầu đường náo nhiệt nhất thành Bắc Kinh, la hét từ đầu đường đến cuối đường, Ung Chính Đại Nhân khóc nhè, Ung Chính Đại Nhân tại trước mặt tiểu nha đầu khóc nhè, không đem thanh danh của hắn trở nên ô uế thì không được, Hoằng Huy, nàng sẽ báo thù cho hắn. Quân tử báo thù, mười năm không muộn!

"Tứ Ca. . .

" Thập Tam A Ca nhìn xem Tứ A Ca xoay người xuống ngựa, đứng trước đống đồ ăn vặt bị đập xuống đất, đứng một lúc lâu, khom người nhặt túi đồ ăn vặt kia lên, cũng xuống ngựa theo, trêu chọc nhún vai, "Có cần giúp một tay không?"

"Biết rõ còn cố hỏi.

" Tầm mắt hắn liếc nhìn Thập Tam bên cạnh.

"Huynh làm gì không giống như lời nàng ấy nói, huynh mới vừa từ trước mộ Hoằng Huy trở về, chỉ là nàng tới chậm một bước, vốn nên là ngay cả những thứ này cùng mang hộ cho hắn.

"

". . . Tứ Ca đệ tội gì phải giải thích với một tiểu nha đầu.

"

" Ngược lại cũng đúng, Tứ ca à, chúng ta tội gì phải nhặt đồ vật của một tiểu nha đầu vứt xuống chứ?"

". . . Thập Tam, đệ thế nhưng là ngại những ngày đại thái bình rồi?"

"Chỗ nào thái bình chứ, ta thấy là mưa gió nổi lên thì còn tạm được. . .

"

Phi nước đại tám trăm dặm, tựa hồ như nàng mỗi lần thấy bóng dáng Tứ Gia xong, mồ hôi đầm đìa, miệng phun ra lưỡi đỏ, nàng lau một chút mồ hôi trên trán, khinh bỉ quay đầu nhìn thoáng qua, hừ, nàng tuyệt đối là bị nước mắt của vị hoàng đế đại nhân kia lừa gạt, vậy mà cảm thấy hắn là một người cha tốt, hắn quả thực chính là lừa gạt tình cảm chân thành tha thiết của khán giả là nàng, thiệt thòi nàng còn cảm động muốn ca tụng tình cha của hắn, kết quả thì sao, nhi tử cũng có thể như lão bà, người mới thắng người cũ. . . Càn Long Hoàng đế nha, trên sách lịch sử đều viết, từ nhỏ đã được sủng ái đến phi thiên Oa Oa, thừa dịp hắn còn nhỏ, ngày nào nhất định tìm một cơ hội, hung hăng đánh cho hắn một trận. . .

Nàng sờ soạng khóa phiến trong ngực một cái. . .

Hoằng Huy, chúng ta không để ý tới bọn họ, bọn họ đều là khốn kiếp, A Mã ngươi thêm Bát thúc ngươi, tất cả đều là hỗn đản, nàng dẫn hắn đi chơi, chỉ có hai người bọn họ thôi. . .

Nàng một mình rút vào trong đám người, đều là đầu năm mùng một, đều là tại Đại Thanh Triều, đều là pháo hoa đầy trời, đều là biển người phun trào, nàng dùng sức theo sát đám đông chen chúc, không có mục đích gì, chen chúc nửa ngày, cuối cùng đem mình chen đến trước mặt một người bán kẹo đường, nàng cắn cắn môi, sờ ngân lượng trên người, lại phát hiện ra vừa mới mua đồ ăn vặt toàn bộ tiêu hết sạch. . . Chỉ có thể ai oán mà nhìn ca ca bán kẹo đường trước mặt, thế nhưng là ca ca bán hàng rong đối với tạo hình hai mắt đẫm lệ mông lung của nàng hoàn toàn không có phản ứng, nàng lẩm bẩm một tiếng, đạo hạnh của mình quả nhiên còn chưa đủ, thế là chỉ có thể ngồi xổm ở một bên, nhìn xem kẹo đường trắng trắng ngẩn người. . .

Thật muốn. . . Thật sự rất muốn. . . Cũng thuận tiện rất muốn nghe người ta trêu chọc hỏi nàng "Muốn à?" . . .

Nàng lại theo thói quen đem đầu của mình vùi vào trong đầu gối, nhìn sàn nhà ngẩn người, Hoằng Huy, chơi gái tỷ tỷ nàng thật sự là thất bại, nói sẽ dẫn hắn đi chơi xong, lại ngay cả tiền mua cây kẹo đường cũng không có. . .

Nàng không biết vùi ở đó ngốc bao lâu, không có nhìn xem người đến người đi, cũng không có chú ý tiếng pháo hoa ồn ào trên trời, chỉ khi một đôi giày khá quen đâṁ vào trong tầm mắt của nàng, nàng giật mình, lại bởi vì sợ hãi thất vọng, làm sao cũng không dám ngẩng đầu lên, đôi giày kia đậu ở chỗ đó một lúc lâu, lâu đến mức nàng cho là hắn sẽ một mực đứng ở nơi đó theo nàng đến cuối cùng, mãi cho đến khi một cây kẹo đường bị nhét vào trong tầm mắt của nàng, trái tim của nàng đột nhiên bị nắm chặt lấy, đem đầu vùi càng thấp hơn, nàng đang đợi, đợi câu thoại phía sau, đợi hết thảy một lần nữa chiếu lại, đợi tua lại, đợi mọi thứ bắt đầu lại. . . Cắn khóe môi, nàng đem đầu gối thu vào lòng mình. . .

"Này! Cho cô thì liền cầm lấy đi a!

"

Không phải câu thoại nàng muốn, cũng không phải thanh âm của hắn, nàng hơi ngẩng đầu lên, nhìn xem ca ca bán hàng rong có chút không kiên nhẫn, đưa kẹo đường trong tay nhét vào trong tay nàng: "Cầm lấy đi, vừa rồi có một công tử, thấy cô đáng thương, giúp cô mua, đi nhanh đi, đừng quấy rầy ta làm ăn!

"

". . .

" Nàng vô thức cầm kẹo đường trong tay, chợt đứng người lên, nhìn bốn phía, từ trên xuống dưới nhìn, không biết mình muốn tìm chính là một người, hay là một đôi giày, hay là một câu thoại nàng muốn nghe, hay vẫn là một đoạn phim bị thất lạc. . .

"Tìm cái gì, người ta đi rồi, làm sao có thời giờ cùng cô tại chỗ này ngẩn người a.

"

". . .

" Nàng ngơ ngác cầm kẹo đường trong tay, không biết là nên cười, hay nên khóc, nhìn xem những tia đường sáng ngời quấn quýt lấy nhau, há mồm nhấp một ngụm, cắt đứt dây dưa của bọn nó, lại làm cho những cái dây dưa kia tiến vào trong miệng của nàng, ngực, bụng, tiếp tục dây dưa tiếp. . . Ừm. . . Rất ngọt, thật sự rất ngọt. . .

Nàng không nên dễ đuổi đi như vậy, cũng không nên dễ dàng thỏa mãn như vậy, chỉ vì hắn cho nàng một cây kẹo đường, nàng cứ như vậy cam tâm tình nguyện đứng ở chỗ này ngẩn người cho hắn nhìn, hắn hiện tại khẳng định đang trốn ở trong cái xó nào đó, nhìn nàng ngốc nghếch, không sững sờ nữa đứng lên cắn kẹo đường, sau đó nhếch khóe môi cười nhạt, hắn hiện tại khẳng định liền ngay cả trong tròng mắt đen tuyền kia cũng dắt lên ý cười, hắn hiện tại khẳng định vì chính mình thật sự có cảm giác tồn tại trong lòng nàng, kiêu ngạo mà cảm thấy mình thật có mùi vị nam nhân, hắn hiện tại khẳng định vì hắn đến nhìn trộm nàng, nàng lại chỉ thấy được một đôi giày của hắn đang cười trên nỗi đau của người khác, hắn hiện tại. . . Khẳng định đang nhớ nàng. . .

Nàng mới không phải muốn chỉ là một cây kẹo đường, nàng còn muốn nghe câu "Muốn à?" kia, nàng còn muốn hắn kéo tay nàng đi dạo đường phố, nàng còn muốn nghe được thanh âm ầm ĩ của Hoằng Huy, nàng còn muốn tiếp theo là mứt quả, tách trà lớn, nàng còn muốn đầu năm mùng một năm đó, nàng còn muốn. . .

Đó là ngày đầu tiên năm Khang Hi thứ bốn mươi sáu, mặc dù bên cạnh nàng không có một người, nàng vẫn cảm thấy thật hoa lệ, chỉ vì nàng còn có khóa phiến Hoằng Huy cho, trong miệng cắn, là kẹo đường hắn mua. . . Nàng thật sự là quá dễ đuổi đi a. . .