Tô Điềm Điềm và thỏ con bị Hàn Thầm đuổi ra ngoài, cũng bị cưỡng chế lệnh cho không đến buổi cơm chiều thì không được trở về.
Tô Điềm Điềm, "...
.
.
.
"
Tô Điềm Điềm dùng chân gõ cửa, không nghĩ tới là cô lại bị đuổi ra ngoài.
Mu mu…
Cô còn đang đói bụng!
Cửa đột nhiên mở ra, ánh mắt của Tô Điềm Điềm liền sáng lên.
Hàn Thầm từ bên trong đưa ra một cái túi giấy đựng bánh đậu xanh, sau đó lại một lần nữa đóng cửa.
Tô Điềm Điềm há miệng tức giận, đặc biệt rất là tức giận.
Hàn Thầm là một nam nhân mà ngại ngùng cái gì. Cô bị chiếm tiện nghi, còn chưa có khóc, hắn thì khen ngược trực tiếp đuổi cô ra ngoài cửa.
Tô Điềm Điềm nhìn thỏ con, "Mu mu"
Chỉ còn hai ta sống nương tựa lẫn nhau thôi.
Tô Điềm Điềm vừa chọc thỏ con, vừa ăn một miếng bánh đậu xanh, nháy mắt trong lòng liền trở nên vui vẻ.
Ăn ngon!
Xem ra cô nên rộng lượng một chút, coi như chuyện lúc nảy chỉ là bị muỗi chạm vào.
Tô Điềm Điềm cùng thỏ con ở bên ngoài chuồng bò đợi một lát, bánh đậu xanh đều đã ăn xong, mà cửa vẫn chưa được mở ra.
Tô Điềm Điềm, ".
.
.
.
.
.
"
mà Tô Điềm Điềm ăn xong điểm tâm, lại buồn đi vệ sinh.
lúc đi về sinh xong trên đường quay lại tìm thỏ con, Tô Điềm Điềm bất ngờ gặp được nữ chủ.
Đối phương đang cầm một cái sọt hiển nhiên là muốn đi lên núi.
Đại đội Hồng Dương là dựa vào núi, đều nói dựa núi ăn núi. Nạn đói mấy năm trước, trừ bỏ dã thú ở sâu trong núi, thì bên ngoài núi đồ có thể ăn được đều bị cướp đoạt không còn một mảnh.
Vào buổi tối những năm nạn đói, thỉnh thoảng người ta còn nghe thấy tiếng kêu của dã thú.
Dù là hiện tại, người của đại đội Hồng Dương có đi hái rau dại, đều chỉ dừng ở chân núi, mà không dám đi vào sâu bên trong.
Tô Điềm Điềm biết nữ chủ dám đi vào sâu trong núi như vậy, là vì cô ta có bàn tay vàng. Dã thú đều bị nước linh tuyền hấp dẫn, chỉ cần uống một chút thì sẽ mặc cho nữ chủ sai khiến, bất quá dù có tốt đến đâu thì cũng sẽ có khuyết điểm, Tô Điềm Điềm nhớ rõ, sau này có một lần tất cả dã thú đều phất điên điên cuồng chạy xuống núi, làm cho tất cả mọi người trong đại đội Hồng Dương đều gặp nạn.
Chu Nhị Nha nhìn thấy chỉ có Tô Điềm Điềm và thỏ con đi cùng nhau thì rất ngạc nhiên.
Bình thường, Hàn Thầm cùng bọn chúng đều luôn đi cùng nhau, chưa bao giờ tách ra. Đối với con trâu của đại đội, đúng là che chở đủ điều. Ngay cả Chu Nhị Nha kiếp trước sinh ra trong giới quý tộc cũng chưa gặp qua sự sủng ái như thế.
Chu Nhị Nha chưa bao giờ nghĩ mình lại phải hâm mộ một con trâu. Nghĩ đến đây ánh mắt cô ta lại trầm xuống.
Cô ta tiến lên sờ nhẹ lên lông của Tô Điềm Điềm, "Các người sao lại ở đây?"
Tuy rằng cô ta cười rất ôn nhu, nhưng chỗ bị chạm vào lại khiến Tô Điềm Điềm lạnh sống lưng, cô nghĩ nhất định chỉ là ảo giác.
"Mu mu"
Tô Điềm Điềm cắn môi quay đầu đối mặt với Chu Nhị Nha, trong lòng có chút chột dạ, bởi vì cô vừa mới hôn nam chủ.
Thỏ con vẫn có ấn tượng với Chu Nhị Nha, Biết cô ta là người không tốt, vừa mếu máo vừa tiến lên kéo tay đang sờ tiểu ngưu của cô ta ra.
Chu Nhị Nha lại chuyển qua sờ đầu của thỏ con, "Em cũng rất đáng yêu.
"
Chị muốn vào núi hái hoa, em cùng tiểu ngưu đi cùng với chị nhé, xong việc chị sẽ làm bánh hoa tươi cho em cùng tiểu ngưu ăn.
" Chu Nhị Nha dùng những lời này dụ dỗ thỏ con đi cùng với mình.
Mấy ngày nay, Chu Nhị Nha đã tìm hiểu rõ về thế giới này, nơi này đặc biệt nghèo.
Bánh hoa tươi của cô ta ở kiếp trước bất quá chỉ là loại điểm tâm nhỏ. Nhưng ở nơi này nếu đem đến chợ đen để bán lại làm cho người ta tránh đoạt với nhau cũng chưa chắc đã mua được, càng đừng nói đây cũng chỉ là một đứa trẻ.
"Ta không đi!
"
Thỏ con tuy rằng còn nhỏ, nhưng lại rất có khí thế.
(Kích phát nhiệm vụ đặc thù: đi theo nhân vật chính vào núi, vận dụng y học sơ cấp tinh lọc đám dã thú đã uống linh thủy. Nhiệm vụ khen thưởng: một con 20 điểm giá trị khen ngợi)
Tô Điềm Điềm, Tinh lọc! Y học sơ cấp tốt như vậy sao?
Trong thời gian ngắc chắc Sạn phân quan sẽ không mở cửa, vậy cô liền cùng nữ chủ vào núi trước, sau đó trộm tìm cơ hội để hoàn thành nhiệm vụ.
Tô Điềm Điềm càng nghĩ càng cảm thấy mình thông mình!
Tô Điềm Điềm dùng chân chọc vào nữ chủ, "Mu mu!
" Chúng ta vào núi đi!
Chu Nhị Nha không nghĩ đến đứa trẻ lại cự tuyệt, nhưng cô ta vẫn chưa từ bỏ ý định, "Tiểu ngưu muốn theo chị vào núi, em cũng không muốn đi cùng sao?"
Tô Điềm Điềm chọc thỏ con, chỉ chỉ tại chỗ ý bảo nó ở chỗ này chơi, cô có việc cần làm, đứa trẻ đi cùng lỡ may làm nó bị dọa sợ thì không tốt.
Miệng của thỏ con mấp máy, túm chặt lấy lông tiểu ngưu, giọng điệu ngây thơ nói, "Ta muốn đi cùng ngươi.
"
Tô Điềm Điềm, ".
.
.
.
.
.
"
"Mu mu"
Ngươi không đi được, ngươi ở đây chờ sạn phân quan.
Chu nhị Nha rất cao hứng vì kế hoạch của mình đã hoàn thành một nửa, nhanh chóng bế thỏ con đặt lên lưng tiểu ngưu, sau đó dắt tiểu ngưu đi vào trong núi.
Tô Điềm Điềm vẩy vẩy đầu, nghĩ đến lúc đó cô sẽ để thỏ con đi theo bên cạnh nữ chủ, còn mình thì đi tính lọc đám dã thú, như vậy thì được rồi.
Hiện tại là thời điểm cơm trưa. Huống chi chuồng bò lại ở nơi hẻo lánh phía sau núi, vậy nên không ai nhìn thấy Chu Nhị Nha dẫn trâu cùng người đi vào núi.
Đường núi đi không dễ, may mà Tô Điềm Điềm là một con trâu nên không gặp phải vấn đề gì.
Còn chưa vào sâu trong núi, Chu Nhị Nha đã cảm thấy cả người cô ta không dễ chịu, mỗi lần đi vào trong núi cô ta đều thật sự rất chật vật. Đôi mắt chuyển động khắp người tiểu ngưu, nếu được cưỡi lên lưng nó thì nhất định thoải mái hơn một chút.
Chu Nhị Nha nhìn về phía thỏ con, âm thanh nhỏ nhẹ dụ dỗ, "Chị có thể cùng em cưỡi tiểu ngưu có được không?"
Đôi mắt thỏ con lập tức đỏ lên, sau đó khóc lớn, "Ta phải quay về, người là muốn đoạt mất tiểu ngưu của ta.
"
Chu Nhị Nha sợ đối phương đổi ý, với lại chuồng bò lại rất gần đây, vạn nhất Hàn Thầm nghe thấy thế không phải là làm hỏng việc của cô ta sao. Liền nhanh tiến lên dỗ, "Chị không cưỡi nữa.
" Chu Nhị Nha cắn chặt răng, chờ vào núi, cô ta muốn thế nào chẳng phải đều được sao.
Chu Nhị Nha mang theo một người một trâu, càng ngày càng đi sâu vào trong núi.
Rốt cục cũng vào núi, trong lòng Chu Nhị Nha mừng thầm, đem Tô Điềm Điềm cùng đứa trẻ kia đến một địa phương trống, sau đó Chu Nhị Nha liền giả vờ đau bụng, bỏ Tô Điềm Điềm và thỏ con ở lại chỗ này.
Chu Nhị Nha không nghĩ tới mọi chuyện lại thuận lợi như vậy, trong núi là địa bàn của cô ta, hôm nay cô ta sẽ khiến cho bọn họ mất đi sự cưng chiều của Hàn Thầm. Có đi mà không có về.
Chu Nhị Nha tin tưởng chờ tin tức bọn họ đã chết được truyền về đại đội Hồng Dương, đến lúc đó Hàn Thầm nhất định sẽ thương tâm, mà chính mình lịa luôn ở bên làm bạn quan tâm chăm sóc, thì nhất định sẽ khiến cho Hàn Thầm phải động tâm.
Từ nhỏ di nương đã nói cho cô ta, không muốn làm thịt cá trên thớt của người khác, thì nhất định phải tự mình tranh giành hạnh phúc cho bản thân.
Thời điểm Chu Ôn Đồng rơi xuống nước giành được sự thương tiếc của lão thái thái, về sau từng bước tính kế. Đến nơi này vốn tưởng rằng không cần dùng tới thủ đoạn này nữa, nhưng lại không nghĩ tới Hàn Thầm thật khó theo đuổi, bất quá không quan hệ, có trả giá sẽ có hồi báo.