Xe ngựa vui vẻ sàng sàng xóc nảy trở lại Bát Gia phủ, Hạ Xuân Diệu xa xa đã nhìn thấy cửa nhà hắn lít nha lít nhít một mảnh đen kịt, một mảnh quan viên bởi vì mấy con chim ưng chết mà sứt đầu mẻ trán, nàng ở trên xe ngựa rùng mình một cái, liếc mắt nhìn hắn chỉ là nhìn ra ngoài cửa sổ như có điều suy nghĩ, không biết có nên hay không nên nhắc nhở hắn một tiếng, đem y phục kéo cho tốt, đừng để cho những tên tham quan ô lại kia xé rách, nhưng là, nghĩ lại, thời điểm mấu chốt này không phải là lúc ăn dấm bay khi vào cửa. . .
Đợi xe dừng hẳn, nàng dẫn đầu vén màn nhảy xuống xe, vốn nghĩ hòa hoãn bầu không khí khẩn trương lại kích thích cho mọi người một chút, kết quả là cũng không biết bị tên cẩu quan nào đó không có mắt, thoáng cái bị quất bay đến trong nơi hẻo lánh, ngay sau đó đã nhìn thấy một đám bán thú nhân thoáng cái lao đến bên cạnh xe ngựa, giống như đội chó săn paparazzi đào bới chuyện tư ẩn tình dục của giai nhân nàng, lại không có nửa người chú ý đến nàng " mấu chốt tư ẩn tình dục " này, cắt. . . Nàng không có hiệu ứng scandal như vậy sao. . .
"Bát Gia, ngài đã trở về rồi, chúng ta đã đợi một hồi lâu.
"
"Bát Gia, đến tột cùng là xảy ra chuyện gì? Ta chờ ở đây đều cảm thấy là có người hãm hại, cái này. . .
"
" Chúng ta hẳn là nên liên hợp lại bảo vệ Bát Gia dâng tấu lên tố cáo oan khuất mới đúng.
"
"Đúng đấy, loại thủ đoạn rõ ràng như này, vạn tuế gia nhất định có thể nhìn rõ mọi việc!
"
Nàng nằm sấp, ngẩng đầu nhìn loại tình cảnh này giống như cảnh tượng theo đuổi minh tinh gần như mất khống chế, từ từng đôi giày đang đạp xuống nhặt về cái mạng nhỏ của mình, đợi đến khi mình rốt cục cũng có thể khôi phục tư thế đi đứng thẳng lại, lúc này mới phát hiện, mình đã triệt để bị đá ra khỏi phạm vi thế lực của giai nhân nàng, rốt cuộc cũng nhìn không thấy khuôn mặt đẹp trai của giai nhân nàng. . .
Nàng không cam lòng nhào lên bay nhảy hai cái, cũng chỉ có thể nhìn một đỉnh mũ kê-pi nhô lên(cảnh sát, bộ đội thường đội), nhất là vị đại nhân trước mặt nàng này, có cao hay không, thấp hay không thấp, hết lần này tới lần khác liền cao hơn nàng nửa phần như vậy, lông chim bên trên đỉnh mũ ô sa kia (mũ quan tước) chết đâu không chết cứ ở trên mặt nàng quét dọn mạnh mẽ, càng tà môn hơn chính là, đầu nàng lệch sang trái, hắn cũng lệch sang theo, nàng nghiêng sang phải, hắn cũng theo đó ném tới. . . Nàng liền không rõ, cái lông chà xát kia trên mũ của vị đại thúc này liền không thể đội về phía trước được sao. . .
Ngay trước mặt bạn trai nhà nàng cùng nàng làm trò tâm linh tương thông, còn dùng mũ đùa giỡn nàng, quả thực là chán sống!
Cách núi nhìn ruộng nước liếc mắt đưa tình lần thứ hai với giai nhân nàng, nàng cũng hết hi vọng không muốn nghĩ tại trước mặt một phiếu đại nhân so với nàng còn là tham quan sài lang ác hổ hơn nhìn trộm chút phần hào phóng của giai nhân nàng, trước mặt công chúng, cũng không có đậu hũ gì ăn ngon, thế là, chân vừa chuyển, nàng đang chuẩn bị tránh đi, lại tại một khắc xoay người này đối diện với Tứ Gia đang đứng chắp tay, đứng tại cửa nhà mình, lành lạnh mà nhìn xem tình cảnh đầu người tán loạn trước cổng nhà sát vách. . .
Nàng kiễng chân múa ballet còn chưa có bằng phẳng lại, móng vuốt nắm lông chim bên trên mũ quan của vị đại thúc phía trước kia cũng còn chưa có buông xuống, đành phải có chút lúng túng cười hắc hắc với hắn, đã thấy hắn nhàn nhạt đem ánh mắt từ trong phiến hỗn loạn kia thu hồi lại, chỉ là nhìn gương mặt cười gượng của nàng:" Móng vuốt còn không mau buông xuống, mũ quan há lại có thể cho cô kéo loạn sao.
"
Nàng lập tức buông xuống cái lông chim kia bị nàng tóm đến vặn vẹo, tay phải buông xuống, đặt ở bên cạnh quần lau lau, tay trái vẫn theo thói quen đi nắm lấy cái ót:" . . . Tứ. . . Tứ Gia cát tường.
"
"Ừm.
" Hắn chỉ là trầm thấp đáp lại, ánh mắt lại từ trên người nàng dời đi, trực tiếp rơi vào trong đám người la hét ầm ĩ kia, nhìn gần như là cẩn thận từng li từng tí, thế nhưng lời nói lại là đang nói với nàng, "Còn đứng ở bên kia làm cái gì, cô muốn Gia cùng cô cách nhau thật xa nói chuyện sao?"
"A vâng. . .
" Nàng tắc nghẽn không thông, tròng mắt đảo quanh hốc mắt hai vòng, nàng mới vừa vặn bị một Hoàng đế đả kích xong, ngay tại thời điểm nàng sinh ra bản năng sợ hãi đối với loại sinh vật như Hoàng đế này, lại bị Hoàng đế tiếp theo bắt được bím tóc của nàng, thật sự là muốn chết mà. . .
"Lại đây!
!
" Ngữ điệu của hắn không thay đổi, chỉ là lời nói từ mấy chữ cô đọng thành hai chữ mệnh lệnh. . .
Nàng lập tức rất là vui vẻ chạy chậm hai bước, đứng ở dưới bậc thang Tứ Gia phủ, ngẩng cái đầu chất đống nụ cười nịnh nọt lên nhìn hắn:" . . . Tứ. . . Tứ Gia. . .
" Nàng gần đây dường như không cùng Tứ Gia phủ tiếp cái gì chùm tia liên hệ kết nối đi, bởi vì cửa sau vừa mở, nàng đã thật lâu không có đánh chủ ý với bức tường kia. . .
Hắn nhìn xem khuôn mặt tươi cười quá mức khoa trương của nàng, nhưng cũng không phản ứng nhiều lắm, chỉ là khẽ mở miệng: " Đồ ăn vặt hàng năm thế nhưng là cô đưa tới?"
". . . A. . .
" Nàng không có nghĩ đến sẽ là vấn đề này, lại vội vàng cúi đầu thấp xuống, thu hồi lại khuôn mặt tươi cười, cũng không nhìn Tứ Gia đứng ở trên cao nữa, "Thứ mà các người mang đến, ta sợ hắn không thích ăn.
"
". . . . Ngược lại là ta không có cẩn thận như cô.
" Hắn nhìn xem đầu nàng thấp xuống, lại mang theo một tia cười khẽ, " Đã là đưa đồ ăn đến, lại vì sao mỗi lần vừa vứt xuống người liền bỏ chạy.
"
". . .
" Nàng hồi tưởng lại mỗi lần lộn nhào đem đồ ăn vặt nhét vào trong tay Binh ca ca ở cổng, sau đó bản thân mình chạy trối chết, có chút uất ức quệt quệt khóe môi, không biết làm sao đem lý do có chút tình thơ ý hoạ, lãng mạn vô cùng nói cho Hoàng đế đại nhân tương lai nghe, bọn hắn đều hẳn là người thiếu nền móng gân cốt trong đầu*, làm sao mà hiểu được đạo lý người bình thường không đụng chạm vết thương, sau khi hồi ức lên men, đè nén ở trong lòng chính là chua xót, nhảy lên con mắt chính là nước mắt, trời lạnh buốt như vậy lại khóc nhè, gió quét qua, kéo tới mặt mũi sinh đau nhức, khinh bỉ cái thời đại này không có kem dưỡng ẩm, ngay cả khóc một chút, mũi cũng phải cẩn thận từng li từng tí. . .
(thiếu nền móng gân cốt trong đầu: Con người không có gân trong đầu. Suy nghĩ quá nhiều có khả năng gây ra một lượng nhỏ máu tụ trong mạch máu não và cảm thấy khó chịu trên đầu. Khuyến cáo sau này không nên làm việc quá sức của não và giữ ấm cho đầu trong mùa đông. Nói cách khác: cái đầu có cái gì đó không ổn, tương đương với ngu ngốc)
"Tứ Gia. . .
" Nàng vụng trộm nhìn về phía sát vách còn đang ầm ĩ một cái, gọi hắn một tiếng, nhưng chung quy vẫn là đem vấn đề nuốt xuống bụng, nàng muốn hỏi một câu, nếu như Hoằng Huy vẫn còn, tương lai một ngày nào đó, Ung Chính Đại Nhân sẽ không quên mình đã từng tay nắm tay dạy hắn viết chữ hay không, đã từng mang theo hắn xem pháo hoa, đã từng vì hắn làm nũng mà mềm giọng xuống đến lau nước mắt cho hắn hay không, nàng đột nhiên thật may mắn vì hắn rời đi sớm, tại thời điểm A Mã hắn còn không phải là loại sinh vật như Hoàng đế này. . . Như vậy, hắn vĩnh viễn cũng sẽ không quên đi nhìn nhóc con đó một chút, vì hắn mang hộ chút đồ ăn vặt, trong thâm tâm, chỉ còn lại tiếng cười đùa như trẻ con của hắn, không biến thành lòng dạ ầm ĩ, mà chỉ là phàn nàn vì trốn tránh bài tập mà bị phạt quỳ. . .
"Ừm. . . Tứ Gia, ta phải hồi phủ, nếu không Cửu Gia sẽ đem ta đập thành dưa leo.
" Vấn đề của nàng quanh quẩn trên môi, phun ra lại là thứ như vậy. . .
". . . Ừ.
" Hắn tùy tính đáp một tiếng, cũng chuẩn bị cất bước trở về phủ của mình, lại tựa như đột nhiên nhớ tới cái gì đó, xoay người lại, " nha đầu.
"
"Hả?" Nàng vừa bước chân ra, lại bị hắn mạnh mẽ gọi trở về, chớp chớp mắt nhìn hắn.
". . . đồ vật cho cô vẫn còn chứ?" Tay phải của hắn từ phía sau lưng ung dung nâng lên, chỉ chỉ vào cổ.
"Hửm?" Nàng vuốt ve khóa phiến bị che đậy dưới lớp quần áo cao cổ, có chút khó xử rụt lại, " . . . Đây là hắn cho ta. . .
"
"Ai giành với cô chứ. Bảo cô giữ thật tốt, không thể làm mất.
" Hắn có chút buồn cười nhìn động tác của nàng, vừa dứt lời, ánh mắt lại vượt qua đỉnh đầu của nàng nhìn về phía một đỉnh cỗ kiệu đang chập chờn mà đến kia, đem đường cong khóe miệng kéo ra một tia lạnh buốt nói, " Cô nên đi đi.
"
Nàng còn không có kịp phản ứng chuyển biến biểu tình của Tứ Gia trong nháy mắt kia, chỉ là nhìn xem cửa chính Tứ Gia phủ theo hắn "ầm ầm" một chút, không còn có ý tứ mở ra, thờ ơ tùy ý để cho đám quan viên kia tiếp tục làm ầm ĩ. . .
Nàng nghi ngờ lại nhìn thoáng qua cánh cửa đóng lại như tránh họa kia, chỉ là xoay người rời đi, lúc nghiêng người lướt qua đỉnh cỗ kiệu chập chờn mà đến kia, lại nghe thấy một âm thanh vén rèm nhỏ vụn, âm thanh kia mang theo tiếng mở quạt dùng sức" soạt" nhẹ nhàng lướt qua bên tai của nàng, làm cho nàng một trận choáng váng, dừng lại tại chỗ đứng rất lâu. . . Xác định sẽ không có người cầm cây quạt đến gõ đầu của nàng, mới dám rụt rè nhấc chân tiếp tục bước đi về phía trước. . .
Vừa đi, lại vừa quay đầu lại nhìn đỉnh cỗ kiệu kia một chút, lại bị cỗ kiệu kia đột nhiên treo tại giữa đường dọa cho sợ tới mức mồ hôi lạnh nhỏ giọt, ngay cả bước chân cũng ngừng lại, nghiêm chỉnh đứng vững tại chỗ, chột dạ trộm nhìn thoáng qua cổng nhà bạn trai nàng, trong miệng thầm niệm" Thượng Đế phù hộ", đợi cả nửa ngày, nhưng không có người mở ra cây quạt trong kiệu cà lơ phất phơ nhíu mày, từ trong kiệu đi ra, cũng không có người quay đầu lại phảng phất như lộ ra biểu tình lơ đãng vô tình tuyệt đối, cau mày đến trừng mắt nàng một chút, chỉ là theo một tiếng mở quạt ra lại muốn đi về phía trước, nàng thở phào nhẹ nhõm, vung một phen mồ hôi lạnh trên trán, gõ một cái lên đầu mình " một chân đạp hai thuyền", bỗng chốc phỉ nhổ định lực bị từng bạn trai mình khinh bỉ qua, hung hăng nhéo một cái khuôn mặt không biết lộ ra biểu tình gì, nhấc chân lên trốn thoát khỏi vùng đất thị phi này, trong nhà bạn trai của nàng, hôm nay muốn gà bay chó chạy. . .
Nàng kéo lê chân có chút đau nhức khó khăn đi đến cửa hông Cửu Gia Phủ, xác định mình đã bị con lừa kia làm hư, mới đi được mấy bước trên đường, vậy mà đã mệt mỏi đau lưng, phảng phất như vừa làm xong việc gì đó không thể lộ ra ngoài, vừa đẩy cửa, cũng không biết là tên nhàm chán nào lại đem cửa hông khóa lại kín mít, nhìn xem cửa nhà, cảm giác không vào được thật sự không thể nào dễ chịu, tạo hình đau lưng lại không thích hợp để thể hiện tuyệt kỹ trèo tường của nàng, kết quả là, nàng liếc qua cửa chính nhà Cửu Gia đã mấy năm không có đi qua. . . Vì để tránh cho tổn thương thể xác và tinh thần không tất yếu, hậu cung phân tranh, lời ra tiếng vào, cộng thêm khống chế định lực ngay cả chính nàng cũng đều không quá tin tưởng, nàng đã gò bó theo khuôn phép nhiều năm. . . Hôm nay phá lệ, không tính phạm pháp a? Mà lại, xem chừng, kiệu của Cửu gia cũng nên là đang tức giận thập phần di chuyển đến nhà bạn trai nàng đi. . .
Nghĩ đến lúc này, nàng liền không có sợ hãi nữa mở ra bước chân, một chân giẫm lên cầu thang cửa chính, đã thấy một cục thịt nhỏ uất ức núp ở cạnh cửa lớn của phủ, nàng vừa thấy, liền mơ hồ nổi lên một trận đau đầu. . .
" Xuân Di. . .
" Một thanh âm mềm nhũn từ trong miệng cục thịt nhỏ bay ra ngoài, ngay sau đó một cái móng vuốt nhỏ liền nắm lấy y phục của nàng, để nàng muốn di chuyển chân cũng đều không có cơ hội. . .
". . . Đừng gọi ta là Xuân Di. . . Gọi tỷ tỷ! !
" Nàng cảm thấy vấn đề này so với chạy trốn quan trọng hơn, đành phải quay người cảnh cáo cục thịt nhỏ đang ôm đầu gối ngồi xổm ở nơi đó kia một câu.
". . . Tử Hà cô cô nói, người chính là Di nha. . .
" Tiểu gia hỏa lầu bầu miệng một chút, trong mắt lóe ra tất cả đều là vẻ khó hiểu. . .
"Đường Đường, ngươi nói là ta tốt với ngươi, hay vẫn là Tử Hà cô cô của ngươi đối tốt với ngươi?" Nàng xem xét bốn phía yên tĩnh, lập tức ngồi xổm người xuống, bắt đầu tiết mục đùa giỡn với tiểu Oa Oa. . .
Tiểu Oa Oa cắn cắn đầu ngón tay, giương mắt nhìn nhìn nàng, ánh mắt nghiêng nghiêng:" A Mã đối với Đường Đường rất tốt.
"
". . . Ta nói chính là ta so với Tử Hà cô cô của ngươi, quản A Mã ngươi làm gì!
" Nàng đem áo choàng ngắn của tiểu Oa Oa kéo lên, một lần nữa buộc lại, miễn cho nàng ta lại giống một tiểu lôi thôi ngồi xổm ở chỗ này, A Mã nàng ta chỗ nào đối tốt với nàng ta chứ, từ nhỏ đã đem nàng ta sủng đến bay lên trời, Tiểu Cách Cách khác sớm đã bị chộp đi hun đúc thi từ ca phú, cầm kỳ thư họa, nàng ta lại cầm một đôi mắt to tròn mê mang đi câu dẫn định lực của A Mã so với nàng còn yếu kém hơn, A Mã nàng ta cũng thực không phụ sự kỳ vọng, bị tiểu Oa Oa treo nước mũi, thuần khiết vô cùng nhìn một cái, lập tức nhướng mày, quân lính tan rã, ném ra một câu:" Không muốn đọc, thì không đọc.
"
Thế là, cái đóa hoa tổ quốc này liền bị một câu nói của Cửu Gia cho nhổ tận gốc, Đại cách cách người ta 7 tuổi liền đã biết làm thơ, Đường Đường nàng ta ngược lại giỏi lắm, đi theo" làm thơ", ngồi chỗ nào, chỗ đó ẩm ướt, làm cho nàng còn cảm thấy tội lỗi tăng lên, sợ là thói quen đái dầm rách nát khi còn bé của mình đã truyền nhiễm cho nàng đi, tận lực kéo dài khoảng cách với nàng, nào biết được, đã lâu không gặp, nàng vẫn là cái đức hạnh này. . . Nàng liền không rõ, một cách cách thật tốt, bị bồi dưỡng như thế nào sao lại càng ngày càng có xu hướng dựa trên Hạ Xuân Diệu nàng nha. . .
"Trời lạnh lắm, ngươi ngồi ở đây làm cái gì?" Nàng kéo thân thể nhỏ bé của nàng ta lên, vỗ vỗ tuyết trên người nàng ấy, thuận tiện xác định một chút, thói quen tè ra quần của nàng ta có phải là triệt để thay đổi rồi hay không.
"Chờ A Mã a.
" Nàng ấy cũng vỗ tuyết trên người theo, " A Mã bảo Đường Đường ở cửa ra vào chờ người a.
"
". . .
" Nàng ngừng một chút động tác trong tay, lại nhìn xem cặn đường rơi xuống ngực nàng, " Lại ăn rơi vãi cả người, Tử Hà cô cô của ngươi cũng không giúp ngươi rửa sạch sao? Hả?"
"Ngạch Nương cùng cô cô đều rất bận bịu, các nàng đều lờ đi Đường Đường, " nàng chu mỏ một cái, bất mãn không chút nào tân trang ném ra ngoài.
". . .
" Nàng không tiếp lời, mấy năm trước, Hoàn Nhan phu nhân cuối cùng cũng sinh nhi tử, đoán chừng, mấy năm nay, tâm tư đều đặt trên cây mầm kia.
"Người cũng lờ đi Đường Đường.
" Nàng ấy trợn mắt trắng, ngón tay chỉ vào đầu mũi của nàng, dùng sức chọt chọt, " Tử Hà cô cô nói, ta đừng tìm người chơi nữa, nàng nói, người chọc Ngạch Nương tức giận, còn nói người vội vàng bay lên bên trên cái gì đầu cành làm chim nhỏ.
"
“……”
"Người mới làm không được chim nhỏ, ta nhìn thấy, người mỗi lần leo tường đều đến rơi xuống ngã đến lung tung ngổn ngang, hắc hắc!
" Nàng ấy cười đến không có chút nào khúc mắc, duỗi ra đầu ngón tay đến đâṁ cái mũi của nàng.
Nàng bị nàng ấy đâṁ tới mức có chút chua mũi, nhìn xem gương mặt nhỏ nhắn trước mặt này đã dần dần nẩy nở mặt mày:" Vậy. . . Vậy ngươi cùng ta nói chuyện, có thể bị Ngạch Nương ngươi mắng hay không?"
"Không sợ!
" Nàng ấy dùng sức lắc đầu, " Ai khi dễ ta ta liền cáo trạng với A Mã, lông mày A Mã như này, liền không ai dám nói chuyện nữa.
" Tiểu Oa Oa học theo dáng vẻ Cửu Gia dựng thẳng lông mày, vậy mà còn có mấy phần rất giống, thấy vậy nàng một trận bật cười, mũi chua vừa dựng dụng ra đến cũng bị đè ép xuống. . .
"Ùng ục ục" một trận thanh âm co rút bụng truyền ra. . .
" Xuân Di. . .
"
"Gọi tỷ tỷ!
" Điểm này nàng tuyệt đối không nhượng bộ. . .
". . . Đường Đường chưa bao giờ nói láo.
"
"Chưa bao giờ nói láo liền sẽ không có đồ ăn. A phi phi. . . Ai bảo ngươi nói láo.
" Nàng trừng lớn hai mắt nhìn Tiểu Oa Oa, lại lập tức nghĩ đến một sự kiện, " A Mã ngươi trở về không nhìn thấy ngươi thì phải làm sao?"
"Không sợ, lúc Đường Đường lẻn chạy ra ngoài chơi, A Mã sẽ chờ Đường Đường a.
"
". . .
" Nàng giật giật khóe miệng, không hỏi nữa, dắt tiểu oa oa đi xuống bậc thang, A Mã kia của nàng đoán chừng hiện tại đang bận quốc gia đại sự, còn không biết chừng nào mới trở về đâu.
Chờ khi hai tên gia hỏa ăn đến vô tâm vô phế, lấp đầy bụng bò về lại Cửu Gia Phủ, sắc trời cũng còn không có tối hết, nàng nắm tay tiểu Oa Oa còn ấm hơn tay nàng, lại nhìn thấy bóng dáng một người mặc triều phục chắp tay đứng bên trong tuyết dừng bước chân một chút, tiểu Oa Oa vừa nhìn thấy bóng lưng kia, lập tức vung tay nàng ra, chạy lên trước, lại sơ ý một chút không cẩn thận lăn một vòng trong tuyết, rõ ràng không đau, nhưng vẫn là giang cánh tay ra muốn ôm một cái:" A Mã, A Mã!
"
Bóng người kia xoay người lại, đến gần bóng dáng nằm sấp trên tuyết, vén bào lên ngồi xổm xuống, không dư thừa ngôn ngữ, chỉ là mở cánh tay ra, mặc cho tiểu Oa Oa phách lối kia nhào vào trong lồng ngực của mình, đụng mạnh rắn chắc. . .
"A Mã, Đường Đường đói bụng, con cùng Xuân Di đi ăn một chút.
" Nàng ấy bị hắn ôm vào trong ngực, đột nhiên ánh mắt lên cao không ít, nhìn xuống người nào đó còn đứng tại chỗ cách đó không xa, không có thời gian đi thay đổi xưng hô của tiểu Oa Oa, đang chuẩn bị bỏ chạy. . .
Nhìn thoáng qua hai cha con sau lưng đứng ở cửa phủ, nàng ngẩng đầu gượng cười hai tiếng, hắn chỉ là lạnh nhạt dò xét nàng hai lần, đối với người ở cùng một phủ này, lại phảng phất như nhiều năm không gặp mặt, hứng thú cũng không nồng hậu dày đặc, nàng xuỵt thở ra một hơi, đang muốn mở miệng cáo lui, lại nghe thấy thanh âm nặng nề của hắn nhảy ra:" No chưa?"
Nàng kinh ngạc ngẩng đầu đến, lại trông thấy hắn vừa hỏi, ánh mắt kia rơi trên người mình lại không dịch chuyển đi, lông mày ngược lại là càng nhăn càng lợi hại, cơ hồ dùng loại ánh mắt nhìn côn trùng có hại kia đâṁ vào nàng đến tê cả da đầu, trong nháy mắt, không biết rõ vấn đề này là đối với côn trùng có hại nào nói. . .
"No rồi ạ!
" Tiểu Oa Oa lại dẫn đầu đáp lại trước, " Bất quá, A Mã, con còn có thể cùng A Mã ăn a.
"
"Ừm.
" Hắn nhàn nhạt lên tiếng, đem Oa Oa trong ngực để xuống, chỉ là nắm bàn tay nhỏ bé của nàng ấy đi vào trong phủ, bước ra mấy bước, lại nghe không thấy tiếng bước chân hắn muốn, không kiên nhẫn quay người lại, phát hiện ra con côn trùng có hại nào đó còn đang đứng trong đất tuyết nghiên cứu lộ tuyến chạy trốn hoàn mỹ, thanh âm của hắn có chút buồn bực nhảy ra ngoài, "Cô có đi hay không, đừng để Gia chờ cô!
"
Nàng bị lời nói có chút quen thuộc làm cho giật nảy mình, đã thấy hắn dường như cũng vừa mới kịp phản ứng lại, câu nói này nghe đến thật chói tai, nàng chột dạ đi nhìn bàn chân của mình, lại nghe thấy đỉnh đầu bay tới một tiếng " hừ" nặng nề, ngay sau đó, là không còn bất kỳ tiếng bước chân dừng lại nào nữa, tiếng ầm ĩ giày rơi vào trong giày ma sát qua, tầm mắt của nàng vượt qua trán mình, trông thấy Đường Đường còn ngoắc tay với nàng, nàng quệt quệt khóe môi, chỉ có thể đuổi theo bước chân, đi về phía thư phòng mà nàng đã lâu không có bước đến. . .