Áo bông mỏng này cũng do chị dâu bên nhà mẹ của Lưu Quế Chi cho. Vì nó hơi lớn nên cô ấy khâu lại cổ áo và vạt áo cho Phúc Bảo mặc. Đợi hai năm nữa, Phúc Bảo lớn hơn thì lại tháo ra rồi mặc tiếp.
Sau khi mặc vào, Phúc Bảo thấy người ấm áp hơn hẳn, vui vẻ xoay vòng vòng trong phòng.
Mưa dầm mấy ngày rốt cuộc cũng đã tạnh ráo, Phúc Bảo theo Cố Thắng Thiên và Tú Ni cùng lên núi hái rau dại và nấm. Đã vào mùa lạnh, không dễ gì tìm được rau dại, chỉ trông chờ vào vận may.
Lũ trẻ đều trạc tuổi nhau, mỗi đứa cắp theo một cái rổ đi theo hướng đường núi. Lúc chuẩn bị lên núi thì lại gặp được mấy đứa trẻ trong đại đội sản xuất cũng muốn đi nhặt.
Dẫn đầu là Nhiếp Đại Sơn, con trai của anh trai Nhiếp Lão Tam. Năm nay cậu ta tám tuổi nhưng thân hình đã cao to, là đứa cầm đầu những đứa kia.
Cậu ta dắt theo hai đứa em trai là Đại Tráng và Đại Ngưu, còn có Sinh Kim, Sinh Ngân, tổng cộng năm đứa nhóc.
Lúc Phúc Bảo nhìn thấy lũ trẻ Nhiếp Đại Sơn, gương mặt đang tươi cười lập tức biến mất. Cô bé nắm chặt cái rổ trong tay, nép mình vào người Cố Thắng Thiên.
Cố Thắng Thiên cau mày nhìn mấy đứa trẻ nhà họ Nhiếp rồi lại nhìn Phúc Bảo. Cậu đưa tay nắm lấy tay Phúc Bảo:
Chào mừng bạn đến với RIT Truyện!!!
Hiện tại RIT truyện đã có giao diện mới, với các tính năng ưu việt hơn:
+ Thêm icon chat với admin phía góc phải dưới cùng
+ Thêm các tính năng đăng ký / đăng nhập
+ Thêm mục Truyện Audio
Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ team mình trong suốt thời gian qua!
Donation
Ủng hộ, duy trì và phát triển https://rittruyen.com!