"Đây là ý gì?"
Một câu hỏi ngữ khí nghi vấn 100% từ trong miệng Hạ Xuân Diệu bay ra đến, nhìn xem một chậu quần áo tựa hồ như tích góp đã lâu trước mặt, cộng thêm một cái ghế đẩu nhỏ thấp thấp, cùng với biểu tình rách nát của nha đầu trước mặt phảng phất như đem chuyện tốt rất lớn tặng lại cho mình, cuối cùng đem ánh mắt dời về phía hoàng tử đại nhân kia ngồi ở ghế đá bên cạnh, dựa vào bàn đá, chân trái gác ở trên chân phải, cầm quyển sách, lười biếng nhẹ liếc nàng một chút, lại tiếp tục uống chén trà rách nát kia, hi vọng đạt được một lời giải thích phù hợp với quan hệ " siêu hữu nghị, không thuần khiết" của hai người bọn họ. . .
Hoàng tử đại nhân lật một trang sách, ngửa đầu nhìn thoáng qua ánh mặt trời chiếu xuống, híp híp mắt, tay vừa nhấc lên, đuổi nha đầu lưu luyến không rời với chậu quần áo kia, cơ hồ là xoắn lấy góc áo, nước mắt như bay mà chạy đi, nhìn không chớp mắt quay trở lại quyển sách, môi mỏng khẽ mở, ném ra mấy chữ, ban ân cho con dâu nuôi từ bé bên cạnh đang dùng ánh mắt tiêu chuẩn con dâu nuôi từ bé nhìn chính mình. . . Ách. . . Con dâu nuôi từ bé:" Đương nhiên là cùng nàng phơi nắng.
"
"Phơi nắng?" Nàng chỉ một chậu quần áo được đưa đến trước mặt nàng, rốt cuộc hắn đến cùng từ nơi nào nghe được lý luận mới này a, nam nữ bằng hữu phơi nắng, một người nằm sấp trên bàn nghiên cứu cuốn sách của người đã chết, một người ngồi xổm trên mặt đất giặt quần áo bẩn vậy?" Sao mà phơi nắng thế này được chứ!
"
Nàng vừa kháng nghị, vừa đem cái mông ngồi trên băng ghế nhỏ, ngoẹo đầu, cự tuyệt cùng nhân loại cổ hủ trước mắt này giao tiếp, " ta yêu huynh", nghe không hiểu, xét thấy tính hạn chế ở thời đại của hắn, tha thứ cho hắn, hình thức A Ca âm hiểm vô cùng, xét thấy quan điểm phong kiến của hắn còn lưu lại độc tố, tha thứ cho hắn, nhưng là, lấy nàng làm như con dâu nuôi từ bé mà ngược đãi, thì đây coi là cái gì? Ngàn vạn lần không nên nói cho nàng biết, hiện tại sách mà hắn đang đọc tất cả đều là một tràng tiết mục kinh điển " ngược luyến tình thâm" nha, Nam Chủ phải ngược đãi Nữ Chủ chín chương, còn lại một chương mọi người dùng hình thức hai mắt đẫm lệ mông lung, nhìn nhau không nói câu gì, cuối cùng đại đoàn viên, hạnh phúc vĩnh viễn ở cùng nhau a. . . A Men. . . Hắn không cẩu huyết như vậy đâu, đúng không?
Nàng đang miên man bất định, nghiêng đầu qua đi liếc trộm hắn một chút, đã thấy hắn đang nhếch vành môi, khẽ buông thõng tầm mắt, mặt không biểu tình gì, ánh mắt nhàn nhạt rơi trên người mình, vẻ mặt dường như "Nàng rất có lỗi với hắn" khiến cho nàng lập tức hít vào một hơi, không có cốt khí quay đầu lại, cầm lên quần áo ngâm ở trong chậu nước kia, hung tợn chà sát, dùng sức vò. . .
Huhu. . . Lại là chiêu này, hắn lại dùng chiêu này với nàng, mấy ngày nay, hắn mỗi ngày đều dùng chiêu này câu dẫn cảm giác tội lỗi của nàng dâng lên, huhu. . . Vì sao con người nàng lại có lương tri như thế, cảm giác tội lỗi đừng tới tìm nàng nữa, đi ra đi mà, nàng là vô tội, nàng không cần phải chỉ vì một biểu tình khó chịu của hắn, liền rất là vui vẻ bò vào phòng bếp đi làm hoàng kiểm bà, càng không cần phải nhìn thấy hắn chỉ là ra vẻ ưu sầu nghiêng mắt nhìn nàng một chút, liền loạn không có sức giúp hắn bưng trà đổ nước, càng càng càng không cần phải bởi vì hắn khẽ chau mày một chút, liền chột dạ ngồi ở chỗ này giúp hoàng tử đại nhân phong kiến kia giặt quần áo bẩn. . . Cho nên nói, chuyện bi thảm nhất trên thế giới này, không phải là một chân giẫm hai thuyền, hai thuyền đều lật, mà là sau khi lật thuyền, được người ta cứu lên bờ, kéo lấy bím tóc chạy loạn khắp nơi a. . .
Hắn nhìn xem nàng bị biểu tình của mình làm cho lúng túng, lập tức xoay người sang chỗ khác, dáng vẻ nhẫn nhục chịu khó, phi thường hài lòng với vẻ mặt đánh đâu thắng đó này còn có thể lợi dụng trong một thời gian rất dài, đúng là nhếch môi cười một tiếng, để quyển sách trong tay xuống, chống tay lên, đỡ đầu, nghiêng người đánh giá người nào đó giặt giũ đến cực kỳ bất đắc dĩ kia. . .
" Ưm, mặc đồ trắng làm gì, sau này đều không cần mặc đồ trắng nữa, đi theo lộ tuyến màu đen gợi cảm đi, đáng ghét, ta chà chà chà. . .
" Nàng vừa kháng nghị phẩm vị của hắn, vừa trụy lạc với y phục của hắn. . .
“……”
"Làm sao lại có nhiều quần áo như vậy chứ, rõ ràng là huynh chưa từng gọi người giúp huynh giặt qua mà!
" Nàng vừa kháng nghị hành vi cực kỳ tàn ác của hắn, vừa cầm một nắm bột xà phòng ném vào trong chậu. . .
“……”
"Huynh sẽ không là mỗi ngày đều thay dối quần áo, để cho người khác đem quần áo tích lại ở đó, chờ ta đến tự chui đầu vào lưới chứ. . .
" Nàng vừa giả thiết, vừa quay đầu lại, hi vọng đạt được một câu trả lời phủ định. . .
". . .
" Hắn không ngờ tới nàng sẽ bất chợt xoay người lại, chỉ đành phải hơi giật mình ngẩn người, muốn đưa tay đi sờ chén trà trên bàn đá, lại bởi vì ánh mắt không có hoàn toàn kéo trở về, tay hụt vào khoảng không, đành phải ho nhẹ một tiếng, có chút tận lực dời đi ánh mắt, kéo về phía vườn hoa bên cạnh. . .
". . .
" Nàng bị biểu lộ có chút lúng túng hiếm khi có của hắn làm cho hung tợn điện giật một phen, lập tức tê dại từ đầu đến chân, choáng váng lung lay người, cắn cắn môi, đem tư tưởng chủ nghĩa nữ quyền vừa muốn phấn khởi phản kháng của mình trong một nháy mắt ném đến trạm xử lý rác rưởi, mềm nhũn cột sống, cam tâm tình nguyện nắm lên đám quần áo kia, giặt đến chết cũng không hối tiếc. . . huhu. . . Thật là mất mặt. . .
Kết quả là, ngoài ý muốn Hạ Xuân Diệu lấy được một lần đại tiện nghi, vì lần nữa được nhìn thấy hoàng tử đại nhân thẹn thùng vô hạn, muốn cự còn nghênh, chân tay luống cuống, vẻ mặt chua chua ngọt ngọt, da mặt dày, một chân đá bay tất cả động vật cái đực tới gần bạn trai nhà nàng trong vòng bán kính một mét, còn lấy kỳ danh hoàn mỹ, viết là vì làm nghiên cứu, tiêu đề chính là" Luận thuyết hoàng tử đại nhân có phải chăng vừa đến mùa hè, hormone điên cuồng khuếch tán hay không", hận không thể một ngày hai mươi bốn giờ đứng ở trước mặt hắn, bưng trà rót nước? Cũng không có vấn đề gì! Nấu cơm nấu đồ ăn? Chuyện nhỏ! Giặt quần áo lau chùi? No problem! Bưng nước rửa chân?
"Đi sang một bên!
"
Hửm? Là ai nói" Đi sang một bên"? Là tên gia hỏa nào không thức thời nói" đi sang một bên", nàng chính là muốn bưng nước rửa chân cho hắn, nàng tơ tưởng đôi chân ngọc ngà của giai nhân nàng cũng không biết đã được bao nhiêu năm, khó khăn lắm mới có thể hiện thực hóa giấc mộng, là tên gia hỏa không biết sống chết nào, dám hủy đi khán đài của nàng? Cũng dám bảo nàng" đi sang một bên" hả ?
"Ta!
" Hoàng tử đại nhân không biết sống chết nhắc lại một lần. . .
"Huynh không phải xấu hổ nha, ta cũng không ngại, huynh để ý cái gì, đến đây, mau mau đưa chân ra.
" Nàng không thèm đếm xỉa đến tiếng kháng nghị phát ra từ mép giường bên cạnh, khom người xuống, chuẩn bị làm sắc lang vén áo choàng của hắn lên, thật là, ngày nắng to sao lại mặc nhiều như vậy, không có chút gợi cảm nào cả, che đậy đến mức ra một thân đầy mồ hôi, còn không phải khổ Tiểu Khả Liên ( người nhỏ bé đáng thương) giúp hắn giặt quần áo này sao. . .
“……”
". . . Huynh không cần dùng ánh mắt 'Lại tới gần nữa, nàng liền chết chắc' nhìn ta nha. . .
" Nàng nhếch miệng, trải qua mấy ngày nay, đối với việc hoàng tử đại nhân nghiêm trọng không phối hợp với công tác đề tài của nàng biểu thị kháng nghị, từ ngày bị nàng bắt được hắn gây án chưa thoả mãn về sau, thừa số hormone của hắn liền phong tỏa toàn tuyến, ngược lại là thừa số thanh thuần hoàn toàn không cần kia lại luôn luôn đi ra ngoài cùng nàng chào hỏi. . .
Luận chứng 1, lúc đêm khuya người người say giấc, nàng đang ngáp một cái, mở cửa phòng của hắn, chuẩn bị đường hoàng đi vào, sau đó lại bị hắn thấy được, mỉm cười hữu nghị nhắc nhở, gian phòng của nàng ở sát vách. . .
Kết luận. . . Cắt. . .
Luận chứng 2, vẫn là lúc đêm khuya người người say giấc, nàng thừa dịp hắn không chú ý lẻn vào phòng ngủ của giai nhân, đang nâng một cái móng lên, muốn bò về phía trên giường, sau đó lại bị hắn thấy được, xách cổ áo sau lên, một tay quăng về phía ngoài cửa, bổ sung một tiếng đóng cửa siêu vang " ba" . . .
Kết luận. . . Móa!
Luận chứng 3, vẫn như cũ là lúc đêm khuya người người say giấc, nàng hao hết thiên tân vạn khổ, tránh thoát tầng tầng lớp lớp chướng ngại vật, rốt cục cũng bò lên được trên tấm khuê sàng của giai nhân mà nàng tha thiết mơ ước kia, cọ cọ cái gối hương thơm bốn phía kia của hắn loạn hạnh phúc lăn qua lăn lại, đã thấy giai nhân của nàng, vừa tắm rửa xong, một thân nhẹ nhàng khoan khoái thoải mái đi vào phòng, nhìn xem trên cái giường nào đó nhiều thêm ra một vật thể, đang chớp chớp đôi mắt với hắn tự cho là phóng điện lung tung, hắn liếc mắt một cái, quay người lại, đi thong thả khoan thai, vậy mà đi đến gian phòng của nàng rồi ngủ ngon lành. . .
Kết luận. . . tnnd! !
Luận chứng 4, thật xin lỗi vẫn là lúc đêm khuya người người say giấc, chính là giờ phút này, nàng bưng nước rửa chân, vẻ mặt thành kính lại bị một câu" đi sang một bên" nện vào đầu một chậu nước lạnh, vẫn là liền ngay cả cái chậu cũng cùng nhau nện xuống đến. . .
Nàng sờ sờ đầu, còn tốt không có sưng u một cục lớn, chu mỏ một cái, bĩu môi, cắt. . . Giả bộ thanh thuần gì chứ, làm rõ ràng tình trạng có được hay không, nàng mới là xử nữ còn chưa có mở bao nha, xuôi dòng, ngược dòng, cũng đều không tới phiên hắn đến giả bộ thanh thuần nha, chẳng lẽ nàng không ghét bỏ hắn không phải là xử nam, hắn ngược lại ghét bỏ nàng là xử nữ chưa có thấy qua việc đời sao? Không muốn a? Thế giới này thật hắc ám. . .
"Ba" lại là tiếng đóng cửa khiến người ta khinh bỉ này, nàng sờ sờ cái mũi bị đụng phải, lại nghiêm trọng chưa từ bỏ ý định, ánh mắt vừa liếc nhìn cửa sổ mở rộng bên cạnh, lại lập tức đạt được tâm linh tương thông đáp lại, " ba" một tiếng, cửa sổ cũng bị đóng chặt, nàng co rụt đầu lại, đối với cửa sổ kia giơ ngón tay giữa lên, đang muốn trình diễn động tác kinh điển mỗi ngày trong phim truyền hình, chọc một cái lỗ, nhìn thế giới, nào biết được cái tay này còn không có vươn ra, liền thoáng nhìn thấy gã sai vặt bên cạnh bưng chén thuốc, đang muốn đi vào phòng hắn đang dùng ánh mắt cực kỳ khinh bỉ thêm quỷ dị nhìn mình chằm chằm. . .
". . . Nhìn. . . Nhìn cái gì mà nhìn, ta chỉ là chưa thoả mãn, chưa thoả mãn mà thôi! !
" Nàng nhấn mạnh một chút sự vô tội của mình, rút lại móng vuốt của mình, nhìn xem gã sai vặt kia cũng không thèm để ý nàng, nhấc tay lên gõ cửa một cái. . .
"Bát Gia, thuốc được sắc xong rồi.
"
"Đặt ở đó đi.
" Thanh âm của hắn cách qua cánh cửa truyền tới. . . So giọng nói ngày hôm trước còn lộ ra mấy phần khàn khàn. . .
Gã sai vặt đẩy cửa đi vào, chỉ là đem thuốc đặt tại trên bàn, cúi đầu xuống, đi ra. . .
Nàng từ khe cửa khép hờ, thoáng nhìn thấy chén thuốc bốc hơi nóng kia bị đặt tại trên bàn, cùng với phong thư từ trong kinh thành đến kia, phong thư còn không có mở ra không có cách xa bao nhiêu, thuốc, một bao thuốc đã sắc, nhưng cũng không thấy cảm mạo của hắn chuyển biến tốt đẹp, tiếng ho khan này, lại càng ngày càng thấy lợi hại, có khi nửa đêm, nàng nằm lỳ ở trên giường, còn nghe thấy tiếng ho khan vô cùng đáng thương của hắn, nhiều lần như vậy, nàng xuống giường, từ trong cửa sổ nhô ra cái đầu, chỉ là nhìn thấy hắn khoác một cái áo mỏng đứng ở ngoài cửa phòng, sờ cái nhẫn ngọc rách nát của hắn, nhìn chằm chằm vầng trăng không tròn vừa không cong kia, không biết đang suy nghĩ chuyện gì. . .
Đã là thời tiết vào thu rồi, nửa đêm càng là lộ ra có chút lạnh, hắn đêm hôm khuya khoắt không ngủ được, lại chạy ra đối với mặt trăng phát tán ra hormone cái gì chứ, như này, khỏi bệnh được mới là lạ, cắt. . . Nàng là rất muốn nói như vậy với hắn, nào biết được tầm mắt hắn khẽ nghiêng sang phía cửa sổ của nàng, nàng liền cả người co lại xuống đến dưới bệ cửa sổ. . . Cắt. . . Cái hình thức A Ca kia của hắn nàng nên là không cảm thấy kinh ngạc, thời khắc mấu chốt, nhưng vẫn là phản xạ có điều kiện một chút. . .
"Trời lạnh lắm, cẩn thận nhiễm lạnh. Hử?"
Một câu nói của hắn một chút cũng không có lập trường, từ cửa sổ của nàng bay vào đến, nàng vội vàng đứng người lên, lại chỉ nghe thấy thanh âm hắn quay người khép cửa phòng lại, sau đó tiếng ho khan kia, lại thỉnh thoảng nhảy dựng lên. . .
"Kẹt kẹt" một tiếng, nàng một lần nữa đẩy ra cánh cửa kia, hắn nhìn xem nàng lần nữa đi vào gian phòng, lại mang theo vẻ mặt cùng với lúc vừa mới bị đuổi ra ngoài, hoàn toàn khác biệt, giẫm lên bước chân rất nặng, đi đến bên cạnh bàn, bưng chén thuốc kia lên, lại từng bước từng bước đi đến bên cạnh hắn, đem chén thuốc kia nhét vào trước mặt hắn, chỉ ném ra một chữ:" uống.
"
". . .
" Hắn nâng mắt lên, nhìn nàng một chút, " Nàng cứ đặt xuống đi, đợi lát nữa rồi lại nói. . .
"
"Sợ truyền nhiễm cho ta, còn không mau uống!
" Nàng đem chén thuốc nhét vào trước mặt hắn, tuỳ tiện vạch trần lý do hắn mỗi ngày đem nàng đá ra khỏi cửa phòng, vậy tiếng ho khan mỗi đêm kia bị hắn cố ý hạ thấp giọng, nhưng vẫn là lưỡng lự tiến vào trong lỗ tai nàng, nàng nghe thấy được lại co rút lại. . .
". . .
" Hắn rũ tầm mắt xuống, không có đáp lời, chỉ là đưa tay đẩy cái chén, lắc đầu với nàng. . .
". . . Huynh không phải là sợ đắng chứ? Ta đi giúp huynh mang mứt hoa quả đến.
" Nàng vừa nói, vừa quay người lại muốn ra khỏi cửa, lại bị hắn một tay kéo lại, hắn cố ý kéo bàn tay bưng chén thuốc của nàng, hắn cố ý gạt cái chén nàng đặt tại trong lòng bàn tay, hắn cố ý gạt cái chén sứ trong tay nàng cho rơi xuống. . .
Thanh âm đồ sứ thanh thúy rơi xuống sàn nhà, chấn động đến mức nàng rụt cổ lại, nàng nhìn xem nước thuốc kia rơi đầy trên mặt đất, vận ra, một cỗ mùi thuốc nồng đậm che ngợp bầu trời tản ra đến, nàng nhìn xem hắn chỉ là ngồi tại bên giường, không có đi nhìn nước thuốc dưới đất, chỉ là trực tiếp nhìn thẳng vào nàng.
"Rơi. . . Rơi mất rồi, ta lại đi sắc một chén khác, huynh đợi ta chút.
" Nàng nói xong, liền làm bộ như muốn hất ra bàn tay của hắn đang lôi kéo nàng. . .
Hắn không nói lời nào, nhưng cũng không buông tay, chỉ là lôi kéo nàng, không có đưa nàng kéo vào trong lòng, cũng không để cho nàng lại đi vẽ vời thêm chuyện sắc thêm một chén thuốc mà hắn sẽ không uống. . .
Nàng đứng ở nơi đó, nước thuốc văng tung tóe lên người nàng, có chút bẩn thỉu, ngửi thấy mùi thuốc chui ra từ trên người mình, hít mũi một cái, đá văng vỡ chén sứ bên cạnh, bắt đầu bò vào trong ngực hắn, hắn cũng không có khước từ, nhưng cũng không có ôm nàng, chỉ là tùy ý để cho nàng đem mình ép lên trên giường, dán vào trên lồng ngực của hắn, nghe được tiếng hít thở hắn có chút khó nhọc, hắn dời người đi, để nàng tìm tư thế thoải mái hơn dựa vào người hắn, thật lâu sau mới cười nhẹ lên tiếng:" Làm gì vậy?.
"
"Là huynh không để ta đi, dù sao hôm nay, hoặc là ta ngủ ở nơi này, hoặc là huynh uống thuốc.
" Nàng nắm chặt tất cả thời cơ cùng hắn cò kè mặc cả. . .
"Ta vẫn còn bị bệnh, sẽ lây bệnh đấy, về phòng của nàng đi.
"
"Vừa rồi còn lôi kéo tay người khác, vẻ mặt đáng thương như vậy, người bảo người khác không được đi, không có tư cách giả bộ thanh thuần a!
" Nàng vừa nói, vừa bò lên trên giường hắn, nhưng lại sợ hắn nhất thời rời đi, đành phải một tay lôi kéo hắn, một tay chống giường, trình diễn động tác độ khó cao. . . Thẳng đến khi nàng an ổn ngồi ở trên giường, lúc này mới đưa tay tìm kiếm trên cổ áo hắn, " Ngẩng đầu lên.
"
Hắn nhàn nhạt cười một tiếng, khẽ ngửa cổ lên, đành phải tùy ý để mặc nàng làm xằng làm bậy, hai bàn tay có chút mát lạnh kia chạm vào cổ của hắn, bắt đầu cởi ra cúc cổ áo của hắn, hắn đè nén không được ngứa ngáy trong cổ họng nhảy lên, vài tiếng ho khan khục khục nhảy ra khỏi yết hầu, động tác tay đang trên cổ áo hắn kia, lại bởi vì vài tiếng ho khan khục khục mà dừng lại " . . . Huynh đáp ứng ta, vừa hồi kinh liền phải uống thuốc.
"
". . .
" Hắn im lặng một hồi, nâng lên một nụ cười yếu ớt, từ trong ngực phát ra một tiếng " ừ" nhẹ nhàng.