Thập Niên 70: Mẹ Kế Của Vai Ác

Thập Niên 70: Mẹ Kế Của Vai Ác

Cập nhật: 07/04/2024
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 54
Đánh giá:                      
Ngôn Tình
Tiểu thuyết
Truyện Sủng
Điền Văn
Gia Đấu
Hài Hước
Trọng Sinh
  
  

Còn Nhiếp Đại, không phải là Nhiếp Bác Chiêu sao, nếu không thì tại sao Nhiếp Vệ Dân lại gọi Hoàng Quế Lan là bà được chứ?

Hay là cô đã nhìn nhầm, đứa trẻ đó không phải là Nhiếp Vệ Dân mà là con của nhà khác?

Đời trước cô và Nhiếp Bác Chiêu kết hôn rồi chung sống cùng nhau tổng cộng khoảng mười mấy năm, nhưng thực sự chưa từng nghe nói mẹ của anh là Hoàng Quế Lan ở Nhiếp gia trang.

Anh là người thành phố Hồng Nham, ba mẹ đều là cán bộ cách mạng mới đúng chứ nhỉ?

"Lệ Lệ, con thấy thế nào, gặp hay là không gặp?" Hà Lan Nhi nói: "Dù sao con cũng đã ly hôn với Vương Hồng Binh rồi, nếu không thì con cố gắng đi tới biên giới đi, biết đâu thực sự tìm được đường đưa cả nhà mình thoát khỏi kiếp nạn lần này.

Trong lòng Trần Lệ Lệ muốn để cho Trần Lệ Na nhận việc làm mẹ kế cho người ta, nhưng không tiện nói ra trước mặt của mẹ, dù sao Trần Lệ Na cũng là người có học thức, lại là bảo bối của hai ông bà, suy nghĩ một chút rồi Trần Lệ Lệ nói: "Được rồi, ngày mai chị và em cùng đi gặp Nhiếp Đại, gặp mặt xong rồi tính tiếp, mẹ xem như vậy có được không?"

Ở bên nhà của Nhiếp Đại, hay chính là Nhiếp Bác Chiêu, sau khi ngồi xe lửa ba ngày ba đêm, lại di chuyển nửa ngày trên xe khách đường dài, cả người anh nhuốm đầy sự phong trần phờ phạc, rốt cuộc cũng về đến nhà.

Vừa bước vào cửa, ba đứa con đã chạy lại nhào vào lòng của anh.

"Mấy đứa mau chào ba đi.

" Hoàng Quế Lan nói.

"Ba đã về rồi.

" Mấy đứa nhóc đồng thanh nói, nhìn qua một lượt mấy đứa nhóc, đứa nào đứa nấy thơm tho sạch sẽ, mặc dù quần áo đã cũ nhưng vẫn gọn gàng, tổng thể vẫn rất ổn.

Nhiếp Bác Chiêu nhìn một hồi, bỗng vươn tay gõ trán đứa con cả Nhiếp Vệ Dân, đứa trẻ kêu lên một tiếng rồi quay đi chỗ khác.

Quả nhiên, trên đầu có một cục u lớn, chắc chắn là bị người ta đánh.

Mặc dù không nói nhưng mẹ Nhiếp đã nhìn thấy chân mày của Nhiếp Bác Chiêu nhíu lại, đủ để hiểu là anh đang đau lòng.

Cả ba đứa nhóc đều do vợ trước của Nhiếp Bác Chiêu sinh ra, sau khi vợ mất, Nhiếp Bác Chiêu không biết xoay sở thế nào nên đành đưa chúng về quê.

Thực chất Nhiếp Bác Chiêu không thường xuyên về quê nhà.

Hoàng Quế Lan mặc dù là mẹ ruột của anh nhưng vào năm anh chín tuổi đã bán anh cho người khác, vậy nên anh trưởng thành ở thành phố, không quá mức thân thiết với gia đình ở quê.

Ngoại trừ Nhiếp Bác Chiêu, Hoàng Quế Lan còn có hai nam một nữ, con trai thứ sinh được sáu người con gái, con trai ba và tư vẫn còn đang đi học, ở nhà quá nhiều trẻ con như vậy khiến Nhiếp Bác Chiêu lo lắng rằng mấy đứa nhóc nhà anh sẽ không được chăm sóc tử tế.

Sau khi vợ trước qua đời khoảng nửa năm, anh lại nhận nhiệm vụ đi đến nơi biên giới xa xôi, liền nhờ Hoàng Quế Lan ở nhà tìm giúp anh người chăm sóc cho mấy đứa nhóc, giờ thấy bà gửi thư nói có người chịu đi theo anh, anh lập tức xin nghỉ phép mười ngày trở lại đây đón người.

"Mẹ, mẹ hẹn với cô gái kia ngày mai gặp mặt sao? Con chỉ có hai ngày nghỉ, ngày kia là phải đưa mấy đứa nhóc đi rồi.

" Nhiếp Bác Chiêu nói.

Hoàng Quế Lan thật ra không hề muốn tìm mẹ kế cho mấy đứa trẻ chút nào, nhưng vì con trai bà cứ viết thư nhờ giúp đỡ, bất đắc dĩ bà tìm đến Trần Lệ Lệ.

Cho nên lúc này tất nhiên ngữ điệu của bà cũng không vui vẻ gì: "Mẹ đã nói với con biết bao nhiêu lần rồi, con cứ để mấy đứa nhóc ở nhà, sống cùng mọi người quây quần, vui vẻ không tốt hơn sao? Con lại cứ nhất định muốn tìm mẹ kế và đưa chúng đi cùng mình. Mẹ cũng làm theo ý con rồi đó, đã tìm được một cô gái phù hợp, ngày mai chúng ta cùng đi gặp.

"