Lại nói, vết ô mai trên cổ Bát A Ca Dận Tự vẫn còn chưa có biến mất, Khang Hi Đại Nhân nóng nảy đã phát tiết xong, Thái tử lập lại, một đạo khẩu dụ nện xuống, lại đem bạn trai của Hạ Xuân Diệu nàng. . . Ách. . . Bạn trai cũ bắt về làm trâu làm ngựa, dù sao thiên hạ đều là của ông ấy, ông ấy muốn đùa giỡn chơi ai cũng được. . .
Nhìn xem cỗ kiệu trước cửa phủ Bát Gia lại bắt đầu nối liền không dứt, nàng khịt mũi coi thường, dắt con lừa nhỏ của nàng chuẩn bị làm "cây cầu" trong " qua sông đoạn cầu" kia, bị phá hủy rồi thì thôi. . . Nào biết được, ngày hôm sau, nàng vừa tan tầm, chuẩn bị chạy về nhà đoạt cơm, liền bị gia hỏa nào đó vừa mới phục chức, mặc triều phục bắt vào tiệm cơm có tiểu nhị bị hắn thu mua kia. . .
Nàng nửa là vô tội, nửa là mê mang hít mũi một cái, đã thấy hắn nhẹ nhàng câu lên môi mỏng, nâng tay phải lên miễn cưỡng kéo ra cổ áo, lộ ra một cái chứng cứ bi kịch nào đó xảy ra trong đêm trăng đen gió lớn naò đó. . . Ném cho nàng một ánh mắt " Nàng xem đó mà làm thôi", sau đó uống trà của hắn và không thèm đếm xỉa đến. . .
". . . Huynh. . . Huynh muốn như thế nào. . .
" Nàng uất ức nhìn thoáng qua quả dâu tây nhỏ mà nàng tỉ mỉ nuôi dưỡng kia, cảm thấy hoàn toàn không thể ảnh hưởng đến tổng thể vẻ đẹp của hắn, mà còn rất có xu hướng gợi cảm trêu chọc người khác. . .
Tầm mắt của hắn quét qua khuôn mặt mặc cho người ta chém giết của nàng, mặc cho nụ cười trên mặt mình mở rộng, miệng lại chỉ phun ra ba chữ:" chịu --- trách --- nhiệm!
"
"Làm sao chịu?" Nàng ủy khuất ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái, coi như phải chịu trách nhiệm, cũng trước tiên đem cổ áo che lại một chút có được hay không, dáng vẻ này của hắn, lộ ra cần cổ non mềm trơn nhẵn, phối hợp với tiểu dâu tây nàng cố ý tô điểm, xuân quang chợt hiện ra, tỷ lệ quay đầu lại rất cao, nhất là Tiểu nhị ca ca kia, đã xoay đầu lại, dùng ánh mắt ăn xong mấy lần đậu hũ rồi, tnnd, là ai nói cho nàng biết tiểu bạch kiểm không đáng tin cậy hả, bản thân mình còn không phải bị sắc đẹp mê hoặc, còn là bị nam sắc mê hoặc nữa chứ, khinh bỉ a!
Nàng tặc mi thử nhãn (nhìn lén lút) thăm viếng bốn phía còn có ai đánh chủ ý lên giai nhân nàng hay không, thuận tiện đem những ánh mắt bị sắc mị hoặc kia toàn bộ trừng ngược trở lại, mảy may không có chú ý đến vẻ mặt quỷ dị của giai nhân nàng, mãi cho đến khi thanh âm nhẹ nhàng trầm thấp kia mang theo thừa số tê tê dại dại thổi vào lỗ tai của nàng. . .
"Ngủ với ta.
"
"Ầm "
"Huynh. . . Nói cái gì?" Nàng từ dưới đất khó khăn đứng lên, một tay chống lên cái bàn, một tay chống lên cái ghế, nhô ra một cái đầu " chết cũng không tiếc", trừng mắt một đôi mắt " chết không nhắm mắt", phát ra một trận thanh âm " chết chưa hết tội", " Ngủ. . . Đi ngủ? !
"
Không. . . Không tốt lắm đâu, nàng còn chưa quên lời đe dọa của hắn cho nàng, nàng còn chưa có quyết định đoạn tuyệt mối quan hệ giữa bạn trai và bạn gái cũ a, diệt trừ viên ô mai gây ra lau súng phát nổ kia, mọi người vẫn chỉ là quan hệ nam nữ thuần khiết a, nàng không cần thiết vì một gốc ô mai mà vứt bỏ tấm thân xử nữ mình kinh doanh rất lâu chứ, trên sa đọa một con đường kia liền thật sự không có một người bảo vệ động vật trân quý sao. . . Trọng yếu nhất chính là. . . Có thể trước tiên thả nàng đến cửa hàng tình thú kia mua một cái yếm nhỏ hay không, cái này trên người nàng, xấu quá a, lỏng lẻo treo ngang ở trên người, mà lại dây lưng cũng không dễ mở, mỗi lần đều phải dùng sức kéo thật mạnh mới có thể cởi ra a, nếu như chờ bọn nàng giải quyết xong cái yếm kia đều đã phế mất thời gian nửa ngày, còn có tâm tình làm đến công việc tiếp theo sao. . .
Nàng tự mình đa tình ngẫm nghĩ đã hơn nửa ngày, liền ngay cả sáng ngày hôm sau tỉnh lại câu thoại đầu tiên cũng đã nghĩ kỹ xong, vừa cười trộm, vừa tùy ý hắn đem mình mang ra ngoài thành, đi vào hiện trường vụ án phạm tội trồng ô mai của nàng, nàng đang phiền muộn lần đầu tiêncủa mình đã phải lên chiến trường hoang dã, lại phát hiện ra hắn kéo nàng một phát, đầu đặt lên vai nàng, vậy mà ngủ ngon sung sướng không thôi. . .
Siết chặt nắm đấm, nhịn xuống xúc động muốn đánh người, nàng cực kỳ phẫn nộ nhìn thoáng qua gia hỏa đang ngủ say trên vai nàng, nam nhân này tuyệt đối chỉ là muốn dùng tư tưởng ngây thơ thuần khiết của mình đến so sánh với tư tưởng bẩn thỉu thấp hèn của nàng mà thôi, hắn vậy mà thật sự chỉ là để nàng đi ngủ cùng hắn mà thôi! !
Thế là, nàng cứ như vậy lưu lạc thành đối tượng** của Hoàng A Ca, chỉ cần mỗi lần bị hắn bắt được, hắn liền không phân tốt xấu gì cả mà đem nàng kéo ra ngoài " ngủ", nàng khóc không ra nước mắt, bị hắn áp bách đến chết đi sống lại, chỉ là bởi vì chính mình luôn cầm giữ không được, mặc cho ô mai trên cổ hắn càng trồng càng nhiều, để cho hắn càng thêm lẽ thẳng khí hùng, danh chính ngôn thuận đem nàng kéo ra ngoài" nhằm thực hiện được chuyện cầm thú" . . .
Kỳ thật, nàng biết, hắn hẳn là rất bận bịu, nếu không, cũng sẽ không mỗi lần nhìn thấy nàng liền vội vàng ngã xuống trên người nàng, vùi vào hõm vai nàng ngủ đến hôn thiên ám địa, bất tỉnh nhân sự, như si như say, sau đó, do ban đêm nàng hắt xì không ngừng, liền biết hắn đại khái lại đang viết sổ gấp, thường xuyên chính là chỉ cần đặt bút xuống viết là viết suốt cả một đêm, đã hoàn toàn điều chỉnh chênh lệch múi giờ của mình thành giờ của nước Mỹ luôn rồi. . .
Được rồi, nàng thừa nhận, hắn không ở bên cạnh mình liền ngủ không yên, chuyện này để nàng cảm thấy mình thật có cảm giác tồn tại, chỉ là mỗi lần nhìn thấy hắn gặp mình một lần liền bắt đầu mệt mỏi rã rời, chớp chớp ánh mắt mê mang mà nhìn xem nàng, lộ ra một dáng vẻ" Nàng muốn đem người ta làm gì, người ta cũng đều không có cách nào phản kháng", nàng liền muốn đánh hắn, cảm giác tồn tại, đây coi là cảm giác tồn tại cái rắm gì chứ, cái gối còn có cảm giác tồn tại hơn nàng! Nàng xem như triệt để hiểu thấu được, nỗi đau khổ của việc ăn không được. . .
"Một nữ nhân, làm cho nam nhân nhìn thấy, không phải muốn đem nàng ấy lột sạch, ép xuống trên giường, mà là muốn ngủ. . . Chậc chậc chậc, cô cũng thật là có thể nhẫn nhịn sao. . .
" Xuân Đào đối với cảnh ngộ của nàng nhìn có chút hả hê hừ hừ, " Làm nữ nhân, xem như cái đức hạnh này của cô, nếu ta là cô, ta liền chết đi coi như xong, thật mất mặt nữ nhân mà!
"
Đoán chừng như mặt mũi của nàng cũng không chịu nổi nữa, quyết định thực sự cần thiết phải thay đổi một chút cục diện vặn vẹo để người ta dục vọng mãnh liệt (lửa dục) thiêu đốt khắp người này, nàng lần nữa tiến vào cửa hàng tình thú mà nàng đã lâu không đến thăm, quyết định đem sứ mệnh quan trọng (giao phó) của tên mình đi áp dụng, run môi, đối với bà chủ hương phấn đập vào mặt kia, ném ra mấy chữ:" Ta muốn xuân dược!
"
"Xuân dược?" Bà chủ cười cười, không có chút ý lúng túng nào, " Cô nương là dùng để tán tỉnh, hay là dùng để hại người?"
". . .
" Nàng há miệng, lần đầu tiên phát hiện, mình chưa nghiên cứu kỹ tên của mình, " tán tỉnh? ? hại người? ?"
"Ha ha, cô nương chắc hẳn là không hiểu, nô gia giải thích đơn giản cho cô a, thuốc tán tỉnh này nha, dĩ nhiên chính là ngươi tình ta nguyện, dùng để gia tăng tình thú giữa giường, dược lực tương đối nhẹ. . . Về phần thuốc hại người này. . . Ha ha. . . Vậy dĩ nhiên là dùng để Bá Vương ngạnh thượng cung, không quản ngươi có nguyện ý hay không, vừa kề sát thuốc xuống dưới, tự nhiên là Thiên Lôi câu địa hỏa, ai cũng đỡ không nổi a. . .
"
( bấ vương ngạch thượng cung: Trong cung tên cổ đại, nên buộc một đầu dây cung vào một đầu dây cung, sau đó kẹp dây cung bằng cả hai chân, đặt một đầu dây cung lên trên để dây cung được đặt tốt. Nghĩa gốc là mô tả sự độc đoán của ai đó, có nghĩa là làm điều gì đó cưỡng bức. Các tiện ích mở rộng hiện đại cũng được sử dụng để mô tả ngầm một bên ép buộc bên kia quan hệ tình dục.
)
(thiên lôi câu địa hỏa: có nghĩa là khi núi lửa phun trào sẽ có sấm chớp, người xưa đúc kết lại là sấm sét, lửa là một hiện tượng thiên nhiên rất ngoạn mục, hai người yêu nhau rất nhiệt tình, mối quan hệ phát triển nhanh chóng.
Sấm sét trên trời và lửa đất: Nghĩa ban đầu dùng để chỉ tia chớp (sấm sét trên trời) và núi lửa (lửa đất), hiện nay chúng thường được dùng trong các tiểu thuyết ngôn tình. Tiếng sấm sét đề cập đến ham muốn của nam giới (nam là càn, đó là trời), và đất lửa chỉ phụ nữ, ham muốn (nữ là khôn, đất cũng vậy). Vì vậy, khi được sử dụng cùng nhau, nó thường đề cập đến bản năng nguyên thủy không thể cưỡng lại được do thiên nhiên ban tặng cho con người.
)
"Ta muốn hại người! !
" Không chút nghĩ ngợi, nàng cả kinh nhảy dựng lên, tán tỉnh có rắm gì dùng chứ, nếu như tán tỉnh hữu dụng, vậy ô mai trên cổ hắn kia liền sẽ không càng trồng càng nhiều như vậy, đối phó với tính lãnh cảm này, không hạ chút mãnh dược như vậy sao được!
". . . Cái này. . . Cô xác định chứ?" Bà chủ khó xử nhìn nàng, " Cô nương hẳn là là lần đầu tiên đi. . .
"
". . .
" Vì sao toàn thế giới đều biết nàng là xử nữ chứ, trên mặt của nàng viết năm chữ to " xử nữ thật vĩ đại " sao, "Xử nữ không thể hạ mãnh dược sao. . .
" Không có loại quy củ này chứ, thật quá đáng, vậy mà lại kỳ thị xử nữ vĩ đại như này sao!
"Ha ha, cũng không phải, chỉ là sợ ngài không chịu đựng nổi mà thôi. . .
"
"Cũng không phải ta ăn, sao có thể không chịu đựng nổi được chứ.
"
"Ha ha, chính là không phải ngài ăn, mới sợ ngài không chịu đựng nổi a.
" Bà chủ vừa nói, nhưng cũng không khuyên can nữa, cúi người đang muốn lấy thuốc trong ngăn tủ, " Ai nha, xin lỗi, thuốc này lợi hại quá, bình thường ít người mua, đoán chừng đặt ở hậu viện, ta đi giúp ngài tìm xem a, ngài chờ chút a.
" Nói xong, liền vén rèm lên đi ra sân sau.
Một lúc lâu sau, mới từ trong hậu viện lách mình ra tới, đem bọc thuốc nhét vào trong tay nàng, nàng lập tức từ trong túi móc ra bạc, trả tiền, chuẩn bị đi, đã thấy bà chủ kia cơ hồ dùng ánh mắt đồng tình nhìn xem nàng, trước khi nàng ra khỏi cửa gọi nàng lại:" Cô nương, cô chờ chút. . .
"
" Hả? Sao vậy?
" Thuốc mỡ này. . . Là ta tặng cho cô. . .
" Bà chủ nhét một cái hộp bỏ túi vào trong tay nàng, vỗ vỗ vai nàng, " Cô chắc chắn cần dùng!
"
". . . Cái này là thứ đồ chơi gì vậy?" Nàng giơ vật thể không rõ ràng kia lên, chớp mắt. . .
Bà chủ mỉm cười:" Xong việc sẽ sử dụng.
"
Xong việc sẽ sử dụng? Nàng không rõ ràng cho lắm chớp chớp mắt một chút, bao cao su cũng không có ở thời đại này, còn có nhiều vật hi kỳ cổ quái như vậy, nhìn thoáng qua sắc trời, nhưng cũng lười nhác hỏi nhiều, người ta tặng, không cần thì phí nha, đem đồ vật nhét vào trong túi, cưỡi con lừa nhỏ liền lên chiến trường, xử nữ, vĩnh biệt, sa đọa một con đường, liền tiếp tục truyền thuyết không có xử nữ của nó đi!
--------------------------------
"Tối hôm nay huynh có sổ gấp phải viết không?" Lúc ăn cơm, nàng trước tiên hỏi qua một chút quốc gia đại sự của hắn, để phòng Hoàng A Mã không giảng đạo lý của hắn đem hắn kéo ra ngoài giải quyết tại chỗ, nếu là bởi vì tiêu diệt một xử nữ mà bị bắt đi Ngọ môn chém đầu, lý do này cũng quá không thể chuyển lên khán đài đi. . .
Hắn chậm rãi để đũa xuống, nhìn nàng một cái:" Sao vậy? Có việc?"
"Ừm!
" Nàng dùng sức hít một hơi thật sâu, cảm thấy trong lỗ mũi đều đang bốc lên hơi nóng, " Mở -- phòng! !
"
". . .
" Hắn ngẩn người, cũng không kinh ngạc lắm khi miệng nàng nói những lời hắn nghe không hiểu, chỉ là khi nàng một tay lấy bạc nện trên quầy khách sạn, rống một câu" Muốn một gian phòng ở trên", sau đó, dắt mình đi lên lầu, hắn mới mơ hồ biết nàng có ý đồ gì, hắn cũng không phản kháng, cơ hồ mang theo tâm tình xem kịch vui trình diễn, mặc cho nàng lôi kéo đi, nhìn nàng một chân đá văng cửa phòng, đem hắn ném vào, bỏ lại một câu" Đến trên giường chờ ta", sau đó quay người đem cửa đóng chặt, còn đạp cho hai cước, kiểm tra mức độ nghiêm ngặt của nó. . .
Hắn nhàn nhã ngồi một bên mép giường, nhìn xem nàng xoay người lại, trong ngực mình sống chết móc ra, kéo ra một bao không biết là thứ gì, rắc vào trong trà, giơ lên bên miệng mình:" uống!
"
"Cái gì đây?" Hắn dùng tay đẩy, bắt đầu cảm thấy đem trong sạch của mình giao đến trong tay nàng, không phải chủ ý tốt lành gì. . .
"Hắc hắc, thứ sẽ để cho huynh cảm thấy rất thoải mái a. . .
" Nàng cười dâm đãng hai tiếng, đã thấy hắn rõ ràng đối với chén trà không rõ lai lịch này của nàng ôm lấy thái độ hoài nghi, mềm không được, chỉ có thể tới cứng, nàng đem trà đến bên miệng mình, uống một hớp lớn, bưng lấy mặt của hắn, chắn miệng của hắn, dùng sức rót. . .
Nàng đang ôm tâm tình nghiêm túc rót thuốc cho hắn uống, nhưng cái người bị rót kia lại không rõ dụng tâm lương khổ của nàng, triệt để đem" hảo ý" của nàng hiểu sai, mới rót đến một nửa, hắn lại lập tức lưu manh cắn lấy đầu lưỡi của nàng, không thả cho nàng thu hồi lại, đầu lưỡi không được trở về miệng của mình, nàng chỉ có thể phát ra vài âm thanh uất ức “ ưm ưm”, mặc cho chất lỏng kia trong miệng mình rót ngược lại vào trong bụng nàng. . .
Mãi cho đến khi tự mình uống xong xuân dược chính bản thân nàng hạ, hắn mới thả đầu lưỡi của nàng trở về miệng nàng, nàng nhìn xem hắn liếm liếm khóe môi, nheo mắt, dáng vẻ thỏa mãn, trong lòng hô to xong đời rồi. . . Làm nửa ngày, một bao xuân dược, nàng còn ăn nhiều hơn hắn, nàng còn muốn bảo trì lý trí, đi một chút muốn cự còn nghênh, " không muốn không muốn" lộ tuyến a, lần này nàng còn không biến thành cầm thú. . . Xem ra bà chủ có hảo tâm cho thuốc mỡ, là phải để cho hắn dùng rồi, huhu. . . Hi vọng lát nữa hắn không nên kêu ra âm thanh quá lớn, nàng sợ tiểu nhị dưới lầu sẽ xông tới ngăn cản bàn tay nóng bỏng của nàng không thương hương tiếc ngọc a. . .
Đang lo lắng mình sẽ biến thành cầm thú, lại đột nhiên cảm giác bên hông bị hắn ôm chặt, xoay người một cái, bị nhấc lên giường, tư thế không tốt lắm nằm sấp trên giường, buồn bực nghiêng người, lại trông thấy hắn mang theo chút ảo não đè lên thân thể nàng, hắn ảo não cái gì chứ, nàng mới phải ảo não nè, nàng ăn xuân dược còn nhiều hơn hắn a, ách . . . Chờ đã, vì sao nàng không có phản ứng sinh lý gì, hắn lại dường như. . . A Men. . . Tay hắn đang để ở đâu vậy. . . Kia dường như là bộ ngực mới có chút tiến bộ của nàng a, nàng là lý trí, nàng là lý trí. . .
Hắn đang làm gì vậy, ừm, dường như là đang giúp nàng cởi quần áo a. . . Không nghĩ tới hắn nhanh như vậy liền tiến vào tình trạng, cởi quần áo liền cởi quần áo, không muốn vừa cởi, vừa sờ a, cũng không cần dùng vò. . .
Nàng nằm thẳng tắp ở trên giường, không dám nhúc nhích, mặc cho hắn ở trên người mình muốn làm gì thì làm, cho đến khi hắn kéo tay nàng, đặt ở cổ áo của hắn, tựa ở bên tai nàng thấp giọng:" Giúp ta cởi. . .
"
Nàng bị hắn dụ dỗ đến choáng váng, run tay bò lên trên cổ áo hắn, tháo nút thắt ea, lộ ra cần cổ của hắn bị nàng gieo hạt ô mai khắp nơi, một hình tượng vô cùng thê thảm không đành lòng nhìn. . .
" Chỉ cởi ra như vậy, không đủ.
" Hắn nhìn mình chỉ là cởi cúc cổ áo, kéo tay nàng lên, muốn nàng tiếp tục. . .
Tay hắn còn đang trên ngực loạn xạ làm văn chương, tay nàng lại có chút không nhấc lên nổi, đột nhiên ngáp một cái phá hỏng phong cảnh, ừm. . . Chết rồi, chẳng lẽ hắn đem sâu ngủ truyền sang người nàng sao, loại thời khắc kích động lòng người như này, cáo biệt xử nữ, nàng làm sao có thể mệt mỏi rã rời chứ, ừm. . . Nàng nhìn hắn cúi xuống trên người mình, có chút thở hổn hển, hơi thở bất ổn, nửa ngày, thanh âm hắn mang theo ẩn nhẫn kèm theo một trận nghiến răng nghiến lợi bay ra. . .
"Nàng mua không phải xuân dược sao?" Hắn dùng tay ép ép đầu có chút choáng váng. . .
"A? ?" Nàng không được. . . Buồn ngủ quá. . . Tự hắn bận rộn đi, cùng lắm, đợi khi nàng tỉnh dậy, hắn kể lại một chút, hắn là thế nào tiêu diệt được cái xử nữ như nàng đi a. . . Ừm. . .
". . . Nàng tốt nhất đừng nói cho ta biết. . . Nàng mua nhầm thuốc!
" Triệu chứng hiện tại, tuyệt đối không phải là phản ứng bị hạ xuân dược a. . .
". . .
" Mua nhầm? ? Không thể nào! Móa! Đây chính là cái thuốc mà bà chủ gọi là thật là lợi hại sao? Nàng đây là hại người à. . . A Men. . . Đây quả nhiên là thuốc hại người a. . .