An Bảo ngây người, cô thật không nghĩ đến bà nội lại tin tưởng đến vậy. Mặc dù không biết bà nội lý giải như thế nào về phúc khí của cô, nhưng rõ ràng bà đã hiểu sai rồi.
Phúc vận của cô được cô tích góp từ công đức của mười kiếp, không chỉ vậy mà còn được bồi thường từ đời trước. Vì thế, cô cảm thấy chỉ cần bản thân không làm điều xằng làm bậy, không làm trái pháp luật nay hại người, cố gắng sống tốt thì phúc vận sẽ theo cô đến cuối đời.
Nếu bản thân mang theo phúc vận mà trọng sinh, thì nhất định có phúc khí mà người thường không có được. Cô phải tin tưởng vị thần tiên râu tóc bạc phơ kia, nếu không thì thật sai lầm.
Huống chi, sau khi cha cô bắt được gà rừng cùng cá, cô không hề cảm thấy thân thể có gì bất thường. Vẫn là bà nội cô suy nghĩ và lo lắng quá nhiều cho cô. Nhưng như vậy lại làm cô cảm thấy ấm áp vì được người nhà yêu thương.
Mặc dù, cô rất muốn nói ra điều đó nhưng không thể. Vài lần trước cô cầu nguyện đều được như ý, nếu hiện giờ cầu nguyện mà cha cô lại không đi bắt cá hay thỏ hoang để thêm thức ăn cho mọi người thì chẳng phải là lãng phí hay sao. Cô rất muốn mọi người trong nhà có thêm nhiều thức ăn để bồi bổ cơ thể, đáng tiếc là cô không thể nha.
Thật sầu não.
“Mẹ xem, An Bảo cũng không có tinh thần, Xem ra việc này thật sự không tốt đối với sức khỏe con bé. Sau này con sẽ không đi bắt cá, gà rừng hay thỏ hoang gì nữa cả.
” Trần Hữu Phúc cực kỳ đau lòng khi nhìn thấy bộ dáng héo rũ của con gái, đều do anh sai, anh không sớm phát hiện được việc này không tốt đối với con gái, lại còn rất đắc ý.
Tâm tình của Miêu Xuân Hoa và Trần Hữu Phúc giống nhau. Vốn dĩ Miêu Vân Anh đã cảm thấy lo lắng, bây giờ khi nói ra việc này trước mặt An Bảo lại thấy tinh thần con bé ỉu xìu, nên càng sợ hãi hơn.
An Bảo thấy cả nhà hiểu lầm, vội vàng mở to hai mắt, nở nụ cười, miệng ê a còn duỗi tay ra nắm lấy vạt áo của Miêu Vân Anh; ý muốn nói cô không có việc gì, bà nội cùng cha mẹ đừng hiểu lầm a. Thật sự cô cảm thấy làm