“Cảm ơn bà nhiều lắm!
”
Giản Nguyệt Lam cúi người cảm tạ, sau đó lục trong túi lấy hai viên kẹo Đại Bạch Thỏ nhét vào tay bà cụ. “Bà ơi, cháu phải đi trước. Sau này cháu sẽ quay lại thăm bà nhé!
”
Nói dứt lời, cô quay người chạy như bay, nhanh đến mức bà cụ chưa kịp từ chối đã thấy cô biến mất trong hẻm.
Nhìn bóng dáng xa dần, bà cụ lắc đầu thở dài: “Đúng là một cô gái tốt. Sao lại phải dính dáng đến cái người như Vương Quế Hoa kia cơ chứ? Đúng là nghiệt ngã mà.
”
Bà thu ánh mắt, chậm rãi quay vào nhà, đóng cửa lại gọn gàng như không hề có chuyện gì xảy ra.
---
“Cây hạnh, cây hạnh…”
Giản Nguyệt Lam lẩm bẩm trong miệng, chân bước không ngừng theo chỉ dẫn.
Cuối cùng, một cây hạnh to lớn hiện ra trước mắt cô.
Mùa hoa hạnh đã qua, trên cây giờ chỉ còn cành lá xanh tốt, rậm rạp tỏa bóng mát. Cây cũng khá cao, cành lá đan xen dày đặc.
Giản Nguyệt Lam nhìn quanh một lượt, thấy không có ai chú ý, liền không nghĩ ngợi gì mà lao thẳng về phía cây. Cô nhảy bật lên, bám vào một cành thấp rồi nhanh chóng leo lên.
Lớn lên ở vùng thôn quê, việc leo cây, bắt cá dưới sông đã trở thành kỹ năng cơ bản của cô từ nhỏ.
Không hấp tấp hành động, cô cẩn thận chọn một chỗ trên cây để giấu mình thật kín, đồng thời quan sát tình hình bên trong ngôi nhà.
Trong nhà có người đi lại, còn loáng thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện, nhưng âm thanh rất nhỏ nên không thể nghe rõ nội dung.
Chưa được vài phút, cánh cửa chính đột nhiên kẽo kẹt mở ra. Một người phụ nữ với khuôn mặt đầy rỗ bước ra ngoài, trên môi nở một nụ cười đắc ý. Bà ta cẩn thận mở cổng, thò đầu ra nhìn trước nhìn sau, xác nhận không có ai xung quanh rồi nghênh ngang vừa hừ khúc nhạc nhỏ vừa rời đi với tâm trạng cực kỳ tốt.
Giản Nguyệt Lam cứng người.
*Lại định giở trò nữa à? Chưa đủ hay sao mà còn muốn tiếp tục tìm người để bắt cóc?*
Cô siết chặt nắm tay, trong lòng rạo rực ý muốn nhảy xuống đánh cho bà ta một trận, nhưng lại nghĩ đến việc trong nhà vẫn còn người khác. Sau vài giây suy nghĩ, cô quyết định tiếp tục ngồi im trên cây để canh chừng.
Vương Quế Hoa có thể chờ xử lý sau, nhưng đảm bảo an toàn cho Vu Thanh Hòa vẫn là quan trọng nhất.
Nghĩ đến đây, Giản Nguyệt Lam thả lỏng nắm tay, quay đầu tiếp tục quan sát căn phòng.
Khoảng mười phút trôi qua, cánh cửa bỗng mở ra. Một người đàn ông cao lớn, mặc bộ đồ lao động màu xanh lam, dáng vẻ lôi thôi, thân thể đầy mỡ, đuôi mắt bên trái có một nốt ruồi thịt, vừa đi vừa lầm bầm điều gì đó rồi bước ra ngoài.
Giản Nguyệt Lam lập tức thu lại ánh mắt, chỉ liếc nhìn qua khóe mắt để theo dõi từng hành động của hắn. Cô thấy hắn bước vào một căn phòng nhỏ bên cạnh nhà chính, sau đó vác theo một cái thùng nước rồi đi vào bếp.
Nhìn qua cửa sổ, cô phát hiện hắn đang ngồi xổm bên bếp lò nhóm lửa.
Giản Nguyệt Lam khẽ mỉm cười, lặng lẽ trèo xuống từ cây hạnh, vượt tường vào trong sân mà không gây ra bất kỳ tiếng động nào. Cô nhanh chóng chạy đến bên cửa sổ nhà chính, lén nhìn vào bên trong.
Không có ai cả, chỉ có một chiếc tủ quần áo ở góc phòng, phía sau cánh tủ lộ ra một đoạn ống quần màu xanh lá và một đôi chân nhỏ xíu đi giày vải.
Là Vu Thanh Hòa!
Xác định em trai đang ở trong phòng, Giản Nguyệt Lam siết chặt nắm tay, nuốt cơn giận vào lòng, rồi bước thẳng đến phòng bếp.
“Nấu cơm đấy à?”
Có người?!
Gã đàn ông giật mình, vội quay phắt lại. Trước mặt hắn là một cô gái da ngăm đen, ánh mắt lạnh lẽo.
“Mày là ai…”
“BỐP!
”
Chưa kịp dứt lời, gã đàn ông đột nhiên hét lên đau đớn. Một cơn đau dữ dội từ hạ thể lan tỏa khiến hắn gập người xuống, hai mắt trợn tròn, sắc mặt tái mét nhìn Giản Nguyệt Lam.
“Đồ buôn người, mày đáng bị như thế này.
”
Giản Nguyệt Lam nghiến răng nghiến lợi, không để hắn kịp hoàn hồn, cô tung thêm một cú đấm thẳng vào ngực hắn. Tiếng “rắc” vang lên giòn giã, gã đàn ông chưa kịp kêu thảm đã ngất xỉu, ngã sấp xuống đất.