Thanh Không Vạn Lý

Thanh Không Vạn Lý

Cập nhật: 11/04/2024
Tác giả: Tinh Dã Anh
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 996
Đánh giá:                      
Ngôn Tình
Lịch sử
Xuyên Không
Tiểu thuyết
Truyện Sủng
     
     

Thế giới này kỳ thật rất không công bằng, cũng không có đạo lý gì, thậm chí có thể dùng từ vô sỉ để hình dung, ý nghĩ bi quan chán đời như này, không phải là lần đầu tiên xoay quanh trong đầu của nàng Hạ Xuân Diệu, chỉ là khi coi là mình đang gặp nguy cơ khủng hoảng trong mối quan hệ tình cảm với bạn trai, rơi vào thời kì chiến tranh lạnh băng hà, tại thời điểm mỗi người mỗi ngả biên giới chao đảo, lại nghe được tin người khác muốn hạnh phúc vui vẻ kết hôn thành thân, sớm sinh quý tử, ý nghĩ này mới lần đầu tiên rõ ràng lại mãnh liệt như vậy. . . Nàng rốt cuộc cũng biết rằng những người muốn hủy diệt địa cầu không phải là tên điên. . . Hiện tại nàng đang xem xét việc viết một lá đơn, xin gia nhập " uỷ ban hủy diệt Địa Cầu " a . . .

"Liền không ai nguyện ý suy tính một chút cảm thụ của ta sao?" Nàng nhìn thoáng qua Xuân Đào mang đến tin tức khiến cho người ta bi phẫn này, xiết chặt nắm đấm. . .

"Cô đang phiền muộn cái gì?" Xuân Đào liếc nàng một cái, "Cô tùy tiện nhét cái hồng bao là được rồi, khổ cho ta đây nè, lần trước thu hắn một cái hồng bao, cái này một còn không được, phải trả lại gấp đôi, ta đã nói rồi, việc thành thân này liền không thể vội vã, ngược lại là tiện nghi cho tên tiểu tử Trương Ngũ kia.

"

". . . Vậy ta ngược lại là kiếm được rồi.

" Nàng gượng cười một tiếng, đối với kết luận thành thân của Xuân Đào không ngừng run rẩy, lại đột nhiên nhớ tới một cái vấn đề nghiêm túc, "Trương Ngũ không phải quyết định phải vì mối tình đầu của hắn thủ hoạt quả sao (*sống một mình thờ chồng chết)?"

tnnd, nhớ lúc trước bộ dáng hắn vì thanh mai trúc mã mà thấy chết không sờn, bộ dáng liệt phu trong trắng còn lừa gạt tình cảm sùng bái của thiếu nữ thuần chân là nàng, làm nửa ngày, còn chưa có thủ tiết được mấy năm liền phản bội rồi a? Cho nên nói, loại chuyện thay lòng đổi dạ này, thực sự là nam nữ già trẻ, phi cầm tẩu thú, đây là tình cảm cao thượng sâu đậm thiết yếu phải có nha. . . Cắt, lải nhải nhiều như vậy, ra vẻ là thiếu nam ngây thơ thuần khiết, kết quả là, còn không phải là cũng giống như nàng kẻ tám lạng người nửa cân sao, làm cho nàng còn luôn luôn coi hắn làm khuôn mẫu cho tình yêu của mình khiến cho cảm giác tội lỗi gần đây của mình cao ngất không giảm. . . Hiện tại dễ chịu hơn nhiều, A Men. . . Mặc dù hắn tại thời điểm mấu chốt này kết hôn rất không tử tế a, nhưng là, ách. . . Ít nhiều chứng minh được một điều, trên thế giới này, không phải một mình nàng bị lọt vào khinh bỉ a. . .

"Lão bà của hắn là ai vậy?" Nàng đột nhiên thay đổi hình tượng thất vọng hụt hẫng tột độ của mình, chớp chớp ánh mắt bát quái dựa vào bên cạnh Xuân Đào.

"Cô muốn biết không?" Xuân Đào nhíu mày.

"Ừm, tốt xấu gì hắn cũng từng cùng ta nói qua chuyện cưới gả a, quan tâm đồng bào một chút, không quá phận a!

" Vẻ mặt nàng hưng phấn, đối với nữ nhân có ma lực có thể khiến Trương Ngũ quay trở về hồng trần này, ôm mười hai vạn phần kính ngưỡng.

"Được, vậy cô uống một ngụm nước trước, ta liền nói cho cô biết.

" Xuân Đào cũng nghiêm túc, đem cái ly trên bàn đẩy lên trước mặt nàng.

Nàng chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm vào ly nước kia: "Tại sao. . .

" Đây là gian phòng của nàng, ly của nàng, nước của nàng, nàng ấy không thể nào hạ độc được a?

"Không phải độc, không phải xuân dược, không phải thuốc xổ, uống!

"

". . .

" Nàng quỷ dị nhìn chằm chằm cái ly kia một chút, xác định một chút xác thực không có dị trạng, mới cầm lấy cái ly, dựa vào bên môi, nước trong ly đang đi vào cổ họng của nàng, nàng lại nghe thấy thanh âm xấu xa kia của Xuân Đào nhảy dựng lên. . .

"Hắn muốn cưới, chính là thanh mai trúc mã kia của hắn, tình nhân mối tình đầu.

"

"Phốc phốc" một cột nước từ bên trong miệng nàng phun ra ngoài, phun còn rất xa. . .

"Ha ha ha, quả nhiên là phun a, chậc chậc chậc. . . Cô thật đúng là không có tiền đồ gì a.

"

". . .

" Nàng không kịp sờ trước ngực ướt đẫm, vẻ mặt buồn bực nhìn về phía Xuân Đào đang ngồi bên cạnh, không biết nên hay không nên nói cho nàng ấy biết, không nên tùy tiện trêu chọc một nữ nhân đang gặp khủng hoảng tình cảm, chút bí mật nhỏ kia của nhà nàng, đều bị cái lỗ tai cách tường này của nàng nghe được rõ ràng, ngàn vạn lần không nên khảo nghiệm chỉ số tâm lý trả thù của nàng cao bao nhiêu. . .

" Thanh mai trúc mã nhà hắn kia gả vào đại hộ nhân gia làm tiểu thiếp, nhiều năm như vậy cũng không có sinh ra một nam nửa nữ, đã bị hưu (bỏ vợ) rồi, nhắc tới nữ nhân này cũng thật tốt số, Trương Ngũ vài ngày trước đó nhận được tin tức, đây chẳng phải là trông mong mà đem người cưới trở về sao, Trương Ngũ cũng coi như thủ thành mây tan*, thế giới này chính là kỳ quái như vậy, có người tùy tiện buông tay nói không cần thì là không cần, có người lại sủng ái, nuông chiều như bảo vật.

" Xuân Đào vừa nói, chân mày bay múa quên cả trời đất, làm cho cái miệng vừa phun nước của nàng không ngừng mở ra khép lại. . .

(thủ thành mây tan: nguyên văn là thủ đắc vân khai hiện nguyệt minh: tích cực, lạc quan có tinh thần bền bỉ và không bao giờ bỏ cuộc, kiên trì đến cùng mới có thể đợi đến ngày mây tan, hiện ra ánh trăng sáng, cầu vồng sau mưa)

". . . Cô. . . Có ý gì. . .

" Nàng rụt cổ một cái, dùng ánh mắt cảnh giác nhìn vẻ mặt xem kịch vui của Xuân Đào, dùng sức nuốt nước miếng. . .

"Không có gì, chỉ là cảm thán một chút, người ta nhiều năm như vậy, quanh quẩn một vòng lớn, cuối cùng vẫn là trở về, cô không cảm thấy vậy sao?"

". . . Liên liên liên liên liên quan gì tới ta chứ, tại sao lại hỏi ta!

" Nàng từ trên ghế "Vụt" đứng dậy, leo đến bên hộc tủ để tìm quần áo khô thay. . .

"Ta liền tùy tiện hỏi một chút thôi, cô khẩn trương cái gì?" Xuân Đào cũng đứng lên theo, thè lưỡi, "Đi đây, cô tiếp tục mất ngủ đi a, nhớ chuẩn bị kỹ càng hồng bao.

"

Nàng ngồi xổm trên mặt đất, kéo ra ngăn tủ, đảo qua quần áo, thẳng đến khi nghe được thanh âm cửa đóng lại, mới thở phào nhẹ nhõm, dừng tay đang lật trong đống quần áo lại, nước lạnh lẽo trên người thấm vào ngực, nàng nên mau mau thay quần áo mới đúng, thế nhưng là, nghĩ đến cái khăn bị nàng đổi chỗ kia, đặt ở đáy ngăn tủ này, liền làm sao cũng không lật tay ra được. . .

Cái gì gọi là quanh quẩn một vòng lại trở về, nói đến thật dễ dàng, nàng cũng không phải compa, không có việc gì lại vẽ linh tinh cái vòng tròn gì chứ, đừng bảo là vẽ vòng, hiện tại chính nàng đã đi đến chỗ nào, nàng cũng đều rất mê mang, nàng không nên để mặc bị dắt đi khắp nơi, dưới chân của nàng, không phải là vòng tròn, mà là một đoàn rối rắm lộn xộn, hiện tại người vẽ nó là nàng cũng phải cẩn thận, chẳng may không cẩn thận bị va vào chân, ngã đến chổng vó, mặt mũi bầm dập. . . Nàng đứng ở một đầu, mà đầu kia thì đang ở nơi nào, nhìn xem một đoàn rối rắm lộn xộn này, nàng kỳ thật không chắc chắn rằng nàng có thể tìm thấy được. . .

Vòng? Cái rắm á!

Nàng cười nhạo một tiếng, một chân đạp lên ngăn tủ, để cửa khép lại, nhìn thoáng qua ňgực ẩm ướt, vô thức đưa tay vào trong chăn sờ lấy lò sưởi ra ngoài thay nàng hong khô: "Trời lạnh như vậy giặt quần áo thật là phiền phức, giặt ít hơn một bộ cũng là một bộ a.

" Nàng đem lò sưởi tựa vào ňgực, mặc cho sự ấm áp kia thấm vào ngực, thỏa mãn hừ hừ. . .

Ngày Trương Ngũ thành thân, thành Bắc Kinh có tuyết rơi, nhưng là hỉ khí bên trong tân phòng ngược lại là một chút cũng không ít, Xuân Đào bị chộp tới chải đầu cho tân nương tử, trang điểm, nàng mặc dù sẽ không chải ra búi tóc gì, nhưng cũng bị chộp tới hỗ trợ, thế là, cũng nhìn thấy vị thanh mai trúc mã để Trương Ngũ cất giữ tiền cưới lão bà, thất hồn lạc phách nhiều năm như vậy, được nha hoàn các nàng ca tụng rộng rãi khắp nơi là "Hình mẫu phụ nữ". . .

Đó là một cô nương rất điềm tĩnh, ngồi trước bàn trang điểm, buông thõng đầu hờ hững, mặc cho Xuân Đào loay hoay với đầu của nàng ấy, khóe môi từ đầu đến cuối mang theo nụ cười nhạt, nhìn không ra nhiều mừng rỡ, cũng nhìn không ra nhiều may mắn, Xuân Đào nói cái gì, nàng ấy nửa ngày chỉ là đáp lại một chữ "Được", làm cho Xuân Đào vừa chải đầu, vừa nháy mắt ra hiệu với nàng đang đứng ở một bên, nàng rung động run rẩy một cái, đối với Trương Ngũ có sở thích bình thường như vậy tỏ vẻ kinh ngạc, nàng còn tưởng rằng tối thiểu nhất cũng là một cô nương gọi là "Ngũ ca ca, huynh là mối tình đầu của ta" lời thoại kịch tính như này mới đúng. . .

"Ta nói, Vân Thường a, nam nhân của cô cất giữ bao nhiêu tiền cưới lão bà, hắn có cùng cô bàn giao rồi chưa?" Xuân Đào không thay đổi tính tình tiền chui vào mắt, lời dạo đầu đầu tiên vĩnh viễn là không ăn nhập trôi chảy như này.

"Không có.

" Cô nương bị gọi là Vân Thường cúi đầu trả lời.

"Cô liền không thể tạm thời từ trong ánh mắt đầy tiền kia leo ra thở một hơi sao?" Với tư cách là lãnh tụ phái lãng mạn, đồng chí Hạ Xuân Diệu đưa ra lời kháng nghị nghiêm túc.

"Tại sao, có bản lĩnh, cô hỏi thăm một câu tốt hơn ta đi?" Xuân Đào trợn mắt nhìn cái gọi là lãnh tụ phái lãng mạn một chút, " Hoặc là, ta giúp cô hỏi một chút, Vân Thường a, cùng thanh mai trúc mã thành thân là cảm giác như thế nào a?"

". . . Ta lúc nào muốn hỏi vấn đề này! Cô đừng tùy tiện phỉ báng ta a. . .

" lãnh tụ phái lãng mạn tiếp tục kháng nghị. . .

"Có một tên gia hỏa tam tâm nhị ý thẹn quá hóa giận.

"

". . . Này, cô đây là công kích cá nhân a!

"

"Ta quản cô gà trống nhân sâm, hay là gà mái linh chi làm gì chứ.

"

(Gà trống nhân sâm, một từ thông dụng trên Internet, không phải là tên của một món ăn, mà là một từ đồng âm với " công kích cá nhân ", có nghĩa là bôi nhọ bạn. Đôi khi được gọi tắt là "nhân sâm".

)

Vân Thường trong lúc hai nữ nhân này ầm ĩ, trầm thấp cười ra tiếng, chỉ trả lời một câu: "Tướng công ta không quan tâm ta, còn may, hắn vẫn muốn ta.

"

Một câu nói, ngăn chặn hai người ầm ĩ đến tràn đầy phấn khởi ngậm miệng lại, mồ hôi lạnh nhỏ giọt liếc nhìn nhau một chút, liền không còn nói chuyện nữa. . .

Nàng đưa hồng bao xong, không giống như Xuân Đào không thể không chờ đợi ăn tiệc rượu là không trở về, chỉ là chống đỡ tuyết, dắt con lừa, ra khỏi cửa phủ, có người vì mối tình đầu mà bày tiệc rượu, liền có người muốn vì mối tình đầu cái thứ đồ rách nát này giải quyết ân oán trước kia, cũng chỉ là một chiếc khăn tay rách nát, làm cho nàng khi trời lạnh như vậy không thể chui vào trong ngực bạn trai trộm cắp chút nhiệt độ cơ thể, chỉ có thể cưỡi con lừa, cân nhắc vấn đề làm sao ngả bài cùng thanh mai trúc mã, cái này độ khó thực sự có chút lớn, đoán chừng nàng lại phải bị quất bay vài cái quạt. . . Không biết có thể xem xét, nàng lần đầu tiên phá lệ tới cửa tìm đánh, giảm bớt hai lần gõ hay không. . . Nhịn một chút, trời cao biển rộng a, A Men. . .

Kết quả là, nàng lần thứ hai đứng trước cửa phủ Thập Tứ, hồi tưởng lại tình cảnh lần đầu tiên đứng ở nơi này, nàng còn không rét mà run, cuối cùng từ hai lần kinh nghiệm đạt được một giáo huấn sâu sắc, phủ đệ của Thập Tứ luôn câu dẫn nàng đi theo hướng quan hệ tam giác, con đường nguy hiểm đồi bại chân đạp hai thuyền a. . . tnnd, Thập Tứ chết tiệt, xây một cái phủ, còn chọn một nơi phong thuỷ rách nát nhằm vào nàng. . . Khinh bỉ. . .

Nàng chôn chặt chân trong đất tuyết, xoa xoa tay, thỉnh thoảng lại nhảy nhót hai lần, kích thích tuần hoàn lưu thông máu toàn thân, nhưng máu vẫn là sắp đông lạnh lại, toàn thân lạnh đến lợi hại, cuối cùng, khi nàng cùng con lừa đáng thương sống nương tựa lẫn nhau ôm nhau ở cùng một chỗ, thiếu chút nữa cùng nó tuẫn tình (chết vì tình) bên trong đất tuyết, đỉnh cỗ kiệu đáng chết kia mới dừng ở trước cửa phủ đệ Thập Tứ, bóng dáng một người mặc triều phục xuống kiệu, chuỗi hạt châu thượng triều trong không khí băng lãnh va chạm ra vài tiếng "Ba ba". . .

Nàng nhìn thấy triều phục, lập tức cảnh giác dụi mắt một cái, xác định đây là ai, sợ nhầm lẫn lần nữa, rốt cục xác định kia là Thập Tứ A Ca Dận Trinh đang ngẩng cằm lên, ánh mắt ngạo mạn, lúc này mới A Di Đà Phật một tiếng, lập tức run tuyết trên người, từ bên cạnh con lừa nhảy ra, chuẩn bị tại trước khi hắn vào phủ gọi hắn lại, nhưng con lừa đáng chết kia bị nàng ôm đến nghiện, một chút không thích ứng được nhiệt độ lạnh lẽo sau khi bị nàng vứt bỏ, vừa ngẩng đầu lên một cái cọ cọ lưng của nàng, nàng bị cọ đến trượt đi trong đất tuyết, kiêu hãnh một chút, cắm vào trong tuyết. . .

Mặt bị vùi vào trong đống tuyết, nàng nhận mệnh thở dài một hơi, cuối cùng cũng đã quen thuộc dùng thủ đoạn "Hạ lưu" này để khiến người khác chú ý, muốn chờ thanh âm trêu chọc của hắn vang lên, sau đó cũng bớt đi phiền toái muốn nàng mở đầu, nếu như nàng cười khan một tiếng, nói một câu: "Đã lâu không gặp", đoán chừng lại phải bị gõ thêm mấy lần nữa. . . Tỉnh lược một chút, cũng là được một chút. . .

Nàng là nghĩ như vậy, thế đầu chôn trong đống tuyết cũng không lập tức ngẩng lên, tranh thủ lấy được sự đồng tình của khán giả tiếp tục chôn ở trong băng tuyết, nhưng chờ một hồi lâu, cũng không thấy trên đỉnh đầu có bất kỳ động tĩnh gì, nàng nhíu mày, quyết định lại chờ thêm một chút nữa, kết quả là, đợi đến khi tuyết bên lỗ mũi nàng đều bị nàng thổi thành "Một đám xuân thủy", thiếu chút nữa dìm chết nàng, trên đỉnh đầu vẫn là không có phản ứng, nàng chợt nâng đầu lên, một tay lau sạch nước tuyết trong mũi, bị sặc đến ho khan một hồi lâu, liếc mắt lại trông thấy cửa phủ nhà hắn đã đóng chặt đến chết chặt, dường như ngay tiếp theo cái gì cũng cùng nhau đóng lại, nàng nhìn thoáng qua dấu chân còn sót lại trên mặt đất, khinh thường xùy một tiếng: "Cắt. . . Ánh mắt nhấc cao như vậy, liền biết hắn căn bản không nhìn thấy thứ dưới lòng bàn chân mình mà. . . Khinh bỉ!

"

Nàng vỗ tuyết trên người, lôi kéo dây lưng quần, lại đột nhiên tựa như thoải mái mà thở phào nhẹ nhõm, xem đi, không phải mỗi cái vòng tròn nào cũng đều có thể tùy tiện vẽ trở về, đó là tối thiểu phải có một người không động đậy loạn xạ mới được, kết quả là, nàng cùng hắn căn bản đều là người thuộc về chứng ADHD mà, xoa xoa bả vai đau nhức, nàng cảm thấy mình đã triệt để hoàn thành nhiệm vụ, tâm không chột dạ, thân thể cũng chính trực, đạp trên bước chân khoan thai làm như muốn đi. . .

(chứng ADHD: rối loạn tăng động giảm chú ý ở người lớn)

"Thân thể cô cũng đều đã đứng ở đây rồi, gọi Thập Tứ Gia ta nhiều thêm một tiếng, sẽ để cho cô thiếu đi một khối thịt sao?"

Nàng đang bước đi khoan thai, bị sau lưng đột nhiên truyền đến thanh âm, dọa đến mức mềm chân, lơ lửng giữa không trung, làm sao cũng không đặt đến trên mặt đất được, chột dạ, mồ hôi lạnh và các triệu chứng bất lương khác cũng đồng thời lần nữa từ trong đầu nàng phá đất mà lên, nàng máy móc quay đầu lại, nhìn thấy hắn rõ ràng khó chịu hai tay vòng quanh ngực, nhịp nhịp kiễng chân lên, đứng sau lưng nàng cách không xa. . .

". . . Nha, đã lâu không gặp. . . Hắc hắc. . .

"

"Hừ "

". . .

" Mặc dù nàng đã nghĩ đến rất lâu, vẫn là chọn câu mở đầu này không có hàm lượng kỹ thuật gì, nhưng là, hắn cũng không cần ngay lập tức liền dùng cây quạt chào hỏi nàng đi, ". . . Huynh vừa rồi không phải đi mất rồi sao?"

"Nhìn thấy cô, liền trở về lấy cây quạt.

" Hắn đột nhiên thu lại khuôn mặt khó chịu kia, khóe môi đúng là cong lên cười tới.

“...

.

.

.

.

"Thế nào, muốn đánh ta?" Hắn nhướn mày, đem cây quạt mở ra không đúng lúc trong trời tuyết lớn, học được cái đức hạnh gọi là công tử nhẹ nhàng, nâng giày lên, dọc theo con đường tuyết uốn lượn đi lên phía trước, "Còn đứng ở đấy làm cái gì, đi thôi.

"

"Nha. . . Hả? ? Đi đâu?" Nàng đang muốn theo sau, nhưng lại ngừng lại.

"Ta làm sao biết cô muốn đi đâu, lần này, thế nhưng là cô đến tìm Gia mà!

" Hắn dường như tìm được lý do mà nâng cao giọng điệu ngạo mạn.

Âm điệu có chút xa cách kia khiến trong lòng nàng dâng lên một chút cảm giác không chân thật, dường như thời gian không đi xa lắm, nàng theo kịp bước đi, nhưng vẫn là theo thói quen đi theo phía sau hắn hai ba bước, không có thử đi rút ngắn chút khoảng cách, hắn cũng theo thói quen đi lên phía trước, không có cố ý quay đầu lại nhìn nàng một chút. . .

Sau khi trêu chọc, chỉ còn lại thanh âm giày giẫm lên trên đất tuyết. . .

"Ta vẫn rất bận rộn.

" Hắn không có lý do gì mà ném ra một câu, đánh gãy suy nghĩ của nàng đang tìm chủ đề ở phía sau.

Nàng chớp chớp mắt, trong nháy mắt không kịp phản ứng ý tứ của hắn đột nhiên bật ra những lời này, thậm chí còn không có cẩn thận chú ý đến chữ "Ta" hiếm hoi của hắn, chỉ là nhàn nhạt lên tiếng: "À, bận rộn à. . .

"

"Ừm. Những năm này, trong triều đình có không ít chuyện trong tay ta.

"

"À. . .

"

". . . Cô còn nhớ rõ Đinh Lan không?" Hắn bỗng nhiên dừng lại một lúc lâu, đột nhiên lại dắt ra một câu chuyện khác. . .

"Hả? À. . . Nhớ. . . Nhớ rõ a, ha ha, đã lâu không nghe được tin tức của nàng ấy. Ách. . . Làm sao vậy?"

"Nàng ấy ở trong cung trôi qua không tệ, Hoàng A Mã giữ nàng ấy phụng dưỡng trà nước, nàng ấy rất được sủng ái.

"

". . . À. . .

" Nàng lên tiếng, đối với một người mười năm không có đối mặt, hình ảnh thực sự mơ hồ đến mức cơ hồ như mỏng manh.

"Nàng ấy còn bảo ta đừng đắc tội với Tứ Ca, nàng ấy tựa như rất sợ Tứ Ca.

"

". . . Ha ha. . .

" Ung Chính Đại Nhân mà, không sợ mới là lạ. . .

". . .

" Hắn lại lặng im một hồi, đột nhiên đôi giày bên trong đất tuyết ngừng lại, nàng cũng chỉ có thể dừng bước theo, mắt thấy hắn quay người trở lại, "Cô đến tìm ta, chẳng lẽ không phải là có lời muốn nói sao?"

". . . Phải. . . Phải rồi. . . Là có chuyện muốn nói. . .

" Ngữ khí gần như chắc chắn của hắn khiến cho nàng rõ ràng là không thể xuống khán đài. . .

"Vậy cô nói đi!

"

". . . Ta đang làm công tác chuẩn bị, thuận tiện tổ chức ngôn ngữ nha. . .

" Dáng vẻ gần như thúc giục của hắn khiến đầu lưỡi nàng thắt nút. . .

"Cô có chuyện gì thì liền nói đi, ta lại không có trông cậy vào cô có thể làm thơ cho ta nghe!

"

Tầm mắt của nàng có chút méo mó bay sang phải, sau khi bay xong lại di chuyển sang trái, cuối cùng định vị ở trên người hắn, hắn vẫn như cũ là một hoàng tử ngạo mạn vô cùng, nàng vẫn như trước là một tiểu nha đầu không có gì tiến bộ, nàng lại cảm thấy có chút điểm khác biệt, chí ít trước kia, hắn là không cần tìm chủ đề với nàng, thường thường không có đề tài gì cũng có thể kéo tới nơi không cần đề tài, dưới chân của nàng, vẽ ra đến từ đầu đến cuối không thể nào là một vòng tròn. . .

"Ta có thứ phải trả lại cho huynh.

" Nàng vừa nói, vừa đưa tay vào trong túi móc đồ ra, ánh mắt hắn cũng theo động tác của nàng đi xuống dưới, tay nàng đang kéo chiếc khăn trắng kia ra ngoài, đã thấy hắn phảng phất như ý thức được cái gì, một tay túm lấy tay nàng đang muốn kéo ra ngoài, gắt gao ấn vào trong, có chút không thể tin nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu.

"Ta. . .

" Nàng bị hắn đè đến có chút đau đớn, bàn tay đang muốn kéo ra ngoài kia rốt cuộc lại không thể động đậy được chút nào. . .

". . . Ta còn có việc phải làm.

" Hắn đột nhiên vứt xuống một câu, nhanh chóng sượt qua bên người nàng, mang theo một trận gió lạnh lùng, đi được cũng không quay đầu lại, nàng nhìn xem hắn vụt qua người, lại nhìn chiếc khăn trắng kia còn chưa kịp xuất hiện trong tầm mắt hắn. . .

". . . Ngày mai trả lại hắn là được rồi . . .

"