Tô Mộ Thương vừa mở cửa liền nhìn thấy khuôn mặt tươi cười dịu dàng của cô gái, bộ dáng kia vừa kiều vừa mị, khuôn mặt trắng noãn như ngọc, dưới ánh mặt trời ban đầu chiếu xuống lung linh long lanh, tựa hồ nhẹ nhàng một hơi, sẽ hòa tan!
ngươi lên xe chờ ta một chút, ta thay quần áo.
Tô Mộ Thương buổi sáng trực tiếp lái xe tới, liền dừng ở cửa phòng hắn.
Tống Sơ Trừng gật đầu đi ra ngoài.
Tô Mộ Thương mở cửa xe bảo cô ngồi xuống trước, sau đó nhét hai quả trứng gà vào tay cô.
ngươi lót bụng trước, lát nữa chúng ta lên thị trấn ăn.
Tống Sơ Trừng vừa ăn trứng gà, vừa quan sát ô tô thời đại này, nơi này nhìn nơi kia sờ sờ, cô cũng là người có bằng lái xe, nhưng Nguyên Thân thì không.
Không bao lâu, chỉ thấy Tô Mộ Thương đổi xong đi ra.
Tống Sơ Trừng hai mắt tỏa sáng, một thân quân trang, vô luận là hậu thế hay là hiện tại, bất kỳ một người phụ nữ nào nhìn thấy, đều sẽ nhìn nhiều hơn hai lần, hơn nữa Tô Mộ Thương này nhan sắc này.
Trong lòng trong khoảnh khắc này cảm thấy, có lẽ chuyện cô kết hôn với người đàn ông trước mắt này, thật đúng là không tồi.
Nhận thấy được ánh mắt của cô, trong lòng Tô Mộ Thương cũng căng thẳng, lòng bàn tay cũng không tự giác đổ mồ hôi, cùng tay cùng chân lên xe, khởi động xe, Tô Mộ Thương có thể biết rõ ràng, tầm mắt của cô vẫn luôn không dời khỏi người anh.
Hắn không ít lần bị người ta nhìn qua như vậy, nhưng khoảng cách gần như vậy vẫn là lần đầu tiên.
Tống Sơ Trừng đột nhiên sửng sốt, trừng to mắt nhìn Tô Mộ Thương.
Khi cô nhìn thấy đôi tai càng ngày càng đỏ của anh, cô không khỏi nở nụ cười.
Trong nháy mắt này, cô cảm thấy hình như cô không thua thiệt! Theo tuổi tác lúc trước của nàng, nàng còn lớn hơn hắn bốn tuổi.
Nghe được tiếng cười của nàng, Tô Mộ Thương ngoại trừ quẫn bách ra, trong lòng cũng có thêm một tia cảm giác khó có thể hình dung.
Hai người xe ra đường nhỏ, thỉnh thoảng sẽ đụng phải đánh xe bò lão đại gia, phía trên đều là ngồi đầy xe người.
Gặp phải đường lên dốc, ngồi trên xe bò phải xuống đi, Tống Sơ Trừng xem cực kỳ mới lạ, tình cảnh này xem nhiều, ngay cả trên ti vi cũng hiếm thấy.
Vào trong trấn người liền náo nhiệt lên, bọn họ tới tương đối sớm, người trên đường đều vội vội vàng vàng, có chút mặc giống nhau quần áo, nàng đoán cái này hẳn là phụ cận nhà xưởng công nhân, hẳn là vội vàng đi làm.
Công nhân thời đại này vô cùng nổi tiếng, trong thôn nhà ai có công nhân đó là gấp bội mặt mũi.
Hai bên đường phố là các loại cửa hàng, phía trước những bảng hiệu này phần lớn đều có hai chữ "Quốc doanh".
Tuy rằng thị trấn Vịnh thuộc vùng xa xôi, nhưng đạp xe đạp cũng không ít, có thể thấy được điều kiện sinh hoạt cũng không quá kém.
Người đi đường mặc quần áo, quần áo sáng màu vẫn tương đối hiếm thấy, cũng không phải nói là không có, thỉnh thoảng một hai cô gái trẻ tuổi cũng mặc váy màu đỏ màu lam.
Tô Mộ Thương dừng xe trước cửa khách sạn quốc doanh, dịu dàng nói: " chúng ta ăn xong bữa sáng trước, sau đó đi đăng ký kết hôn.
Dứt lời, anh xuống xe giúp Tống Sơ Trừng mở cửa xe bảo cô xuống.
Hai người một trước một sau, đi vào khách sạn quốc doanh, đừng nói cô xinh đẹp đến mức làm cho người ta không dời mắt được, ngay cả Tô Mộ Thương một thân quân trang này người ta cũng sẽ nhìn nhiều hơn hai lần.