Cuối cùng, dưới sự nhiệt tình tiễn đưa của Lâm Viện Triều, cô rời khỏi cửa hàng Hữu Nghị, quay về nhà khách.
Đi được nửa đường, cô chợt nghe thấy một tiếng hét lớn:
“Nhìn đám hút máu này mà xem! Cơm ăn thì đợi người ta dâng đến tận miệng, việc làm thì không động tay, đúng là lũ ký sinh trùng của xã hội!
”
Âm thanh và những lời lẽ quen thuộc đó khiến cả người Giản Nguyệt Lam khựng lại, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
Những người xung quanh nghe thấy cũng bắt đầu quay đầu nhìn về nơi phát ra tiếng nói. Một số người còn chạy tới, háo hức xem chuyện gì đang xảy ra.
“Lần này là ai bị vậy?”
“Nghe nói là cô con gái út của nhà họ Đồng.
”
“Hình như cô ấy đã cắt đứt quan hệ với Đồng Bán Thành rồi mà.
”
“Cắt đứt thì cũng chẳng thay đổi được việc cô ta là con nhà tư bản chó má.
”
“Cũng đúng. Có ai mang trứng thối đến không?”
“Không có đâu, chỉ cần nhặt mấy hòn đá ven đường là được rồi.
”
Những lời xì xào bàn tán ngày càng nhỏ dần, nhưng những người tò mò vẫn chạy tới xem náo nhiệt.
Giản Nguyệt Lam đứng đó, cảm giác như vừa nhìn thấy ma quỷ.
Sau một hồi trầm mặc, cô chỉ biết thở dài, nặng nề bước đi.
Thời đại này là một dòng nước lũ mạnh mẽ, sức người nhỏ bé như cô không thể thay đổi được điều gì. Cô chỉ là một người bình thường, không có khả năng xoay chuyển hiện thực.
Cô tự nhủ phải nhắm mắt làm ngơ, nhưng tâm trạng vẫn không ngừng trượt dốc.
Về đến nhà khách, cô không còn tâm trạng để ăn uống, cũng chẳng muốn ra ngoài. Cô yên lặng ở trong phòng, chăm chú vào việc thêu thùa, chờ Diệp Lâm Tinh trở về.
Cứ như vậy, cô đợi suốt năm ngày.
Cuối cùng, vào ngày thứ năm, Diệp Lâm Tinh và những người trong đội cũng đã trở lại.
Diệp Lâm Tinh trở về với dáng vẻ khiến người khác không nỡ nhìn. Quần áo thì nhăn nhúm, rách rưới, lại còn bám đầy bụi bẩn, cả người lộ rõ vẻ mệt mỏi, tiều tụy.
“Anh mấy ngày rồi không ngủ?”
Giản Nguyệt Lam đau lòng nhìn anh, vội rót nước rồi lấy khăn lau mặt cho anh.
Diệp Lâm Tinh, với giọng khàn đặc vì mệt, khẽ nói:
“Ba ngày rồi không chợp mắt.
”
Nói xong, anh tựa như kiệt sức, thì thầm thêm một câu:
“Vợ à, để anh ngủ một lát…”
Chưa dứt lời, cả người anh đã lảo đảo về phía sau.
Giản Nguyệt Lam nhanh chóng đỡ lấy anh, kéo anh tựa vào lòng, rồi dứt khoát bế anh đặt lên giường. Sau đó, cô lau rửa sạch sẽ cho anh, kiểm tra cẩn thận xem có bị thương không.
Thấy anh không bị thương gì, cô mới nhẹ nhàng thở phào, cảm thấy yên tâm hoàn toàn.
Diệp Lâm Tinh ngủ một giấc rất sâu. Đến cả lúc Giản Nguyệt Lam cố gắng đánh thức anh dậy ăn tối, anh vẫn không nhúc nhích.
Đối với một người có tâm lý cảnh giác cao độ như anh mà ngủ say đến mức này, chỉ có thể cho thấy trong khoảng thời gian qua anh đã mệt mỏi đến nhường nào.
Đến sáng hôm sau, khoảng 4 giờ, sau khi đã được nghỉ ngơi đầy đủ, Diệp Lâm Tinh tỉnh dậy đúng giờ.
Thấy Giản Nguyệt Lam vẫn đang ngủ say, anh không muốn đánh thức cô. Anh nhẹ nhàng rời giường, làm vệ sinh cá nhân, mặc vào bộ quần áo mới đang treo trên ghế, rồi rời khỏi phòng để tìm Vu Thắng Lợi.
Vu Thắng Lợi dậy còn sớm hơn anh. Lúc này, anh ta đang ngồi đọc báo, một tay cầm tách trà sứ tráng men, thong thả nhâm nhi.
Nhìn thấy Diệp Lâm Tinh bước vào, Vu Thắng Lợi đặt tách trà xuống, không nhịn được chép miệng:
“Tôi cứ tưởng cậu sẽ ngủ tới trưa.
”
Diệp Lâm Tinh tháo cúc cổ áo sơ mi ra, thoải mái đáp:
“Không cần thiết.
”
Ánh mắt anh lướt qua bộ quần áo vá víu trên người Vu Thắng Lợi, liền chậc lưỡi một tiếng, buông một câu đầy trêu chọc:
“Đàn ông không có vợ đúng là khổ.
”
Vu Thắng Lợi: “???”
Diệp Lâm Tinh cười, kéo tay áo sơ mi lên đến khuỷu tay, khoe khéo bộ quần áo mới của mình:
“Nhìn xem, vợ tôi làm cho tôi đấy. Thấy thế nào?”
Nói xong, anh còn cố tình cười tươi, để lộ cả hàm răng trắng tinh.