Trong nhà tranh còn có hai đứa bé, thật không may, hai đứa bé này còn là của cô.
Cô từ một thiếu nữ hai mươi lăm tuổi xinh đẹp độc thân từ trong bụng mẹ nhảy lên trở thành mẹ đứa nhỏ, mẹ đứa nhỏ so với cô còn lớn hơn tròn hai tuổi!
Lúc soi gương Tô Chiêu Chiêu thiếu chút nữa làm rơi gương!
Không thể tin được người phụ nữ vừa đen vừa gầy trong gương kia là mình, chỉ nhìn bề ngoài, đây đâu phải lớn hơn hai tuổi, nói là lớn hơn mười tuổi cũng có người tin.
Thoáng có thể an ủi được chính là ngũ quan nhìn xem như thanh tú, dưỡng chút cũng có thể đẹp lên, nhưng nhà nghèo đến mức chuột cũng lười đào động này làm sao nuôi?
Thảm hại hơn chính là nguyên thân không chỉ là mẹ đứa bé, còn là một quả phụ thủ tiết nhiều năm.
Lúc mới tỉnh lại, Tô Chiêu Chiêu đã bị nhồi như nhồi vịt nhét vào một đống ký ức nguyên thân, sau khi tiếp thu xong ký ức, cô dùng một câu khái quát vận mệnh nguyên thân.
Người phụ nữ mệnh khổ.
Nguyên thân tên là Tô Chiêu Đệ, từ tên có thể nhìn ra, cô ấy sinh ra trong một gia đình trọng nam khinh nữ cực độ, dưới cô ấy còn có một em gái Tô Lai Đệ, một em trai Tô Lai Bảo.
Mười mấy năm trước, cha mẹ Tô gia trên đường chạy nạn trước sau bán đi hai chị em Tô gia.
Tô Lai Đệ từ một giây bị bán đi kia liền không có tin tức, mà Tô Chiêu Đệ thì thành con dâu nuôi từ nhỏ.
Cũng may nhà mua cô cũng không tệ lắm, để cô sống yên ổn vài năm.
Năm mười bảy tuổi ấy, cô bị cha mẹ chồng an bài, kết hôn với người đàn ông chưa gặp mặt, ngày thứ hai sau khi kết hôn, người đàn ông chạy.
Không cần nghĩ cũng biết, người đàn ông không muốn.
(Tô Chiêu Chiêu: Không muốn còn động phòng? Đồ cặn bã!
)
Hai tháng sau, Tô Chiêu Đệ chẩn đoán ra có thai, cả nhà còn chưa từ trong vui sướng đi ra, liền truyền đến tin tức người đàn ông đã chết.
Sấm sét giữa trời quang!
Về phần chết như thế nào, nguyên thân cũng chỉ biết đại khái, có người báo tang, nói là ở tỉnh thành nhìn thấy người đàn ông bị ném bom bắn trúng, cha mẹ chồng đi một chuyến tới tỉnh thành, cũng không thể kéo thi thể người đàn ông về, chỉ biết là đoạn thời gian trước quả thật xuất hiện không kích, không ít người chết.
Đứa nhỏ trong bụng Tô Chiêu Đệ còn chưa ra đời, đã trở thành trụ cột tinh thần duy nhất của cả nhà.
Nếu như là vậy cũng tạm được, tối thiểu người một nhà còn có thể an ổn sinh hoạt, đáng tiếc, một hồi loạn thổ phỉ, khiến tất cả bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Ngôi làng nhỏ bị thiêu rụi chỉ trong một đêm!
Tô Chiêu Đệ bị cha mẹ chồng giấu ở trong hầm, lúc này mới nhặt về một cái mạng.
Bằng không, cô sẽ giống đại đa số phụ nữ trẻ tuổi trong thôn, bị bắt cóc buôn bán, sinh tử không biết.
Mà cha mẹ chồng thì ở trong trận loạn thổ phỉ này vứt bỏ tánh mạng, bị lửa lớn thiêu đến hoàn toàn thay đổi.
Thôn bị đốt, nhà cũng không còn, Tô Chiêu Đệ bụng lớn không có chỗ để đi, lại bởi vì cha mẹ chồng năm đó cũng là vì tránh né chiến loạn mới an cư ở thôn nhỏ này, chung quanh không tìm thấy một thân thích có thể giúp đỡ, sợ thổ phỉ đi mà quay lại, người sống sót trong thôn đều chạy ra ngoài, Tô Chiêu Đệ lục bình không rễ chỉ có thể vội vàng rời thôn, bước lên đường về nhà mẹ đẻ.
Bởi vì đi vội vàng, ngay cả thi thể cha mẹ chồng cũng chưa kịp mai táng, đây vẫn là hố sâu trong lòng Tô Chiêu Đệ không qua được.
Đường nhà mẹ đẻ cũng không gần, cho dù là không xa ngàn dặm, cũng có đường mấy trăm dặm, một người phụ nữ có thai dựa vào hai chân và người tốt bụng bố thí dọc theo đường đi, mới vào đêm trước sinh nở về tới quê hương.
Con gái mấy năm không liên lạc đột nhiên mang thai trở về, cha mẹ Tô gia cũng không mừng rỡ như điên, hai người xấu hổ, sợ người ta nói xấu, tốt xấu gì cũng tiếp nhận con gái một mình trở về nương tựa nhà mẹ đẻ này.
Chờ con ra đời, trong nhà thoáng cái lại có thêm hai cái miệng, sợ con trai không cưới được vợ, Tô Chiêu Đệ ở cữ không bao lâu, cha mẹ Tô gia đã đuổi cô và con tới nhà cũ đã sớm rách nát.
Con gái gả đi hắt nước ra ngoài, hai ông bà cảm thấy mình hết tình hết nghĩa.
Một người phụ nữ, mang theo hai đứa nhỏ gào khóc đòi ăn, cuộc sống khổ sở có thể tưởng tượng được.
Mấy năm khó khăn nhất kia, chỉ thiếu ôm đứa nhỏ ra ngoài xin cơm.