Đinh Ninh xoa mông, đeo chiếc cặp nhỏ rách nát, khập khiễng đi vào quán net nhỏ ở góc khuất của khu chung cư, cực kỳ hào phóng đặt mười tệ lên quầy và hét lớn với quản lý mang: “Cho thuê ba tiếng!
”
“Được!
” Quản lý mạng trẻ tuổi nhanh nhẹn đưa cho cô một dãy số, nhìn vào biểu cảm nhe răng trợn mắt của cô, tò mò hỏi: “Lại bị mẹ đánh mông à?”
“Lần này lại là vì chỉ thi được điểm một chữ số à?”
Đinh Ninh lườm một cái, cầm lấy phiếu, buồn bực khó chịu: “Sao có thể, bài thi dễ như vậy.
”
Lúc này cũng không có ai, quản lý mạng dựa vào quầy, tò mò: “Thế thi được bao nhiêu điểm? Không đúng, tổng điểm là bao nhiêu?”
Đinh Ninh: “...
. 89.
”
“Phì hahaha…” Quản lý mạng cười lớn: “Ngữ văn? Toán? Tiếng Anh?”
“Anh phiền quá,
” Đinh Ninh không muốn để ý tới anh ta, quay lưng bước về chỗ ngồi, quản lý mạng đứng sau lưng còn vẫy tay với cô: “Thám Tử Lừng Danh Conan cập nhật rồi, cô có thể xem thoải mái.
”
Đinh Ninh hừ một tiếng, ném cặp lên ghế, ngồi xuống cực kỳ khí phách, mở máy tính, bắt đầu xem “Thám Tử Lừng Danh Conan”.
007 vừa thưởng thức anime vừa hỏi: Cô đừng thi điểm thấp như thế nữa, đúng rồi, mẹ đã nấu cơm xong, cô không định về à?”
Đinh Ninh hừ một tiếng, sau khi thế giới trước kết thúc cô đã đạt xuất sắc cấp A, nghỉ ngơi vài ngày lại tiếp tục thực hiện nhiệm vụ, bây giờ là Hoa Quốc thế kỷ 20, nguyên chủ là một học sinh lớp 11, một học sinh lớp 11… không thể gọi là học kém nữa.
Phải gọi là học tệ rồi!
Nguyên chủ mơ ước mỗi lần thi đều đạt điểm tối đa, tổng cục hài hòa đã thỏa mãn nguyện vọng này của cô ấy, Đinh Ninh mới đến đây một tháng, đã bắt đầu sống hoàn toàn theo quỹ đạo sinh hoạt của nguyên chủ. Tất nhiên, việc bị mẹ đánh vào mông cũng được sao chép lại một cách hoàn hảo.
Chậc, đau thật, Đinh Ninh xoa xoa, trong đầu lại hiện lên hình ảnh mẹ Đinh tay cầm chổi, chống eo, dáng vẻ hùng hổ.
Cô vừa xem “Thám Tử Lừng Danh Conan”, vừa hỏi 007 ở trong lòng: “Lần này nam chính thi được bao nhiêu điểm?”
007 có chút khó diễn tả bằng lời, đáp: “740.
”
Đinh Ninh: “??? Hả? Cậu ta là thiên tài à, mỗi môn được bao nhiêu?”
007 báo cáo một cách cẩn thận: “Ngữ văn 143, Toán 149, Tiếng Anh 150, Khoa học tổng hợp 298.
”
Đinh Ninh không muốn nói chuyện, ném cho 007 một biểu tượng cảm xúc [Giúp tôi đá cái ghế cảm ơn JPG]. Lời nói.
Nam chính của thế giới này tên là Trần Tu Bạch, một cái tên rất lãng mạn và nam tính của nam chính, lại còn là thiên tài, mỗi kỳ thi đều vững vàng đứng đầu bảng, gia đình giàu có, giá trị nhan sắc siêu cao. Cũng là học sinh lớp 11 giống như Đinh Ninh, nhưng Trần Tu Bạch ở lớp 1, Đinh Ninh ở lớp 16 cuối cùng, hơn nữa cô còn đội sổ.
Đinh Ninh lấy gương nhỏ soi mặt, nghĩ đến bức ảnh trên bảng thông báo trường, tò mò: “Cậu ta đã xuất sắc như vậy rồi, tại sao còn cần phải cứu vớt?”
“Thôi cậu đừng nói nữa,
” 007 vừa định mở miệng, Đinh Ninh đã bắt chước giọng điện tử của nó, từng câu từng chữ: “Liên quan đến nhân vật chính, hệ thống đã chặn từ khóa. Liên quan đến nhân vật chính, hệ thống đã chặn từ khóa. Liên quan đến nhân vật chính, hệ thống đã chặn từ khóa.
”
[Không nghĩ tới chứ gì JPG]
“Đúng không?”
007 bực bội: “.
.
. Đúng!
”
Xem “Thám Tử Lừng Danh Conan” được một tiếng, Đinh Ninh đã bị mẹ Đinh bắt được, một tay kéo tai, một tay cầm chổi lông gà đe dọa đi ra khỏi cửa quán net.
“Anh là đồ mách lẻo!
” Đinh Ninh tức giận hét lên tuyệt vọng trước khi chết, cô biết ngay tên quản lý mạng này không phải là người tốt, chắc chắn là anh ta đã mách lẻo.
Quản lý mạng mỉm cười, giấu công lao và danh tiếng.
“Con nói xem, con đã học lớp 11 rồi, còn không cố gắng học hành, với kết quả này của con, sau này con có thể làm gì?” Trong khi ăn cơm, mẹ Đinh vừa hận rèn sắt không thành thép, vừa điên cuồng uống trà hoa kim ngân, ôi mẹ ơi, sắp bị con bé chết tiệt này làm cho tức chết rồi.
Bố Đinh gõ bàn, trong ánh mắt vui mừng của Đinh Ninh, chậm rãi nói: “Ăn cơm trước đã, ăn xong mới có sức mà nổi giận.
”
Đinh Ninh: “.
.
.
” Tình cha con giả tạo này.
Trường Trung học số 1 cách khu chung cư hai trạm, nên Đinh Ninh là học sinh ngoại trú, nếu hỏi tại sao với kết quả kém cỏi của cô lại có thể vào trường Trung học số 1, là nhờ quan hệ đó. Bố Đinh vốn là phó hiệu trưởng của trường Trung học số 1, sau đó vì vấn đề thuyên chuyển công tác, trở thành hiệu trưởng của trường Trung học số 2 bên cạnh.
Vì muốn con trai thành rồng, muốn con gái thành phượng, dù trường Trung học số 1 và trường Trung học số 2 không khác nhau nhiều, nhưng giáo dục ở trường Trung học số 1 nghiêm khắc hơn một chút, nên bố Đinh đã dày mặt, đưa Đinh Ninh vào lớp 8 của trường Trung học số 1.
Nhưng rất tiếc, cô không thể giữ được lớp 8, khi chia lớp văn lý, cô vững vàng chiếm giữ vị trí đứng chót toàn khối, bố Đinh không thể chịu nổi nữa, nên sắp xếp cho cô vào lớp 16.
Còn có thể làm sao nữa, con gái mình, có khóc cũng phải sống tiếp.
Kỳ nghỉ hai lần một tháng kết thúc, Đinh Ninh mang chiếc cặp nhỏ đựng đầy đồ ăn vặt, leo lên… xe đạp công cộng để trở lại trường.
Chỉ có hai trạm, cô không muốn đi xe buýt, chen chúc chết người.
Trên đường cô cực kỳ vui vẻ, luyên thuyên với 007: “Đáng tiếc cậu không thể ăn được, cái bánh quy phô mai thật sự rất ngon, ôi mẹ ơi, còn muốn ăn thêm hai hộp lớn nữa.
”
007 cụp râu nhỏ xuống, không muốn để ý tới cô. Nhưng chưa đầy hai phút, Đinh Ninh đã điên cuồng hét lên trong đầu: “Ôi trời nam chính, 007 thấy không, nam chính sống sờ sờ kìa!
”
Một tháng rồi, tính cả hôm nay, cô chỉ gặp Trần Tu Bạch hai lần, một lần khác là khi chào cờ, bi ai thật.
Người này quá xuất quỷ nhập thần, Đinh Ninh ban đầu còn muốn gặp gỡ tình cờ, nhưng cô không biết lộ trình cụ thể của Trần Tu Bạch, đi nghe ngóng, hai, thật sự là một vấn đề khó khăn, bởi vì Trần Tu Bạch là nam thần trong lòng toàn trường, chỉ cần bạn buột miệng thốt ra một chữ “Trần”, sẽ có hàng loạt ánh mắt nhìn chằm chằm, nhìn đến khi bạn trọc đầu.
Không thể nghe ngóng được, cả đời này cũng không thể nghe ngóng được, dù có mặt dày đến đâu, cũng không thể chịu nổi ánh mắt như vậy. Giống như cô muốn cướp tiền của người khác vậy.
Thứ hai, cũng chẳng phải tại đồ chó má 007 này, chỉ cần hỏi một câu Trần Tu Bạch có đang ở trong nhà vệ sinh không, nó cũng có thể nói một câu “Liên quan đến nhân vật chính” gì gì đó, tiện thể còn mắng cô là “lưu manh”.
Cô thật sự còn oan hơn Đậu Nga.
Đi vệ sinh thì sao, ai mà chẳng đi vệ sinh. Cô chỉ có thể tình cờ gặp Trần Tu Bạch ở nhà vệ sinh.
.
. phì, chỉ có thể tình cờ gặp Trần Tu Bạch ở bên cạnh nhà vệ sinh, nếu không làm sao cô có thể gặp được.
Phải nói rằng trường học cũng thật là khốn nạn, vốn dĩ muốn lặng lẽ đi qua lớp của Trần Tu Bạch, nhìn trộm nam chính qua bức tường, nhưng rất tiếc là lớp 1 lại dựa vào tường, bên trái là hai văn phòng, chỉ có lớp họ mới được hưởng thụ đãi ngộ này, muốn vào lớp 1 từ cầu thang thì phải đi qua hai văn phòng trước.
Học sinh kém không chịu nổi chuyện này!
Cô không chịu nổi ánh mắt tha thiết của giáo viên. Dù sao các giáo viên dạy cô đều không tin một cô gái xinh đẹp như hoa như ngọc lại có trí thông minh thấp đến vậy.
Nhớ năm xưa, bố mẹ Đinh là hai tiến sĩ cực kỳ nổi tiếng đấy.
Ngoài đột biến gen, Đinh Ninh thật sự không thể nghĩ ra lý do nào khác, mấy ngày nay cô thật sự muốn học hành chăm chỉ, nhưng rất tiếc, cô học không vào, trời sinh, có lẽ thật sự là “âm âm thành dương” đi.
Buồn quá.
Nói đến đây, nên khi nhìn thấy Trần Tu Bạch trong lòng Đinh Ninh thật sự rất xúc động rất vui vẻ, đây gọi là gì, đây gọi là “hữu duyên thiên lý năng tương ngộ” (có duyên ngàn dặm cũng gặp gỡ), không ai biết tại sao*!
*Raw là “无人知是荔枝来” (không ai biết là quả vải đến): là một câu chơi chữ, vì “荔枝” (quả vải) đồng âm với “离枝” (rời cành), có ý nói rằng không ai biết nguyên nhân thật sự của sự gặp gỡ này.
Đinh Ninh cố gắng đạp xe đạp nhỏ, muốn nhân lúc chưa có đèn đỏ đạp xe đến trước mặt Trần Tu Bạch, sau đó Trần Tu Bạch sẽ liếc mắt nhìn cô, từ đó yêu cô từ cái nhìn đầu tiên không nói hai lời, không lòng dạ bất nhất.
.
. phì!
Trình độ thành ngữ của cô đúng là đáng sợ.
Ôi trời, cô không dừng được xe, lúc đi ngang qua Trần Tu Bạch thì lao thẳng về phía trước, xấu hổ quá, khi dừng được xe thì đã ở giữa vạch qua đường rồi, đèn đỏ rồi, xe cộ hai bên chuẩn bị chạy, Đinh Ninh vội vàng xuống xe đẩy xe chạy về phía trước, vừa chạy vừa khóc.
Ông trời ơi!
Người trong xe, người hai bên vạch qua đường đều không khỏi tự hỏi: Tại sao lại phải đẩy xe chạy? Chẳng lẽ đẩy xe còn nhanh hơn đi xe sao?
Người có chỉ số thông minh cao không hiểu được suy nghĩ của người có chỉ số thông minh thấp, buồn quá.
Đến giao lộ, Đinh Ninh quay đầu lại, liền thấy Trần Tu Bạch mặc áo thun trắng đơn giản, quần jean, tay cầm hai quyển sách, với thị lực 5.
0 của mình, Đinh Ninh thấy được, một quyển là “Toán cao cấp”, một quyển là “Hóa học polyme”.
“Giả vờ!
” Đinh Ninh nói với giọng chua chát.
007 phản bác cô: “Cô còn nhớ cậu ta là nam thần của cô không?”
Đinh Ninh lập tức nhập vai: “Ông trời ơi, hãy nhìn nhan sắc thần tiên này, nhìn những ngón tay thon dài tinh tế này, nhìn hai quyển sách chỉ hiểu được tên sách này, ông trời ơi…” Cô làm tròn bổn phận nói một tràng lời khen nịnh nọt: “Là như thế này sao?”
007 khó nói thành lời không muốn nói chuyện.
Đinh Ninh có thể nói gì đây, không phải vì giữ hình tượng sao!
Trần Tu Bạch càng gần, càng gần, Đinh Ninh nín thở, một tay dắt xe đạp công cộng, một tay xách cặp, nói trong lòng: “Khi cậu ta cách tôi hai mét thì cậu hãy báo cho tôi, tôi sẽ tìm một góc không động tĩnh mà đụng vào, để cậu ta làm một màn anh hùng cứu mỹ nhân.
”
Chiêu này cô học được từ đống sách ngôn tình dày cộp bên đầu giường của nguyên chủ, sách đều nói chiêu này dùng trăm lần đều trúng, trăm trận trăm thắng!
“Ba…”
“Hai…”
“Một, chính là bây giờ,
” Đinh Ninh ngã về phía trước theo sự chỉ đạo của 007, nhưng Trần Tu Bạch lại chuyển bước, thay đổi phương hướng. Khi thân thể chạm đất, trên lưng cô lại đột nhiên nặng thêm.
Lúc này Đinh Ninh mới phát hiện cô vẫn nắm chặt xe đạp công cộng không buông.
“Ôi trời đất ơi!
” Hoa mắt chóng mặt, Đinh Ninh đấm mạnh một cái xuống đất, ngốc quá, tại sao cô lại nghe lời mấy thứ xàm xí đó! Chẳng lẽ cô chưa đủ để trở thành nữ chính định mệnh sao!
Tác giả có lời muốn nói: [Còn một chương nữa, dự kiến khoảng 11 giờ, viết xong sẽ đăng]
[Chương này phát 30 bao lì xì nhỏ, đừng làm tôi mất mặt, cầu xin, xin các bạn hãy bình luận! Tính đến trước khi cập nhật ngày mai]
[Tính cách của nữ chính chắc chắn sẽ thay đổi, phải giữ hình tượng mà! Nhưng tính cách của bản thân cô ấy cũng sẽ xuất hiện một ít]
[Đừng sợ, Đinh Ninh vốn là một người hay phàn nàn một cách hài hước, quen rồi thì sẽ thấy bình thường]
[Yêu các bạn]