Thập Niên 70: Mang Theo Không Gian Xuyên Thành Góa Phụ Yếu Ớt

Thập Niên 70: Mang Theo Không Gian Xuyên Thành Góa Phụ Yếu Ớt

Cập nhật: 13/10/2024
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 120
Đánh giá:                        
Đô thị
Ngôn Tình
Xuyên Không
Tiểu thuyết
Truyện Sủng
Hiện Đại
Điền Văn
Dị Năng
     
     

Mẹ Dịch thừa biết Lý Thính Vân nghĩ gì, chẳng qua là lo lắng nếu bà mang con gà này cho cô, thì mấy chị em dâu khác trong nhà sẽ sinh chuyện.

Mẹ Dịch cất con gà vào tủ bếp, nói: "Chúng nó có phải cho con bú đâu, với lại gà này là của mẹ tự nuôi, mẹ muốn cho ai ăn thì cho người đó ăn.

"

Lý Thính Vân với mẹ Dịch chuyện trò qua lại, chẳng thèm để ý đến Từ Tuệ đang đứng một bên, mặt mày đầy khó xử.

Từ Tuệ đứng một lát, thấy chẳng nói xen vào được, bèn quay đầu rời đi.

Nhìn bóng dáng Từ Tuệ vội vã bỏ đi, Lý Thính Vân do dự một chút, cuối cùng quyết định nói với mẹ Dịch: "Mẹ, con định cho Tam Oa cai sữa rồi, không cần phải ăn đồ bổ dưỡng nữa.

"

Mẹ Dịch đang cầm khăn lau tay, nghe vậy thì sững sờ.

Bà nhìn Tam Oa đang ngậm ngón tay cái trong lòng cô, nói: "Tam Oa mới có sáu tháng thôi mà, sao con đã muốn cai sữa rồi?"

"Vâng.

" Lý Thính Vân không muốn nói nhiều: "Con muốn cai sữa sớm.

"

Cô thật sự sợ Tam Oa cắn quá rồi.

Mẹ Dịch dường như phải mất một lúc lâu mới phản ứng lại, bà nói: "Tùy con, con không muốn cho bú nữa thì cai sữa đi, ít ra cũng ngủ được ngon hơn.

"

Bà chỉ về phía tủ bếp, nói thêm: "Con gà này mẹ đã làm sạch rồi, con chặt ra hầm lên là ăn được.

"

Thấy mẹ Dịch vẫn muốn để con gà lại cho cô, Lý Thính Vân đang định lên tiếng từ chối, thì lại nghe bà nói: "Cho dù con có cai sữa thì cũng phải ăn uống tốt. Phụ nữ sinh con mà không dưỡng thân thể cẩn thận thì về già nhiều bệnh tật lắm. Mẹ đưa cho con thì con cứ ăn đi, đừng khách sáo với mẹ già này.

"

Mẹ Dịch đã nói đến mức này, Lý Thính Vân đành phải nhận lấy.

Đồng thời, cô cũng nhắc nhở: "Mẹ, mấy hôm nữa con lại phải lên huyện, đến lúc đó chắc lại phiền mẹ trông giúp mấy đứa nhỏ.

"

Mẹ Dịch xua tay: "Phiền gì mà phiền, khi nào con đi thì báo mẹ, mẹ sẽ đến sớm.

"

Bà đến từ sớm trước khi đi làm, giờ đã mang con gà đến rồi, bà vội vã về nhà chuẩn bị đi làm tiếp.

Đã có con gà mái già mẹ Dịch mang đến, thì trưa nay hầm nó thôi.

Đặt Tam Oa lên tấm thảm cho bé tự chơi, Lý Thính Vân chặt gà ra, thêm táo đỏ, kỷ tử và nhãn khô rồi hầm chung.

Gà mái già phải hầm lâu mới mềm, cô dùng nồi áp suất trong không gian để hầm. Nếu dùng bếp trong nhà thì phải thường xuyên canh củi lửa, rất phiền phức.

Nhìn thấy trời đã bắt đầu nắng gắt, không khí nóng dần lên, Lý Thính Vân bế Tam Oa ra ngoài gọi hai đứa lớn về nhà.

Đi một vòng, cô tìm thấy Đại Oa và Nhị Oa dưới gốc cây đa lớn, biểu tượng của thôn Song Bản Kiều.

Thỉ Đản và Xuân Nhi đang đeo gùi, đứng quanh Đại Oa, không biết đang nói chuyện gì.

Nhị Oa vẫn như mọi khi, đang cầm một cây gậy, bới móc gì đó, nếu không có gì bất ngờ thì hẳn là đang đào giun đất.

Lý Thính Vân dè chừng, sợ Nhị Oa ném giun lên người cô.

Đi tới gần, cô nghe Xuân Nhi nói: "Đại Oa, nơ trên đầu cậu hôm nay thật đẹp, mẹ cậu thật tốt với cậu.

"

Đại Oa mỉm cười: "Xuân Nhi, cậu cũng có thể nhờ thím mua cho mà.

"

Thỉ Đản cũng góp lời: "Đại Oa, hôm nay trông cậu thật xinh, như công chúa vậy.

"

Đại Oa bật cười: "Thỉ Đản, cậu từng gặp công chúa bao giờ mà biết giống công chúa?"

Lý Thính Vân quan sát kỹ, sau một thời gian bồi bổ, làn da của Đại Oa và Nhị Oa đã trắng trẻo hơn, cả hai trông cũng không còn gầy gò như lũ trẻ tị nạn nữa.

Nhìn mái tóc, đen mượt và bóng bẩy, khác hẳn với mái tóc khô cằn như rơm rạ trước đây.

Không biết là nhờ bồi bổ hay nhờ nước linh tuyền nữa.