[Thập Niên 60] Cuộc Sống Hóng Chuyện Mỗi Ngày Của Mỹ Nhân Bác Sĩ Trong Khu Tập Thể

[Thập Niên 60] Cuộc Sống Hóng Chuyện Mỗi Ngày Của Mỹ Nhân Bác Sĩ Trong Khu Tập Thể

Cập nhật: 30/11/2024
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 513
Đánh giá:                      
Ngôn Tình
Xuyên Không
Tiểu thuyết
Truyện Sủng
Hiện Đại
Điền Văn
Đông Phương
Light Novel
Hài Hước
Nữ Cường
Nữ Phụ
Xuyên Sách
  
  

Đám người trong thôn cũng không quá sốc, thời buổi này không có cô gái nào không lấy được chồng, hủy hôn thì sao, hủy hôn rồi vẫn có thể tìm được đối tượng mới mà.

"Chàng trai này trông thật sáng sủa, chiếc xe đạp này cũng không rẻ, là người thôn nào vậy?"

Bảo Trân: "Anh ấy là người thành phố, làm việc ở Cương Hán.

"

Lúc này mọi người đều không nhịn được hít một hơi, đôi mắt kinh ngạc như muốn rớt ra ngoài, Bảo Trân tìm được đối tượng không có gì lạ, lạ ở chỗ, cô lại tìm được một đối tượng ở thành phố, lại còn là một công nhân viên chức chính thức!

"Con bé này, sao số lại tốt thế chứ.

"

"Cũng không thể hoàn toàn đổ lỗi cho số phận tốt được, điều kiện của Bảo Trân nhà chúng ta cũng không tệ mà?"

"Điều kiện Bảo Trân không tệ thật, học sinh cấp ba, cha mẹ con bé còn giỏi nữa, cha con bé còn là cán bộ thôn…" Người nói chuyện là thím Mã, nói xong, bà ấy hối hận đến mức ruột gan như đứt thành từng khúc.

Đến lúc này bà ấy mới nhận ra trong số các cô gái ở trong thôn, điều kiện của Bảo Trân cũng phải đứng số một số hai, nhà bà ấy có một đứa con trai, chỉ hơn Bảo Trân một tuổi, sao không nhanh chóng đến hỏi cưới nhỉ.

Thôi, giờ thì xong rồi, người ta lại tìm được đối tượng rồi.

Những người có cùng suy nghĩ với thím Mã không phải là ít, lúc này hận không thể vỗ nát đùi!

Tuy nhiên mọi người đều bỏ qua không nói những điều này, phần lớn người trong thôn vẫn chúc phúc cho Bảo Trân và Cao Kính, nói rằng họ đứng cạnh nhau là một đôi trai tài gái sắc, lại nói rằng có tướng phu thê, cười tủm tỉm nhìn Bảo Trân ngồi lên yên xe đạp một lần nữa.

Xe đạp tiếp tục đi về phía trước, Cao Kính đạp xe ở phía trước, những sợi tóc mái trên trán bị gió thổi tung lên, ống tay áo sơ mi trắng cũng phồng lên, giọng anh rất ôn hòa: "Qua mấy ngày nữa anh sẽ đến thôn hỏi cưới, sau khi hỏi cưới xong thì chiều hôm đó sẽ đưa em đến thành phố, mua những thứ cần dùng cho đám cưới, chậu rửa mặt, chậu rửa chân, bình nước nóng, muốn mua gì, muốn mua mấy cái, em cứ ghi lại, anh sẽ cố gắng mua đủ hết.

"

"Được.

" Bảo Trân đồng ý.

Xe đạp vẫn đi về phía đầu thôn nhưng dần dần, Bảo Trân phát hiện ra có gì đó không ổn, sao chiếc xe đạp này lại càng đi càng chậm, chậm như ông già đi bộ vậy.

"Em nặng lắm sao? Có phải anh không đạp nổi không?" Bảo Trân cười tủm tỉm hỏi.

Cao Kính vội đạp hai cái, chiếc xe đạp như một con trâu già tiến về phía trước vài bước, rồi lại chậm lại: "Không, em không hề nặng, là anh không có sức...

. Không đúng, là anh vừa ăn no buồn ngủ, đạp chậm thôi.

"

Thật ra trong lòng anh không nỡ xa Bảo Trân, từ lần đầu tiên nhìn thấy Bảo Trân thì anh đã thích cô rồi, yêu rồi, cả trái tim đã trao cho cô gái luôn cười tủm tỉm, bình tĩnh trước mọi biến cố này rồi.

Lúc này hai người đã xác định quan hệ, Cao Kính hận không thể để con đường này dài đến vô tận nên cố tình đạp rất chậm.

Bảo Trân cố tình trêu anh: "Thế à, em không buồn ngủ, hay để em đạp xe, anh ngồi đằng sau.

"

Lần này Cao Kính sốt ruột rồi, sốt ruột đến nỗi tai đỏ bừng: "Không cần, vẫn là anh đạp đi.

"

Bảo Trân ngồi đằng sau, cười đến đau cả bụng, bỗng nhiên nói: "Anh dừng xe đi, chúng ta đi bộ đến đầu thôn.

"

Cô nhảy xuống xe, nhìn trái nhìn phải, thấy không có ai, liền mạnh dạn nắm lấy tay Cao Kính.

Thấy Cao Kính ngượng ngùng đến mức mặt đỏ bừng, Bảo Trân cứ như vậy nắm tay anh đi một mạch đến đầu thôn mới buông ra, vẫy tay: "Anh về nhanh đi, đừng quên mấy ngày nữa đến hỏi cưới.

"

Lúc này Cao Kính kích động đến mức có thể nghe thấy tiếng tim mình đập, anh có thể quên tên của mình nhưng chắc chắn sẽ không quên đến hỏi cưới!

"Vậy anh đi đây.

" Cứ đi một bước lại ngoái đầu nhìn ba lần, Cao Kính đạp xe về thành phố.