Nàng rõ ràng cảm giác người trước mặt cứng đờ một chút, nàng bị ánh mắt của hắn ở trên cao nhìn xuống quăng tới nện đến không ngẩng đầu lên được, trong tầm mắt của nàng, thứ có thể nhìn thấy không nhiều, đã thấy tuyết bên trên giày hắn có một chút rung động, sau đó từ trên mặt giày rơi xuống. . .
Ngẩng đầu một cái, đã thấy hắn chỉ là lành lạnh mà nhìn mình, cánh môi hơi mở ra, dường như muốn nói cái gì đó, lại trong một khắc đối diện với tầm mắt của nàng, ngậm miệng lại, dời ánh mắt, kéo ra một tia cười trào phúng, nhìn thoáng qua tay nàng đang kéo tay áo mình, lui lại mấy bước. . . Hắn cho rằng bàn tay kia không có luồn vào trong túi ý đồ lấy ra cái gì đó thì liền an toàn, hắn cho rằng nhìn không thấy một chút màu trắng kia thì liền an tâm, hắn cho rằng nàng còn đứng ở chỗ này chờ hắn hạ triều thì liền thái bình, nào biết được hắn bỏ sót mất, đúng là tên gia hỏa này luôn luôn nói một đằng làm một nẻo, lại chỉ là ở lúc mấu chốt miệng lại nói thật. . .
Hắn cho rằng có chút hồi ức dâng lên, liền rốt cuộc cũng kìm nén không xuống được nữa, hắn cho rằng khi đó hắn đã hiểu rõ ý nghĩ trong lòng nàng, hắn cho rằng bọn họ chỉ là vừa hay chậm một bước mà thôi, chỉ cần bước nhanh hơn, liền có thể bù đắp lại, cho nên hắn không vội, cũng không quan tâm bước chân của nàng luôn luôn chậm rãi như vậy, hắn dự định dành thời gian cùng nàng chậm rãi từ từ, mặc kệ nàng là từ bên trái hắn chạy trốn, hay vẫn là từ bên phải hắn chạy mất, chỉ là hắn làm sao cũng không ngờ tới, lần này, cái nha đầu chết tiệt này dự định từ trên tâm của hắn đâm xuyên qua, chừa lại cho hắn vừa hay lại là một lỗ hổng. . .
Hắn khẽ nhúc nhích bước chân, nàng cho rằng hắn lại muốn trì hoãn nói bận rộn, quay người đóng cửa phủ lại, vô thức đưa tay túm lấy triều phục của hắn, hắn nhìn xem tay áo bị nàng bất chợt túm trở về, kéo lên một tia cười lạnh: ". . . Buông tay.
"
". . .
"
"Gia bảo cô buông tay, cô không nghe thấy sao!
" Hắn hất ống tay áo lên.
". . .
" Nàng bị lôi kéo theo.
"Cô cho rằng Gia rất nhàn rỗi sao?" Hắn tiếp tục phất tay áo.
". . .
" Nàng lại bị lôi kéo theo.
"Cô cho rằng Gia tại sao mỗi ngày đều cùng cô cái nha đầu chết tiệt này đi dạo chứ?" Hắn giơ cánh tay lên.
". . .
" Nàng kiễng mũi chân theo.
"Cô cho rằng Gia sẽ một mực có thời gian chờ cô cái nha đầu không tim không phổi chết tiệt này sao?" Hắn đem tay áo nặng nề mà bỏ xuống.
". . .
" Nàng bị kéo theo lảo đảo một chút.
"Di tình biệt luyến, gặp quỷ mới di tình biệt luyến như cô, cô có đem Gia cái chủ tử mua cô này để ở trong lòng sao?" Hắn đưa cánh tay ra sức thu hồi về phía mình.
". . .
" Lần này, nàng không có đi theo nữa, mà là buông tay, mặc cho hắn đưa cánh tay thu hồi trở về, để cho hắn thắng lợi, hắn nhìn một chút bàn tay bị nàng đột nhiên buông ra, siết chặt nắm tay, quay người nhấc chân chuẩn bị vượt qua ngưỡng cửa trước cửa phủ, lại đột nhiên nghe được một trận thanh âm yếu ớt từ vang lên sau lưng của hắn, "Ta đã từng có.
"
Nàng cẩn thận từng li từng tí phun ra mấy chữ, nhìn đôi giày hắn nâng lên ở giữa không trung cứng đờ, đang muốn ngẩng đầu lên, cái ót lại chợt bị chế trụ, ấn về phía trước, nàng cơ hồ không có ngẩng đầu lên được,
Liền ngã vào trong vạt áo trước của bộ triều phục kia nàng đã từng cắn xé qua, sau đó có hai bàn tay xoa lên lỗ tai của nàng, không nhẹ không nặng, chỉ là đặt ở bên tai nàng, lỗ tai nàng lạnh buốt, cảm giác được một tia nhiệt độ trong lòng bàn tay truyền đến, hắn khẽ đưa nàng từ trong lồng ngực kéo ra chút khoảng cách, hai bàn tay đặt tại bên tai kia mang theo chút lực đạo để nàng ngẩng đầu lên, gò má của hắn từ lướt qua hai má của nàng, mang theo một chút nhiệt độ không nên tăng lên. . .
Ánh mắt của hắn ánh mắt rơi vào bên trên hai cánh môi vừa mới phun ra bốn chữ kia, hơi nước theo hơi thở vẫn còn đọng lại trên môi hắn, có vẻ có chút mơ hồ, hắn tới gần một chút, những hơi nước kia liền dày đặc thêm mấy phần,
Hắn lại tới gần thêm một chút, những hơi nước kia liền dồn dập thêm một chút, hắn cơ hồ muốn áp sát quá khứ, những hơi nước kia lại bỗng nhiên biến mất, chỉ còn lại hai cánh môi mím chặt kia, hắn chỉ cần lại gần hơn một chút. . . Lại gần thêm một chút. . . Một chút nữa thôi. . .
Hai cánh môi kia nín thở mở ra, nương theo hơi nước một lần nữa bay ra, ném ra một câu:
". . . Nếu như khi đó, huynh không có che lỗ tai của ta thì tốt rồi. . .
"
". . .
" Hắn bị lời nói của nàng làm cho sửng sốt một chút, nhìn xem khoảng cách giữa bọn họ cơ hồ muốn gần sát lại, bị nàng nhẹ nhàng một câu gạt ra mất, nếu như khi đó, hắn không có che lỗ tai của nàng, nếu như khi đó, hắn gõ đầu của nàng để cho nàng hiểu được, nếu như khi đó, hắn hào phóng thừa nhận, cái hoàng tử là hắn này chính là bị một tiểu nha đầu lấy mất hồn, hôm nay, có thể hay không, trong lời của nàng liền sẽ thiếu đi một chữ "từng"?
"Ùng ục ục" một thanh âm không đúng lúc nhảy ra đâṁ vào giữa hai người. . .
Nàng cúi đầu nhìn thoáng qua cái bụng đang phát ra âm thanh của mình, từ trong ngực của hắn lui ra ngoài một chút, tiếp tục lộ ra một khuôn mặt tươi cười vô tâm vô phế: "Ta đói bụng rồi, phải trở về đoạt cơm. . .
"
Lại là câu nói này, hắn cơ hồ suýt nữa muốn cười khổ ra tiếng, lấy cớ không ra dáng như này, vì sao nàng lại mỗi lần đều dùng đến an tâm lý đức như vậy, mà lấy cớ không ra dáng như này, vì sao hắn xưa nay lại chưa bao giờ vạch trần. . .
Nàng đi xuống bậc thềm, dắt con lừa kia không biết bắt đầu từ khi nào, luôn luôn kề cận nàng, không để cho nàng tiếp tục bị bỏ lại đơn độc một mình nữa. . .
Nàng quay đầu lại, nhìn xem hắn vẫn còn đứng ở cửa phủ, lần này, hắn không có không chủ động quay đầu lại nữa, đóng lại cửa phủ, làm bộ như hết thảy đều không tồn tại, lần này, hắn cuối cùng cũng tận dụng hết nghi thức tác phong của địa chủ, nhìn nàng rời đi. . .
Nàng lùi lại hai bước, vẫy vẫy tay với hắn: " Tạm biệt.
"
Hắn không có đáp lại nàng bất kỳ động tác gì, chỉ là đứng ở đó mặc cho nàng càng đi càng xa, đại khái là bởi vì nàng mới là tên hỗn đản vương bát đản di tình biệt luyến kia, đều đã đến để ly biệt, liền để hắn một lần cuối cùng phụ họa vẻ vô đạo đức của nàng đi. . .
"Cộc cộc cộc "
"Cộc cộc cộc "
"Cộc cộc cộc "
"Đến ngay, đến ngay đây.
" Từng tiếng gõ cửa dồn dập, khiến bước chân gã sai vặt ra mở cửa không thể không càng lúc càng nhanh, ngày mùa hè chói chang, mồ hôi hột trên đầu cũng bốc lên càng lúc càng lợi hại, không biết là tên đòi mạng nào, gõ cửa đến mức không kiên nhẫn như vậy, nếu như quấy nhiễu chủ tử nhà hắn thanh nhàn, thì hắn sẽ có quả ngon (quả báo) để ăn!
Đang nghĩ ngợi, vừa mở cửa ra, đã thấy một cái đầu con lừa chợt luồn vào cửa phủ nhà hắn, hắn giật mình kêu lên, liền lui lại về sau mấy bước, đã thấy con lừa kia chớp động mí mắt, bĩu bĩu cái mũi với hắn, hắn ớn lạnh một trận, thực sự không làm rõ ràng được vì sao vô duyên vô cớ chạy ra một đầu con lừa đối với mình mãnh liệt ném mặt mày(tán tỉnh, mắt đi mày lại), chẳng lẽ là mỗi ngày hầu hạ chủ tử như hoa như ngọc, bị hoàn cảnh bên ngoài ảnh hưởng tác động, hắn cũng không tự chủ được phát triển theo hướng khuynh quốc khuynh thành rồi sao? Không thể nào nha. . . Hôm qua lúc đi giúp chủ tử chuẩn bị bữa tối, những nha đầu kia nhìn cũng không thèm liếc nhìn hắn một chút a. . . Chẳng lẽ là mị lực của hắn chỉ hữu dụng với con lừa? Không muốn đâu. . .
"Này. . . Con lừa nhà ai! Chạy tới nơi này giương oai!
" Hắn ưỡn ngực, bày ra bộ dạng phách lối, thuận tiện nói cho con lừa ngốc trước mắt này thoạt nhìn cũng không quá thông minh, đừng tưởng rằng mấy cái mị nhãn liền có thể khảo nghiệm định lực của hắn. . . Hắn mỗi ngày đối mặt với chủ tử như hoa như ngọc nhà mình, định lực này nếu như không luyện ra được, không phải đã sớm biến thành cầm thú rồi sao? Nhất là gần đây thân thể của chủ tử không tốt, nhiễm phong hàn, hoàn toàn không có năng lực phản kháng, nếu như hắn. . . Phi phi phi, hắn đang suy nghĩ thứ gì vậy. . .
"Con lừa ngốc kia, ngươi đang kích động cái gì vậy! Ngươi ra ngoài đi! Là ta muốn đi vào cơ mà!
"
Một giọng nữ không quá mềm mại, có chút nâng cao âm điệu từ ngoài cửa bay vào, mà con lừa không biết sống chết kia, đứng tại cửa ra vào cũng bị dùng sức kéo ra ngoài cửa. . .
"Ngươi đi ra cho ta, ta liền biết, ta liền biết ngay mà, còn tưởng rằng ngươi đột nhiên thức tỉnh lương tâm, tính tình con lừa phát huy cao độ, vậy mà lại chịu khổ nhọc như thế cõng ta đi tìm nam nhân, làm nửa ngày, ngươi là con lừa say khướt nhưng ý tứ không phải tại rượu, tham vọng hiển thị rõ đến mức ai nhìn cũng biết ngay mà, người qua đường đều biết cả a! Dám vượt lên trước một bước, nhìn trộm trang viên bạn trai nhà ta, ngươi đi ra cho ta, làm thịt lừa xé xào khô! !
"
Không biết có phải là câu làm thịt lừa xé xào khô kia phát huy tác dụng trí mạng hay không, chỉ thấy con lừa kia rụt cổ một cái, bất đắc dĩ nghiêng đầu đi một chút, rốt cục cũng bị kéo ra ngoài. . .
Sau đó, một cái đầu so với đầu lừa kia còn không biết tốt xấu hơn thò vào, nhìn chung quanh một phen, rốt cuộc cũng tìm được gã sai vặt đi ra mở cửa, trong nháy mắt lộ ra một khuôn mặt cười đến không hề có đạo lý, chớp chớp ánh mắt còn vô tội hơn con lừa kia, đối với hắn mãnh liệt vứt đi mị nhãn. . .
"Là cô?" Tên gã sai vặt kia hít vào một hơi, đưa ngón trỏ ra chỉ vào người bên cạnh con lừa. . .
"Hả? Vị đại ca này. . . Chúng ta quen biết nhau sao?" Nàng chớp chớp mắt, duỗi ra ngón tay phối hợp chỉ về phía mình, hóa ra, nàng nổi tiếng hơn so với chính mình tưởng tượng a, nơi như này cũng có người nhận ra nàng sao? Sẽ không phải là nam nhân nhà nàng tìm người vẽ tướng mạo hoa lệ của nàng, treo ở trong gian phòng nhìn vật nhớ người tới cực điểm đó chứ, dứt khoát đem toàn bộ hạ nhân chộp tới xem cho thật kỹ một chút chính chủ để hắn trà không nghĩ, cơm không muốn trông như thế nào sao, ai nha, thật sự là quá lộ liễu rồi, thật là không có cảm giác an toàn. . .
". . . Hừ! Ai thèm nhận biết loại nữ nhân không có lương tâm như cô!
" Gã sai vặt phất ống tay áo một cái, trợn mắt nhìn nàng vài lần, đi về phía trước vài bước, đưa nàng ngăn lại ở cổng. . .
". . .
" Vì sao liền ngay cả chuyện nàng không có lương tâm cũng biết vậy. . . Treo chân dung của nàng thì cũng thôi đi, cân nhắc đến quan hệ thân mật của bọn họ, thuế bản quyền có thể tính giảm bớt một chút, nhưng là đưa chuyện tư ẩn nàng là người không có lương tâm như vậy cũng đem tiết lộ cho quần chúng nhân dân rộng rãi liền không tốt lắm đâu, rất ảnh hưởng đến hình tượng của nàng trước mặt công chúng a, "Ách. . . Ta nói, vị đại ca này. . .
"
"Đứng ra kia một chút, đứng ra kia thêm một chút nữa! Đây là trang viên tư nhân, không phải là nơi người không có phận sự có thể đi vào!
" Gã sai vặt ưỡn ngực, đem một người và một con lừa cùng nhau gạt ra ngoài cửa. . . Nàng bị chen lấn đến mức không còn cách nào khác, đành phải đứng ở bên ngoài cánh cửa, nghẹn khuất từ dưới cánh tay của hắn thò đầu nhìn vào bên trong. . .
"Nhìn cái gì mà nhìn!
"
". . . Đại. . . đại ca, ta muốn hỏi thăm huynh một người, có được không. . .
"
"Hừ, cô muốn nghe ngóng ai!
"
"Chủ. . . Chủ tử nhà huynh. . . Có phải là một người thích mặc quần áo trắng, làm bẩn liền ném cho người khác giặt, không có việc gì cứ thích cười tới cười lui, đi đường nhẹ nhàng lúc đe dọa người khác lại hoàn toàn không chớp mắt, trên tay mang một cái nhẫn ngọc, vừa sờ lên nhẫn ngọc một cái, liền bắt đầu tiến vào hình thức giai cấp địa chủ điển hình. . . Ai nha, đại ca, ta còn chưa nói xong, huynh làm gì đuổi ta đi vậy. . . Hắn dùng bữa không thích dầu mỡ, không thích tanh cay, liền giống hệt như hòa thượng ăn chay. . . Bất quá đầu hắn ban đầu cũng đã trọc một nửa, ách, cái này không tính là đặc thù gì, nơi này đều là đầu trọc mà. . . Còn có còn có, dáng dấp hắn cực độ quyến rũ làm cho người ta muốn phạm tội, đại ca, đại ca, huynh có từng nhìn thấy qua loại nam nhân này hay không, huynh mới gặp hắn một lần, liền muốn đem hắn ép lên trên giường, xin chú ý, là nam nhân, nam nhân a!
"
“……”
"A! Ta vừa nhìn thấy huynh run rẩy một cái, huynh chột dạ, huynh từng thấy qua, đúng không, huynh cũng muốn đem hắn ép lên trên giường, đúng không? A phi phi, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là, vậy không sai, người bị huynh muốn ép lên giường khẳng định chính là người mà ta muốn tìm, hắn ở đâu? Chủ tử nhà huynh ở đâu, huynh đừng đuổi ta mà, ta tuyệt đối sẽ không đem chuyện huynh có ý nghĩ xấu đối với hắn, còn muốn đem hắn làm chuyện cầm thú nói cho hắn biết, cũng sẽ không cùng huynh tranh giành ghen tuông đố kị a!
"
“……”
"Huhu, ta cầu xin huynh, ta thật sự rất đáng thương, ta từ kinh thành trốn việc bay ra ngoài tìm hắn, mạo hiểm rất nhiều, liều mạng tìm hắn rất lâu, nếu như tìm không thấy hắn, không có hắn giúp ta làm chỗ dựa, vậy cuộc đời an toàn của ta, tiền thưởng cuối năm, mộng tưởng tương lai liền đều không còn, nói không chừng sẽ còn bị ác bá địa chủ kéo ra ngoài ngược đãi, huhu. . . Được rồi, chúng ta mỗi người đều thối lui một bước, một ba năm thuộc về huynh, hai bốn sáu thuộc về ta, có được hay không? Huynh trước hết để cho ta gặp hắn một chút đi mà!
" Ủy khuất cầu toàn, ủy khuất cầu toàn một chút, chờ nhìn thấy nam nhân nhà nàng rồi, xem nàng không dùng một chân đá bay hắn coi, một ba năm, hai bốn sáu, nàng bao toàn bộ!
“……”
"Huynh không nên quá phận nha! Vậy mà muốn một ba năm hai bốn sáu đều chiếm hết! Ít nhiều gì huynh cũng phải để cho hắn nghỉ ngơi hai ngày chứ, huynh quả thực không phải là người! Không có nhân tính! Cầm thú. . .
"
"Cạch "
Nương theo một tiếng "Cầm thú", là tiếng đóng cửa thật lớn, từ lỗ tai bên trái của Hạ Xuân Diệu đâṁ vào lỗ tai bên phải. . .
Nàng đứng bên ngoài cánh cửa kia, cùng con lừa kia lộ ra ánh mắt "Đáng đời", hai mặt nhìn nhau một hồi. . .
Xong đời rồi, vừa mới đuổi tới hiện trường vụ án, không kịp cùng bạn trai nàng hôn hôn đến mức như một trận cửu biệt gặp lại, liền ăn một chén canh đóng chặt cửa, ngóng nhìn một chút cái cửa lớn đứng sừng sững kia, nàng ở kinh thành đã chờ đợi rồi lại đợi, từ mùa đông đợi đến mùa xuân, kết quả là cả thế giới đều phát xuân xong rồi, ve sầu cũng bắt đầu kêu to, bạn trai nhà nàng còn chưa có hồi kinh, xem ra cơn giận của bạn trai nhà nàng còn chưa tiêu tan, được rồi, nếu đã như vậy, nàng sẽ tới đón hắn trở về là được rồi, ai nha, con người nàng chính là có một khuyết điểm, quá rộng lượng, một chút tính khí cũng đều không có, thật vất vả lắm mới bò đến nơi này, kết quả lại bị gã sai vặt canh cổng có ý đồ chiếm lấy mỹ nam, cự tuyệt chặn ở ngoài cửa, lần này nàng phải chơi rồi. . .
. . . A Men. . .