Lục Thừa khẽ gật đầu nói: “Anh hiểu rồi. Nước ngoài dường như đang nghiên cứu loại sóng điện từ này, anh sẽ quay lại tìm kiếm thông tin sau.
"
Dù sao trong nhà máy của bọn họ có một người nhiều kinh nghiệm, chỉ cần nói với ông ấy để ông ấy nghiên cứu thử là được.
Hai người trò chuyện một buổi liền đi đến khu nhà.
Anh hai và chị dâu hai người đều đã đi về rồi, hiện tại lại là thời gian đi làm cho nên trong khu nhà thực yên tĩnh. Chiếc xe bán tải liền trực tiếp chạy thẳng vào sân sau.
Khi Diệp Kiều lại lần nữa bị anh bế lên, cô cũng không cần sợ bị người thấy.
“Lát nữa anh sẽ làm món ngon cho em ăn.
”
“Vậy anh đừng mang em tới phòng khách, hãy mang em tới phòng bếp, em sẽ dạy anh cách nấu ăn nha
Diệp Kiều vui sướng vỗ vỗ bờ vai của anh, làm nũng cọ cọ.
“Em đã lâu không xuống bếp, em ngứa tay quá đi mất.
”
Lục Thừa không tán đồng mà cúi đầu xem cô rồi nói: “Hiện tại em không thể để bản thân bị mệt được.
”
“Ai da, em là không phải tự mình nấu ăn, em ngồi ở trên ghế hướng dẫn anh thôi mà.
” Diệp Kiều tràn đầy tự tin nói: “Anh cứ yên tâm đi, em đã dạy rất nhiều đồ đệ. Dạy một mình anh thì vẫn dư sức.
”
Cái này thì Lục Thừa hết sức tin tưởng cô, bởi vì chính anh đã chứng kiến tài nghệ nấu ăn của Lưu Học Siêu thay đổi như thế nào.
“Được. Vậy anh tới phòng bếp trước xem trong phòng bếp có thứ gì, ngày hôm qua anh có bảo đám người A Triệu bọn họ đi chợ mua nguyên liệu nấu ăn, bọn họ hẳn là đã mua nguyên liệu nấu ăn mới”
Phòng bếp sảnh rất lớn, ngoại trừ tủ đựng chén bát hình chữ u ra thì còn lại đều là không gian phòng bếp dành cho việc nấu ăn.
Diệp Kiều ngồi ở trên ghế, xem Lục Thừa chọn lựa nguyên liệu nấu ăn.
“Anh sẽ hầm gà cho em, sau đó làm sườn thịt kho tàu, cải thìa xào, cuối cùng là món canh trứng cà chua.
”
“Hừm...
.
” Diệp Kiều đôi tay chống cằm, phát ra một tiếng thật dài. Khi anh nhìn sang, cô mỉm cười với anh nói: “Em không muốn ăn canh cà chua trứng gà, em muốn món trứng hấp.
”
“Được!
” Món trứng hấp là món ăn sở trường của Lục Thừa, anh đã học được nó bằng một cách đặc biệt.
Lấy một cái bát lớn, lấy ra ba quả trứng tươi, đập vỡ chúng và rửa sạch bằng nước ấm (khoảng 45 độ), đặt cho nước ngập 70% và cho thêm một chút muối
Sau đó, cho bát canh trứng vào xửng hấp, nước trong nồi phải thấp hơn đáy bát khoảng 1 cm. Cho nước lạnh vào hấp, đợi nước sôi, hấp khoảng 8 phút là món trứng hấp sữa trứng sẽ được.
[Tác giả đã thực hành nhiều lần, lần nào cũng rất thành công. Các bạn cũng có thể thử đó.
]
Trong thời gian này, miếng sườn đã vớt ra ngâm vào nước lạnh trước để loại bỏ hết máu còn thừa lại trên xương sườn.
“Nên nhớ cho miếng xương sườn vào nước lạnh sẽ giúp cho máu trên miếng sườn được loại bỏ sạch sẽ hơn.
Diệp Kiều nhắc nhở một câu.
“Được.
”
“Xương sườn có thể chiên vàng cả hai mặt trước cho chín vàng sau đó lại đem đi hầm với sốt.
”
Hai người một một người giảng dạy, một người làm theo, trông thật là ấm áp.
Nửa giờ sau, Diệp Kiều được ăn những món ngon cho nên cảm thấy cực kỳ thỏa mãn.
“A Thừa, anh có thể dạy người khác nấu ăn được rồi!
”
Lục Thừa buồn cười điểm điểm cái trán của cô nói: “Anh còn kém xa. Nếu em có thời gian, em có thể viết cho anh một số công thức món ăn, anh sẽ làm theo công thức đó. Trước khi em bé của chúng ta được sinh ra, anh sẽ chăm sóc tất cả các bữa ăn của em.
”
“Ha ha. A Thừa, em thật sự không nghĩ tới anh sẽ là một người bố tốt đến như vậy đâu.
”
Trong nguyên tác của cuốn sách, những gì Lục Thừa cho con gái của anh ấy là tiền, thật là nhiều tiền. Có điều cũng có thể là do sự nghiệp của Lục Thừa không được thành công như bây giờ.
Trong nguyên tác, Lục Thừa một thân một mình đi đến Thâm Thành để lập nghiệp, trong khoảng thời gian đầu anh ấy đã chịu không ít khó khăn, sau đó anh ấy mới vươn lên nhờ sự chăm chỉ và một chút may mán.
Trong quá trình gây dựng sự nghiệp, anh ấy khẳng định không có quá nhiều thời gian đi quan tâm con cái cho nên cũng chỉ có thể dùng tiền tài đi thỏa mãn Lục An An.
“Em đã mang thai đứa con của chúng ta thật vất vả, phần còn lại chính là để anh người bố này gánh vác.
” Lục Thừa mặt mày dịu dàng nói, “Em đã nói chúng ta là vợ chồng nên cùng nhau chia sẻ cái gia đình nhỏ này. Em đã đảm nhận phần lớn, vậy anh sẽ chỉ có thể đảm nhận phần nhỏ còn lại.
”
Diệp Kiều ăn món sữa trứng hấp yêu thích của cô ấy và lần thứ mười một cảm thấy rằng lần này theo một cuốn sách xuyên qua rất đáng giá.
Ở thế giới ban đầu của cô, nơi nào có một người đàn ông tốt như Lục Thừa?
Hầu hết phụ nữ trong thế giới của cô đều góa bụa trong cuộc hôn nhân của họ.
Ở tháng thứ tư của thai kỳ, bụng của Diệp Kiều dần lớn lên.
Cô ấy nhận được một bức điện từ chị dâu của cô, nói rằng quần áo của họ bán rất chạy ở thành phố Bắc Hà, tạo ra một cơn sốt trào lưu thời trang dành cho phụ nữ.
Chị dâu còn hy vọng rằng Diệp Kiều có thể tuyển thêm người ở Thâm Thành và tăng cường năng lực sản xuất.
Ngoài ra, vì Diệp Kiều đang mang thai nên cô ấy không thể về làng Hạ Hà vào dịp Tết Nguyên đán năm nay, mọi người trong làng đều rất nhớ cô ấy. Biết Viên Hiểu Quyên lần này sẽ gửi thư điện tín cho cô, dân làng đều nhờ cô đến bưu điện gửi cái gì đó.
Vì vậy, vào ngày thứ năm sau khi nhận được bức thư điện tín, Diệp Kiều cũng nhận được quà từ dân làng Hạ hà.
“Nhiều như vậy sao?”
Lục Thừa tự mình đi đến bưu điện để lấy đồ, sau khi về đến nhà thì Diệp Kiều đã bị sốc khi cả một túi lớn được đưa vào.
Cô đứng dậy đi tới.
“Em đừng chạm vào, cái túi rất nặng, không may sẽ đụng trúng em mất.
”
Diệp Kiều nghe vậy, đỡ sau eo lùi lại hai bước. Bây giờ cô ấy đang mang thai rất nặng và cô ấy đã quen với việc đỡ sau eo để đi lại dễ dàng hơn.
“Phanh!
” Có một âm thanh chói tai khi chiếc túi lớn được đặt xuống.
Lục Thừa cầm kéo đi tới, cắt ngang bao tải, đem đồ vật bên trong túi lấy ra từng ít từng ít.
Diệp Kiều dở khóc dở cười nói: “Ai gửi bắp đến vậy? Cũng nặng quá đi mất. Bắp, khắp nơi ở Thâm Thành đều có thể mua được nha.
”
Lục Thừa cũng có chút bất đắc dĩ nói: “Là bố mẹ của anh gửi lên. Còn có đậu nành cùng gạo kê nữa. Mẹ nói sợ chúng ta ăn không quen thức ăn ở Thâm Thành.
”
“Ha, ha, ha, ha.
” Diệp Kiều cười đến vui vẻ, bẻ ra một cây bắp, ngửi ngửi một chút. “Chưa kể, bắp tự trồng ở làng mình còn ngọt và thơm hơn.
”
Những thứ trong bao được lấy ra chất thành đống trong bếp.
“Chúng ta lột mấy cây bắp đi hấp đi, đợi chút bọn họ nhóc Ba trở về vừa lúc có thể ăn.
Diệp Kiều ngửi thấy mùi bắp thơm cũng là muốn ăn. Lục Thừa tự nhiên làm theo lời cô nói. Không bao lâu, trong sảnh lớn hương thơm
của bắp thoang thoảng trong không khí, khiến bụng của những thanh
niên vừa mới đi làm về kêu cồn cào.
“Vẫn là chị dâu đối xử tốt với chúng ta mà! Cái gì cũng đều nghĩ cho chúng ta.
” Lưu Ba to mồm ăn bắp, khen ngợi liên tục.
Đại Ngưu rất thích ăn uống, gặm một cái mà không thèm ngước lên, giọng cũng khờ khạo nói.
“Ăn ngon. Chỉ là A Triệu không may mắn cho lắm.
”
Diệp Kiều cũng nghĩ đến Trương Triệu, có chút lo lắng nói: “Không biết A Triệu ở bên Hồng Kông có khỏe không? Lần này cậu ấy đi đến đó là để thỏa thuận về việc ủy quyền máy thu thanh ở nước ngoài, em không biết liệu nó có suôn sẻ hay không?”
Lục Thừa cắn bắp, biểu tình bình tĩnh nói: “Cậu ấy đã đi qua Hồng Kông vài lần, đã có kinh nghiệm.
”
“Vâng, hy vọng mọi thứ sẽ ổn thỏa.
”
Vốn dĩ lúc trước, Hạ Tấn Thành đã từng đề cập rằng anh ấy muốn quyền bán máy thu thanh quốc tế, nhưng vì một số lý do không rõ, anh ta không bao giờ xuất hiện nữa.
Diệp Kiều đã đi hỏi chuyện, nhưng cô ấy nghe nói rằng anh ấy đã rời khỏi Thâm Thành một tháng trước, dường như có chuyện quan trọng đã xảy ra ở nhà anh ấy và anh ấy cần phải quay lại ngay lập tức.
Vì trường hợp này nên không thể giao quyền bán hàng quốc tế của máy thu thanh của Thâm Thành cho anh ấy. Trung tâm mua sắm giống như chiến trường và thời gian là rất quan trọng.
Tình cờ là chú của Trương Triệu, là Trương Phú Lâm đã đi đến đây một chuyến, rất có thành ý mà muốn quyền đại diện.
.
.
Trương Phú Lâm là người xuất hiện trước đây, là người mở một nhà máy hóa chất hàng ngày ở thành phố Hồng Kông, gia đình ông ấy rất thích thị trường máy thu thanh và nghĩ rằng đây là thời điểm tốt để mở rộng và muốn tham gia.
Lục Thừa không muốn rời xa người vợ đang mang thai của anh nên đã gửi Trương Triệu đến đó.
Khi máy thu thanh mở cửa thị trường ở Thâm Thành, Lục Thừa đã đăng ký một công ty, anh ta là pháp nhân kiêm chủ tịch, Trương Triệu là người phụ trách bộ phận bán hàng.
Công ty này cổ phần rất nhỏ, so với bọn họ bán máy thu thanh lúc trước hoàn toàn không giống nhau, là một công ty cổ phần phân phối chính thức.
Lục Thừa chiếm tổng cộng 51%, những người khác căn cứ chức vị khác nhau mà phân biệt chiếm 9%, 8%, 7%.
Chào mừng bạn đến với RIT Truyện!!!
Hiện tại RIT truyện đã có giao diện mới, với các tính năng ưu việt hơn:
+ Thêm icon chat với admin phía góc phải dưới cùng
+ Thêm các tính năng đăng ký / đăng nhập
+ Thêm mục Truyện Audio
Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ team mình trong suốt thời gian qua!
Donation
Ủng hộ, duy trì và phát triển https://rittruyen.com!