Thập Niên 70: Mang Theo Vật Tư Gả Tháo Hán, Thanh Niên Trí Thức Nàng Có Không Gian

Thập Niên 70: Mang Theo Vật Tư Gả Tháo Hán, Thanh Niên Trí Thức Nàng Có Không Gian

Cập nhật: 30/11/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 5,648
Đánh giá:                        
Ngôn Tình
Xuyên Không
Hiện Đại
Điền Văn
Cổ Đại
Trọng Sinh
Nữ Cường
Mạt Thế
Xuyên Sách
     
     

Cô cũng mỉm cười đáp lại, đôi mắt cong cong trông rất vui vẻ.

Trở về phòng, nằm trên giường, cô trùm kín mặt bằng chăn.

Giang Diên khen cô đáng yêu...

.

sao cô lại có cảm giác là lạ thế này? Triệu Niệm Sơ tự vỗ nhẹ vào má mình, tự nhủ đừng suy nghĩ lung tung.

Suốt một ngày mệt nhoài trên núi, giờ mí mắt cũng đã nặng trĩu, cô nhắm mắt lại và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, phòng ai cũng dậy rửa mặt, rồi lại nằm nghỉ, vì hôm nay là ngày nghỉ, ai nấy đều thư thả.

Triệu Niệm Sơ cũng không nướng lâu, vì buổi sáng cô cần cùng chị Trương Tú Hoa làm bữa sáng.

Trương Tú Hoa đối xử rất tốt với cô, nên cô cũng không thể vô tâm để chị ấy làm hết mọi việc, cô cũng biết người với người cần đối xử qua lại.

Trong bữa sáng, mọi người chỉ có một bát cháo loãng và một chiếc bánh bột bắp mỗi người.

Nhớ lại bữa thịt đêm qua, mọi người nhai bánh bột bắp mà lòng thèm thuồng không nguôi.

Một người lên tiếng: “Đêm qua được ăn thịt, giờ cái miệng thành ra khó chiều rồi, bánh bột bắp ăn cùng dưa muối chẳng còn chút mùi vị.

Giá mà ngày nào cũng có thịt thì tuyệt quá, tôi đảm bảo ăn mãi không chán.

“Ai dà, cậu dám nghĩ thật đấy, ăn một bữa là mừng rồi, nhớ nhờ ơn của Triệu Niệm Sơ mà còn có bữa ấy.

Đừng có mà không biết đủ!

“Đúng đó, ngày thường thấy cậu ăn bánh bột bắp ngon lành lắm mà, chẳng kêu ca gì.

Vậy mà ăn một bữa thịt lại chê luôn bánh bột bắp.

Đúng là biết cách đòi hỏi ghê.

“Ây, tôi chỉ đùa thôi mà! Miệng nói vậy chứ biết là mơ thôi, ngày nào cũng có thịt sao được!

“Thật ra ở nông thôn đôi khi còn dễ hơn trong thành, nhà tôi viết thư bảo giờ có bữa thịt cũng không dễ, phải có phiếu thịt, mà mỗi lần cung cấp ít lắm, mọi người phải xếp hàng ở Hợp Tác Xã từ nửa đêm, chậm chân là không có.

“Có khi phải xếp hàng cả đêm, vừa đến lượt thì hết thịt, thật bực.

Ở đây săn được lợn rừng là ai cũng được chia phần, mỗi người đều có đồ ăn, đất đai thu hoạch cũng nhiều, tuy không ngon lắm nhưng cũng chẳng đến mức đói.

Có người đồng tình: “Đúng rồi! Nói chung ngoài chuyện làm nông hơi vất vả, ngày mùa thì bận rộn, còn lại cũng đâu đến nỗi.

Bên cạnh, Thường Thanh khẽ “xì”

một tiếng: “Chỉ giỏi nói lý tưởng.

Chứ ai ở đây mà không muốn về thành phố.

Hễ có suất về là ai chẳng đổ xô lên tranh đầu.

Chẳng lẽ không muốn về thật sao? Tôi thì chẳng tin đâu! Chắc là tối qua ăn thịt no rồi nên quên cả về đấy!

“Haha, tôi đùa thôi, sao phải căng thế!

Trương Tú Hoa cười xòa: “Được rồi, ăn xong thì ai về việc nấy.

Cứ vây quanh ở đây thì tôi dọn sao được bát đũa.

“À, vẫn còn ít xương lợn, tôi để nấu canh buổi tối, mọi người đừng nghĩ tới bữa tiệc thịt đêm qua nữa, thịt hết rồi.

“Có canh xương uống cũng là tốt rồi!

.

.

.

Ăn xong, Triệu Niệm Sơ cùng chị Trương Tú Hoa rửa bát đũa sạch sẽ.

Hôm nay là ngày cuối cô phụ trách trực nhật, từ ngày mai cô không cần phải rửa bát, ăn xong cũng được thong thả bỏ đũa mà đi.

Thấy các nam thanh niên tụ tập trong sân, không biết đang bàn chuyện gì, cô ngạc nhiên.

Sao hôm nay bọn họ không lên núi kiếm củi, ngày nào rảnh họ chẳng đi cả? Nhìn thấy Giang Diên đang chẻ củi trong sân, cô tiến lại hỏi: “Sao hôm nay mấy anh không lên núi?”

Giang Diên ngừng tay, đáp: “Chúng tôi sắp đi lên huyện lấy hàng nên hôm nay không lên núi.

“Đi huyện hả?”

Giang Diên gật đầu: “Hôm nay trong thôn có máy kéo đi lên huyện chở lương thực, chắc phải đi vài chuyến.