"Chắc là đến mai mối cho em út.
"
Lý Tú Mỹ năm nay mới mười sáu tuổi, đang độ tuổi thích chơi đùa náo nhiệt, ở đâu ra kẻ vô đức như vậy, đi mai mối cho một cô gái vị thành niên.
Không thể tưởng tượng một cô gái hoạt bát đáng yêu sớm bị xiềng xích hôn nhân thế tục trói buộc, tuổi còn nhỏ đã sinh con đẻ cái, cả ngày chỉ quanh quẩn với nồi niêu xoong chảo...
.
Cát Dữu vốn định giả bệnh, bảo Chu Lệ đuổi người đi, không ngờ bà mối Lưu ở ngoài kéo giọng khàn đặc gọi: "Bà Cát! Bà Cát! Sắp đến giờ ăn trưa rồi mà vẫn chưa dậy à! Thật là số hưởng phúc!
"
Không phải nói cô lười biếng sao, Cát Dữu mặt đen đi ra, nhịn giận nói: "Bà đến nhà tôi làm gì?"
Bà mối Lưu chưa nói đã cười, nói: "Tôi đến còn có thể làm gì, đương nhiên là chuyện tốt, bà Cát bà thật là số tốt, có người nhờ tôi mai mối cho Tú Mỹ nhà bà, sính lễ có thể ra 200, bà nói có phải chuyện tốt không?"
Cát Dữu từ từ ngáp một cái, nhẹ nhàng nói: "Hai trăm tính là gì, Lý Tú Mỹ xuất giá, tôi cho nó của hồi môn năm trăm, đối phương không phải nên cho sính lễ gấp đôi sao.
"
Nụ cười trên mặt bà mối Lưu khựng lại, gấp đôi sính lễ, vậy thì phải một nghìn, trong thành phố gả con gái cũng không đòi được số này.
Bà ta nghĩ bà Cát đang làm cao: "Bà Cát bà to mồm thật, hoàn cảnh nhà bà thế nào tôi làm sao không biết, đâu ra nhiều tiền thế cho của hồi môn năm trăm, thật biết nói khoác.
"
Cát Dữu liếc bà ta một cái, châm chọc: "Bà làm mối không tỉ mỉ, con trai Kiến Quân nhà tôi bán công việc ở nhà máy điện tử cả thôn đều biết, của hồi môn năm trăm thôi, có gì mà không ra nổi.
"
Bà mối Lưu thấy cô không như đang nói khoác, mà là mở miệng to như sư tử, sắc mặt thay đổi: "Tú Mỹ nhà bà, ngoài cái mặt trông cũng được ra, những cái khác cũng không nổi bật gì, tìm được người sẵn sàng ra sính lễ hai trăm đã là không tệ rồi, bà còn làm cao, có khi bỏ lỡ mất duyên tốt đấy.
"
Cát Dữu chửi thề trong lòng, thật là chó má, thì ra phía nữ phải giá thấp, của hồi môn năm trăm còn không cao quý bằng phía nam.
Nếu không phải nhận lợi ích từ phía nam, có phân trong đầu mới nói ra được những lời như vậy.
Cát Dữu đáp trả: "Không cần bà lo, Tú Mỹ nhà tôi xinh đẹp, lại có của hồi môn hậu hĩnh, không lo không tìm được người tốt.
"
Bà mối Lưu kéo mặt xuống: "Sao tôi nói không lọt tai bà nhỉ, nhà trai gia cảnh tốt, người dịu dàng biết chăm sóc người khác, cầm đèn đi tìm cũng khó, gả qua đó là hưởng phúc, còn có thể giúp đỡ nhà mẹ đẻ.
"
"Gia cảnh tốt mà còn không bằng của hồi môn tôi cho, nhà tôi không lo ăn lo mặc, cần gì bán con gái để được giúp đỡ, con gái nhà tôi không cần đi xóa đói giảm nghèo.
"
Bà mối Lưu bị tức ngửa cổ, lại không có cách nào phản bác, trước khi đi để lại lời: "Tôi mở mắt xem con Lý Tú Mỹ nhà bà có thể tìm được người như thế nào?"
Chu Lệ thay mẹ chồng nhún nhường tiễn bà mối Lưu ra khỏi nhà, đợi người đi rồi mới lo lắng nói: "Mẹ đắc tội với bà mối như vậy không tốt đâu, sau này em út khó mà nói chuyện hôn nhân.
"
"Có gì không tốt, đâu phải chỉ có một mình bà ta là bà mối, Tú Mỹ không cần bà ta mai mối.
" Cát Dữu cũng một bụng lửa giận.
Tiếp xúc ngắn ngủi cô cảm thấy đối phương không phải người tốt, hỏi Chu Lệ: "Bà mối Lưu tên thật là gì.
"
Chu Lệ: "Lưu Diễm Lệ, chồng bà ta tên Tôn Đại Cường.
"
Mặt Cát Dữu cứng đờ, cô sống ngày tháng thoải mái, không hay nhớ lại nguyên văn, nhất thời sơ suất, giờ mới nhớ ra nhân vật Lưu Diễm Lệ này.
Trong cốt truyện gốc, bà mối này chính là kẻ đồng lõa ác quỷ trong mệnh của Lý Tú Mỹ.
Cốt truyện gốc đã miêu tả riêng về bà mối lòng lang dạ thú này, bà ta chuyên tìm những người đàn ông ở xa địa phương, lại khó tìm vợ, bảo họ vay tiền ra nhiều sính lễ, bọc gói thành gia cảnh khá giả. Một khi phía nữ không phát hiện ra trước hôn nhân, sẽ rơi vào hố, sau khi cưới phải cùng trả nợ.