Nếu muốn làm màu thì đừng có diễn lố giữa đám đông thế này, toàn người trong nhóm thanh niên cả, cậu không thấy xấu hổ à?”
“Cô… cô…”
Lý Giai Giai chỉ vào Triệu Niệm Sơ, cứng họng không nói nên lời.
“Cô gì mà cô, tôi nói sai chắc? Tôi không thể chịu nổi kiểu đó!
”
Triệu Niệm Sơ nhìn về phía Giang Diên: “Lại đây, đổi chỗ với tôi, để anh tránh xa người trong mộng của mình.
”
Nghe vậy, Giang Diên vui vẻ đổi chỗ với cô.
Triệu Niệm Sơ đứng bên cạnh Lý Giai Giai, mắt đối mắt thẳng thừng với cô.
Giang Diên nở nụ cười nhẹ, còn Cố Vì Dân thì lén giơ ngón cái lên tán thưởng Triệu Niệm Sơ.
Những người khác trên xe coi đây như màn kịch nho nhỏ của các cô thanh niên, cũng không quá để tâm.
Đám thanh niên này ở điểm thanh niên nào có ngày nào không cãi cọ, cứ ba ngày lại ầm ĩ một lần, có gì lạ đâu.
Thế là Triệu Niệm Sơ cùng Lý Giai Giai cứ giữ khoảng cách như vậy mà đến được huyện thành.
Máy kéo thả họ xuống một chỗ, nhắc nhở mọi người rằng khi xong việc thì quay lại đây chờ.
Tài xế sẽ đưa máy kéo đến trạm lương thực để giao hàng, nếu ai đi lâu thì đợi đến lượt máy kéo trở về sẽ về cùng.
Đến huyện, mọi người tản ra tự đi làm việc riêng của mình.
Triệu Niệm Sơ quan sát xung quanh, thấy huyện thành đúng là có khác thôn quê đôi chút.
Có nhiều nhà hai tầng, bên cạnh đó là các dãy nhà trệt thấp hơn, nhưng tất cả đều cũ kỹ, tường phủ đầy những khẩu hiệu từ thời trước.
Đường phố tuy không lớn nhưng cũng gọi là huyện thành, song không quá nhộn nhịp, chủ yếu là dân quê dắt xe bò, xe lừa vào thị trấn, cùng đám trẻ con nghịch ngợm chạy đuổi theo xe.
Xe ô tô thì không thấy bóng, chỉ có vài chiếc máy kéo xuất hiện.
Mấy ngày này là mùa giao lương thực, máy kéo từ các thôn liên tiếp kéo về trạm lương thực, vì vậy hôm nay cũng coi như đông đúc hơn thường ngày.
Với Triệu Niệm Sơ, khung cảnh huyện thành vẫn còn mới lạ.
Cô thấy nơi này có vẻ gì đó hoài cổ, thật muốn dạo quanh, thử cảm nhận thời đại khác biệt này một chút.
Những người khác đã xuống nông thôn nhiều năm, đi huyện thành cũng nhiều nên không ai có được cảm giác háo hức như cô.
Bên cạnh, Lý Giai Giai ngại ngùng nhìn Giang Diên: “Giang Diên, khi nãy ở trên xe tôi không cố ý đâu, anh đừng nghe Triệu Niệm Sơ nói lung tung.
”
Cố Vì Dân chen vào: “Vậy là cô không có ý gì với Giang Diên, chúng tôi chỉ tưởng nhầm thôi, giờ không có ý thì sau này cũng sẽ không, đúng không?”
“Tôi...
.
tôi.
.
.
Cố Vì Dân, anh nói gì vậy?”
“Chẳng gì cả, có sao nói vậy thôi.
Làm thì dám nhận, vậy thôi.
”
Lý Giai Giai lườm Cố Vì Dân, rồi quay lại ấm ức nói với Giang Diên: “Anh thấy đấy, Cố Vì Dân cứ nói mát mẻ với tôi, cũng chẳng biết tôi làm gì mà đắc tội với anh ta.
”
Cô liếc nhìn Giang Diên, thấy anh vẫn không có phản ứng, lại cố nói thêm: “Anh định đi bưu điện phải không? Chúng ta đi chung đi, tiện thể xem nhà tôi có gửi gì không.
”
Giang Diên chẳng buồn nhìn cô, đáp: “Tôi và Cố Vì Dân còn có việc phải làm.
”
Cố Vì Dân “hừ”
một tiếng: “Mấy năm nay chưa lần nào thấy nhà cô gửi gì, không nghe Giang Diên nói sao? Cô cứ tự đi mà làm việc của mình!
”
Triệu Niệm Sơ chẳng buồn quan tâm đến màn đối đáp của bọn họ nữa, cô tính đi trước ra bưu điện xem cha mẹ có gửi cho cô thứ gì không.