Thánh Nhọ Cứu Vớt Thế Giới

Thánh Nhọ Cứu Vớt Thế Giới

Cập nhật: 09/07/2024
Tác giả: Khâm Quân
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 92
Đánh giá:                      
Ngôn Tình
Tiểu thuyết
Hiện Đại
Hệ thống
Xuyên Nhanh
     
     

Đinh Ninh dụi dụi mắt, vừa dừng lại một lát thì Trần Tu Bạch đã đi trước mặt cô, cô cũng không bận tâm, ngược lại còn tỏ vẻ hoảng sợ: “Mẹ ơi, vừa rồi có phải tôi nhìn thấy Trần Tu Bạch dụi mắt không? Cậu ta đang khóc à? Vừa rồi chắc chắn cậu ta đang lau nước mắt!

007 không nói gì, Đinh Ninh cũng không thèm để ý, ngược lại còn cười lạnh lùng: “Cậu không nói cũng không sao, dù gì tôi cũng đã nắm giữ chứng cứ rồi.

007: “...

.

” Nó có chút bất đắc dĩ, từ sau khi Đinh Ninh đọc xong cuốn sách nguyên chủ để ở tủ đầu giường cách đây một tháng, cô ấy trở nên không bình thường, thường bị tâm thần phân liệt, dọa chết người.

May mà ngay giây sau Đinh Ninh đã trở lại bình thường, lấy ra một cuốn sổ bìa cứng đẹp từ trong ba lô ra: “Fan cuồng sao có thể thiếu nhật ký được,

” Cô dùng tư thế ngốc nghếch, để cuốn sổ lên ngực, tay kia nghiêng ở trên sổ viết viết vẽ vẽ.

007 nhìn người que vặn vẹo, có chút không hiểu, hỏi: “Đây là cái gì?”

Biểu cảm của Đinh Ninh hơi ngừng lại, chỉ vào người que vặn vẹo: “Cậu không biết à? Đây là nam thần đang khóc đó, tôi tưởng tôi vẽ rất giống rồi.

007: “.

.

. Cô tưởng chỉ là cô tưởng thôi!

“Này, sao lại mắng người ta vậy.

007 không muốn nói gì nữa.

Trần Tu Bạch vốn đã kẹp lại bài kiểm tra vào sách, lại có chút không được tự nhiên nhìn xung quanh, liền nhìn thấy ở phía sau cách mình hai mét là một cô gái tóc tai bù xù, cử chỉ kỳ quặc, nhe nanh múa vuốt, anh không biến sắc đi về phía trước hai bước.

Thời buổi này ai cũng áp lực lớn, người có hành vi kỳ lạ cũng rất nhiều, anh vẫn nên tránh xa một chút thì hơn.

Khi về nhà, trên bàn trống không, anh đã quen, vào phòng xếp sách ngay ngắn, lại nhìn tờ giấy dán trên tủ lạnh, viết: “Thức ăn trong tủ lạnh, hâm ba phút rồi ăn.

Có hai món, một món thịt xào ớt xanh, một món trứng xào cà chua, cơm trong nồi cơm điện, hâm một chút là ăn được. Ăn xong, Trần Tu Bạch vào phòng, lấy ra một tờ giấy ô vuông từ giá sách, viết mục tiêu tối nay, sau đó xem lại mấy bài kiểm tra, nhìn kỹ các lỗi sai, nghiêm túc viết lại công thức toán đã quên, rồi ôn lại toàn bộ công thức một lần nữa.

Về phần ngữ văn, ngón tay của Trần Tu Bạch dừng lại trên cuốn “Phân tích văn mẫu kinh điển” hai giây, cuối cùng lại nhét sách vào giá. Các bài văn kinh điển trong sách anh đã phỏng theo nhiều lần, các sách làm văn khác cũng vậy, có lẽ phải đến nhà sách xem có sách mới không.

Thời gian còn sớm, bị trừ ba điểm làm văn khiến anh bứt rứt, cuối cùng chỉ có thể viết thêm hai bài văn về chủ đề “nước” mà anh cho là hài lòng, sau đó mới chuyển sang phân tích thơ.

Khi Đinh Ninh về nhà, bố mẹ Đinh đang ngồi trên ghế sofa xem TV, nhìn thấy cô còn cười: “Biết ngay giờ này con sẽ về đến nhà mà, trong nồi đã hâm mì trứng cà chua cho con, còn có trứng kho con thích ăn nhất!

“Thật ạ!

” Đinh Ninh đặt cặp xuống rồi chạy vào bếp, không lâu sau lại bưng ra một bát mì trứng cà chua to với một quả trứng kho, mẹ Đinh còn lấy ra một đĩa chân gà kho từ tủ lạnh đặt lên bàn, vừa nhìn cô ăn ngon lành, vừa nói: “Có phải sắp thi tháng rồi không?”

“Khụ khụ khụ,

” Đinh Ninh bị mắc nghẹn một miếng trứng không nuốt xuống được, mẹ Đinh vội vỗ lưng cô hai cái mạnh: “Ăn chậm thôi, lớn rồi mà còn bị nghẹn.

“Không phải là tại mẹ dọa con sao,

” Đinh Ninh lẩm bẩm: “Với lại thi tháng có liên quan gì đến con đâu.

Bố Đinh rung rung tờ báo không định tham gia vào, nhưng mẹ Đinh quay đầu, lạnh lùng lườm: “Con giống bố, cố chấp không thay đổi!

Bố Đinh: “.

.

.

” Thật ấm ức.

“Ăn xong mẹ dạy con học,

” Mẹ Đinh là giáo viên toán lớp 7, mỗi lần nhìn Đinh Ninh đều như nhìn mấy đứa nhóc trong lớp, hận rèn sắt không thành thép, muốn gõ đầu họ xem trong đó có biển lớn vỗ sóng không, thực sự là tức chết người.

Quả nhiên chưa dạy được hai bài, mẹ Đinh đã tăng huyết áp, vội uống hai ngụm trà hoa cúc để hạ áp, nói: “Ôi, cơn tức trong người mẹ, thật sự hận không thể…”

Đối diện với ánh mắt giả vờ ngoan ngoãn của con gái, bà ấy nguôi giận, chỉ nói sâu xa: “Vài năm trước mẹ dạy một học sinh thật sự là yên tâm, hơn con không biết bao nhiêu lần!

Đinh Ninh lè lưỡi, chấp nhận số phận đi viết bài, có lẽ là mở máy hát, mẹ Đinh lại nói: “Mẹ vẫn nhớ cậu bé đó, trời ơi vừa có năng khiếu, lại chăm chỉ, lỗi đã từng phạm qua tuyệt đối không phạm lần hai.

“Khi đó làm giáo viên toán của họ ba năm, chỉ có Trần Tu Bạch là yên tâm nhất, con nhà người ta…”

“Cái gì?” Đinh Ninh tưởng mình nghe nhầm: “Trần Tu Bạch?”

Mẹ Đinh lườm cô: “Sao? Con quên rồi à? Không phải con đã từng tuyên bố sẽ lấy Trần Tu Bạch sao?” Con nhóc hư, trách sao học không vào, còn nhỏ tuổi đã biết ngắm trai đẹp!

Đinh Ninh trợn tròn mắt kinh hãi, vô thức lắp bắp: “Cái gì?” Cô hồi cấp hai, phì, nguyên chủ hồi cấp hai đã quyết lấy Trần Tu Bạch? Không phải, trọng điểm không phải cái này, cô quay đầu: “Sao con không có ấn tượng gì.

” Vậy thì giải thích được tại sao trong ký ức cấp ba của cô, Đinh Ninh chỉ gặp Trần Tu Bạch một lần, nhưng trong phòng của cô lại có rất nhiều đoạn viết về Trần Tu Bạch.

Thì ra hồi cấp hai hai người học cùng trường, còn quen biết nữa.

“Con nhóc mê trai đãng trí,

” Mẹ Đinh hừ một tiếng: “Nhưng quên cũng tốt, dù sao Trần Tu Bạch cũng không quen con!

Đinh Ninh: “.

.

. Chết tiệt!

” Một ngụm máu, vừa rồi cô còn tưởng tượng hai người có quá khứ không thể tiết lộ, giờ biết được chính chủ không quen mình? Ồ đúng rồi, nếu quen cô thì hôm nay trên đường cũng không mất mặt đến thế, còn định học theo tình tiết anh hùng cứu mỹ nhân kinh điển.

Thật sự rất buồn.

“Mẹ, nếu mẹ là giáo viên của Trần Tu Bạch, vậy mẹ có biết nội tình gì không?” Đinh Ninh hoàn hồn, lập tức hưng phấn không thôi, còn uốn éo người: “Ví dụ như tính cách thật của cậu ấy là gì? Hoàn cảnh gia đình và cách đối nhân xử thế như thế nào.

“Những cái này à.

.

.

” Mẹ Đinh thở ra một hơi, dưới ánh mắt trông đợi của Đinh Ninh, nhanh chóng thay đổi sắc mặt: “Con nghĩ hay lắm!

“Không muốn làm bài tập thì tắm sớm rồi đi ngủ, để ngày mai khỏi rên rỉ không dậy nổi mà phải có người gọi.

” Mẹ Đinh liếc nhìn cô một cái: “Lần thi tháng này mà lại đứng thứ nhất từ dưới lên thì xem mẹ có đánh gãy chân con không.

Đinh Ninh bĩu môi: “.

.

. Dạ!

” Không đứng thứ nhất từ dưới lên thì đứng thứ hai là được rồi nhỉ!

Buổi tối khi đi ngủ, Đinh Ninh vẫn đang tự tưởng tượng, nghĩ ra hết câu chuyện này đến câu chuyện khác, đều đang đoán xem Trần Tu Bạch có gì cần cứu vớt.

“Lần sau chúng ta thương lượng được không?” Đinh Ninh ủ rũ: “Đừng nhận những nhiệm vụ khiến tôi ghen tị như thế này nữa, rõ ràng mọi mặt của nam chính đều hơn tôi rất nhiều, chênh lệch như vậy mà tôi còn phải đi cứu vớt họ, tôi không chịu nổi đâu.

007 nắm ngay điểm yếu của cô: “Nhưng nhiệm vụ có yêu cầu cao, hoàn thành một thế giới sẽ nhận được 100 vạn tinh tế tệ.

Đinh Ninh chùn bước, lại không cam tâm nói: “Nhưng phải đạt được đánh giá bậc A mới được.

007 hỏi lại: “Nhưng cô có thể đạt được mà!

Đinh Ninh, Đinh Ninh chìm đắm trong lời khen nịnh nọt, bất giác gật đầu: “Cậu nói đúng.

” Cái râu của 007 vểnh lên cao, cực kì vui vẻ, không uổng công sau khi hoàn thành nhiệm vụ của thế giới trước, nó đã đi nhờ 001 chỉ dạy cách nói chuyện, tiêu tốn mất mấy ngày.

Quả nhiên, bây giờ Đinh Ninh rất vui vẻ.

“Nhưng hiện tại xem ra Trần Tu Bạch cũng không có khuyết điểm gì nổi bật,

” Đinh Ninh sờ cằm, hỏi như thường lệ: “Bố mẹ Trần Tu Bạch làm gì?”

Cô chỉ có thể nghe được từ lời nói của các bạn học rằng gia cảnh của Trần Tu Bạch không tệ, nhưng cụ thể thế nào cô cũng không biết. Hơn nữa vẫn luôn không gặp Trần Tu Bạch, nên cô cũng lười hỏi đến.

Bây giờ trong một ngày gặp Trần Tu Bạch hai lần, Đinh Ninh cảm thấy có lẽ đây là chỉ dẫn của thần.

007 nghiêm túc nói: “Bố của Trần Tu Bạch, Trần Quốc Sinh, là Bộ trưởng Bộ Giáo dục thành phố A, mẹ là Khâu Dung, một doanh nhân nổi tiếng trong ngành hóa chất gia dụng. Nhưng cả hai đều là kẻ cuồng công việc, con vừa sinh ra đã giao cho bảo mẫu chăm sóc.

Đinh Ninh xen vào: “Cốt truyện này quen quá, giống thằng nhóc Thẩm Thu Dương.

” Ha, thật sự có hơi nhớ thằng nhóc đó.

007 gật gật râu, rồi tiếp tục nói: “Nhưng Trần Quốc Sinh và Khâu Dung đã sống ly thân hơn một năm, vì lý do đặc biệt, tạm thời không thể ly hôn.

Đinh Ninh sờ cằm, cảm thấy đúng là gay cấn. Cô thở dài: “Làm khó nam thần rồi, vậy mà vẫn xuất sắc như vậy.

“Cải thìa nhỏ ơi, héo tàn vào đất~ hai, ba tuổi rồi, mà không có mẹ~*” Cô không kiềm được hát lên, thoả mãn rồi mới tiếp tục hỏi: “Đúng rồi, nguyên thế giới bị sụp đổ như thế nào?”

*Bài hát “Cải thìa nhỏ (Tiểu bạch thái - 小白菜)”, vietsub by Sài Đao trên Youtube. Tiểu bạch thái là một bài dân ca vùng Hà Bắc, Trung Quốc kể về một đứa bé gào khóc khi mất mẹ. Bài này lấy nội dung và câu chữ gần như thế chứ không phải bản dân ca gốc.

“Khoa y của một trong ba trường đại học hàng đầu có một giáo sư nổi tiếng, ông ta là người nghiêm khắc, làm việc chặt chẽ cẩn thận, là người thầy tốt trong mắt mọi người. Nhưng vì quá nghiêm khắc, tỷ lệ tốt nghiệp của nghiên cứu sinh dưới tay ông ta không tới 30%, vì không tốt nghiệp được, không chịu nổi áp lực tâm lý, năm 202* có một nam một nữ lần lượt tự tử, còn một người do thí nghiệm mệt mỏi, vô tình ngã từ cầu thang xuống, dẫn đến bị liệt hai chân.

Đinh Ninh há hốc miệng thành hình chữ O, đây mới là **oss thật sự!

007 không dừng lại, vẫn tiếp tục nói: “Sau khi sự việc xảy ra, có người thêm mắm thêm muối đăng tải lên mạng, khiến vị giáo sư này bị lăng mạ, chửi bới, sỉ nhục, còn có kẻ quá khích tìm đến giáo sư này, gửi quà nguyền rủa và tấn công người thân.

Đinh Ninh nuốt nước bọt, tâm trạng phức tạp, trong chốc lát không biết nói gì.

“Sau đó vị giáo sư này tạm thời bị cách chức, sau khi bị lăng mạ, bôi nhọ, công kích trong một tháng liền, ông ta chịu không nổi áp lực, tự tử trong phòng. Lúc đó giáo sư này đang nghiên cứu phương pháp khắc chế sự lây nhiễm của bệnh AIDS, qua thí nghiệm, loại virus đặc biệt này không chỉ có thể ngăn chặn sự lây nhiễm của bệnh AIDS, mà còn có thể lưu lại trong cơ thể con người, đóng vai trò ngăn chặn lần thứ hai.

“Nhưng rất tiếc, trước khi tự tử, giáo sư này đã hủy toàn bộ kết quả nghiên cứu.

“Năm 202*, có tổ chức khủng bố ác ý trả thù xã hội, họ có tổ chức có kế hoạch thực hiện nhiều phương án, khiến số người bị nhiễm lên tới hơn một nghìn người.

“Con người nảy sinh ý nghĩ xấu, người bị nhiễm tiếp tay cho giặc, Hoa Quốc trong thời gian ngắn rơi vào cảnh khủng hoảng bi thảm.

.

.

007 nói xong, Đinh Ninh im lặng hồi lâu, mới chậm rãi lắc đầu: “Đây rốt cuộc là lỗi của ai? Không ai biết.

Vì lời của 007 trước khi đi ngủ, khiến Đinh Ninh nằm mơ, luôn mơ thấy cảnh tượng Trần Tu Bạch suy sụp bất lực, tự tử trong phòng.

Cũng vì vậy, ngày hôm sau khi cô thấy Trần Tu Bạch ở cổng trường, hai chân không nhịn được mà mềm nhũn, quỳ xuống ngay tại chỗ. Sau đó, tin tức Đinh Ninh lớp 16 quỳ gối cầu hôn Trần Tu Bạch lan truyền khắp trường Trung học số 1.

Tác giả có lời muốn nói: Tôi sẽ tranh thủ đăng thêm một chương nữa, nhưng thời gian có lẽ sẽ rất rất muộn, mọi người để mai dậy xem nhé! Yêu các bạn!

Cảm ơn thiên thần nhỏ đã tưới [dịch dinh dưỡng]:

Bách Đỗ Nhất Cách 2 bình;

Vô cùng cảm ơn mọi người đã ủng hộ, tôi sẽ tiếp tục cố gắng!