Đến góc sân, Thẩm Hương Thảo quay người, trừng mắt nhìn Triệu Niệm Sơ.
“Cô trừng mắt làm gì? Định xem mắt ai to hơn à?”
“Triệu Niệm Sơ, cô nghĩ cô là ai mà dám ăn nói như thế với tôi?”
“Cô tưởng mình là ai chứ, chẳng qua cũng chỉ là con gái thôn trưởng thôi mà.
Có gì ghê gớm lắm đâu, mà muốn ai cũng phải nịnh bợ cô sao? Cô nghĩ mình là công chúa chắc? Bớt ảo tưởng đi!
”
Thẩm Hương Thảo giận tím mặt, ngực phập phồng vì tức giận, gằn giọng: “Cô cứ đợi đấy, tôi sẽ nói với anh tôi về con người thật của cô.
Cô chỉ là kẻ giả dối, bên ngoài thì tỏ vẻ ngoan hiền, bên trong lại xảo quyệt, thủ đoạn.
”
Triệu Niệm Sơ khoanh tay, vẻ mặt thản nhiên, “Muốn đi mách thì cứ đi đi! Cô nghĩ anh trai cô là ai chứ? Trong mắt tôi, anh ta chẳng là gì cả, thật đúng là tự cho mình là quan trọng!
”
“Đừng đứng đó mà dương dương tự đắc, có việc thì nói nhanh, lắm lời quá rồi, cô không thấy phiền sao?”
Mặc dù bề ngoài Triệu Niệm Sơ trông dịu dàng, nhưng tính cách lại rất cứng cỏi.
Với những kẻ cô không thích, cô chẳng kiêng nể gì, cũng không có chút kiên nhẫn nào.
Cô chỉ kiên nhẫn với những người đáng quý trong lòng mình.
Thẩm Hương Thảo sững người, tức tối đến lúng túng nhưng vẫn không quên mục đích của mình.
Cô ta nói: “Nghe nói hôm nay cô vừa đi huyện lấy bưu phẩm về phải không?”
Triệu Niệm Sơ cười nhạt: “Tin tức của cô nhanh đấy, nhưng mà chuyện đó thì liên quan gì đến cô?”
“Liên quan gì à? Thì tất nhiên là có phần của tôi chứ sao,
”
Thẩm Hương Thảo lớn tiếng, đưa tay ra trước mặt cô.
“Đưa đây! Theo quy tắc cũ, cho tôi xem trước, tôi sẽ chọn món nào ngon nhất, còn lại cô muốn làm gì thì làm.
”
Triệu Niệm Sơ nghe mà ngớ người, ngạc nhiên đến mức bật cười: “Cô bị làm sao thế? Bưu phẩm này là của tôi, có liên quan gì đến cô chứ? Tự nhiên đến đòi như ăn xin, cô có nhầm không?”
Thẩm Hương Thảo chống nạnh, đáp trả: “Triệu Niệm Sơ, đừng có tỏ vẻ với tôi.
Nếu không muốn tôi mách với anh trai tôi, thì khôn hồn đem bưu phẩm ra đây mà chia, bằng không cô đừng mong yên ổn!
”
Triệu Niệm Sơ nghe mà cạn lời.
Cô nhớ lại trong nhật ký của nguyên chủ, mỗi lần cha mẹ gửi đồ ăn và nhu yếu phẩm đến, Thẩm Hương Thảo đều đến làm khó, ép buộc phải chia đồ, nếu không sẽ mách anh trai mình.
Nguyên chủ vì mê mẩn Thẩm Chí Tân nên lần nào cũng nhượng bộ, thậm chí còn tự nguyện lấy lòng cô em gái người trong mộng, mong muốn anh trai cô ta sẽ có cái nhìn khác về mình.
Nghĩ lại chuyện cũ, Triệu Niệm Sơ chỉ thấy ngao ngán, đến mức muốn bật ngửa.
Mọi thứ mà cha mẹ cô phải dành dụm gửi lên đều bị cô em gái đỏng đảnh này lấy hết, thật phí phạm! “Thẩm Hương Thảo, cô tưởng mình là ai mà dám trơ trẽn đòi đồ người khác gửi cho tôi? Cô là con gái thôn trưởng thì giỏi lắm chắc? Cao ngạo của cô đâu rồi? Cô có lòng tự trọng không? Hay cô không biết xấu hổ đến mức đi xin xỏ như vậy?”
Thẩm Hương Thảo mặt tái đi, thấy Triệu Niệm Sơ không nhượng bộ, cô ta liền gằn giọng: “Cứ chờ đấy, tôi sẽ mách với anh tôi khi anh ấy về, nói cho anh ấy biết cô đối xử tệ với tôi thế nào!
”
“Đi mà mách! Cô nghĩ tôi sợ chắc? Trong mắt tôi, một kẻ không ra gì như anh cô còn chẳng đáng giá bằng cục đất, chưa nói đến việc có tí giá trị nào mà dọa ai!
”
"Đúng là loại phụ nữ thô lỗ như cô thì ai mà thích nổi, không trách được anh tôi chẳng bao giờ để ý đến cô.