Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ

Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ

Cập nhật: 07/04/2024
Tác giả: Cố Sơ Cửu
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 40,391
Đánh giá:                        
Ngôn Tình
Xuyên Không
Điền Văn
Trọng Sinh
     
     

Không đợi người dẫn chương trình nói xong, trước tiên Lục Thừa cúi người xuống nhìn nồi thịt hầm bốc khói nghi ngút.

“Món canh gà này hương vị rất đặc biệt đấy.

Diệp Kiều liếc mắt anh một cái, buồn cười giả làm người xa lạ đang nói chuyện với nhau: “Xin chào ngài Lục. Đây là canh gà hầm với vỏ sầu riêng, hương vị sẽ mang theo một chút mùi hương của sầu riêng.

Cô biết Lục Thừa chưa từng ăn sầu riêng bao giờ, cô cảm thấy việc anh ấy ăn sầu riêng lần đầu tiên sẽ rất là thú vị.

“Ngài muốn dùng một ít canh hầm gà không?”

Lục Thừa hơi nhướng mày, nhìn thấy trong ánh mắt của vợ anh hiện lên vẻ hứng thú, cho nên anh cũng rất vui vẻ phối hợp cùng cô: “Có thể dùng được sao?”

Diệp Kiều gật đầu, bảo chị Cúc mang ra mấy cái bát nhỏ, cô dùng thìa gắp một ít nấm và chà là đỏ, cho một ít thịt gà vào từng bát.

“Ngài có thể nếm thử trước.

“Được.

” Lục Thừa cười gật đầu, nhận lấy, ngửi ngửi qua hương vị trước, cảm giác cũng

không tệ lắm liền uống lấy một ngụm canh.

“Có thể cũng cho tôi một bát hay không?” Hạ Tấn Thành cũng không tụt lại phía sau, dựa vào bàn nấu ăn cười nhìn về phía Diệp Kiều.

“Có thể nha.

” Diệp Kiều cũng múc cho anh ta một bát canh nhỏ.

Nếu đã bắt đầu cho thử món thì phải làm cho đúng quy cách nên Diệp Kiều cũng múc thêm một bát canh đưa nó cho người dẫn chương trình.

“Ưm. Canh uống thật ngon.

” Uống một ngụm, đôi mắt của người dẫn chương trình sáng lên.

Sau khi ăn xong canh gà, Lục Thừa cảm thấy hương vị rất ngon, nếu không có cái mùi vị nhàn nhạt kỳ quái kia thì càng tốt.

Tuy nhiên, nếu vợ của anh thích sầu riêng thì anh cũng không ngại mua thêm cho cô nhiều một chút.

Lục Thừa hỏi: “Cô rất thích sầu riêng à?”

Diệp Kiều cảm giác chỉ cần cô gật đầu thì giây tiếp theo cô sẽ nhận được rất nhiều sầu riêng, vì vậy cô vội vàng lắc đầu.

“Kỳ thật tôi cũng không thích cho lắm. Trái cây tôi thích ăn nhất là quả táo. Chỉ là hôm nay trùng hợp bốc thăm được nguyên liệu là sầu riêng thôi.

Lục Thừa gật đầu tỏ vẻ hiểu ý: “Có thể nấu canh gà kết hợp với trái cây ngon như vậy, thật sự rất tuyệt vời, tôi rất ngưỡng mộ cô.

Vợ của mình nhất định phải ủng hộ nha!

“Cảm ơn ngài Lục.

” Diệp Kiều có chút bất đắc dĩ nhưng cũng cảm thấy thật ngọt ngào, hiện tại cô còn đang thi đấu đâu, Lục Thừa đã bày tỏ thái độ rồi.

“Tôi cũng cảm thấy như vậy.

” Ngón tay Hạ Tấn Thành lướt qua khóe miệng, liếc mắt nhìn Lục Thừa, cảm thấy lời nói của mình quá mức dè dặt và ngắn gọn, nhất định là nhận xét khen còn chưa đủ.

“Đầu bếp Diệp là cô gái tài năng nhất mà tôi từng thấy.

Hạ Gia Ni, người đang bận rộn ở bếp số 6 đã bí mật trợn tròn mắt khi nghe những lời của anh. Anh hai của cô thực sự coi trọng tình yêu hơn bạn bè!

Mắt Lục Thừa híp lại, không cam lòng chịu thua, quay đầu hỏi người dẫn chương trình: “Tôi có thể đem phiếu bầu đầu tiên cho đầu bếp Diệp luôn không?”

Người dẫn chương trình một tay cầm microphone, một tay bưng canh gà, cảm thấy mình uống canh còn chưa được bao nhiêu, lại cũng không thể không bận tâm trường hợp hiện tại, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.

“Ngài Lục, điều này không đúng với quy tắc của cuộc thi đâu.

Lục Thừa nhướng mày nói tiếp: “Nhưng tôi cảm thấy cô ấy chính là người giỏi nhất.

“Ngài còn chưa nếm thử những món ăn của các thí sinh thi đấu khác mà.

Nhìn thấy Lục Thừa còn muốn nói tiếp, Diệp Kiều lén lút kéo kéo tay áo của anh, cho anh một ánh mắt cảnh cáo.

Lục Thừa đành phải nhượng bộ, đi theo người dẫn chương trình để bắt đầu những thủ tục tiếp theo của chương trình.

Hạ Tấn Thành không ngang ngược như anh, nhưng khi anh ấy rời đi, anh ấy nháy mắt với Diệp Kiều, nhỏ giọng nói:

“Cô cứ yên tâm, đợi chút nữa tôi sẽ bầu phiếu đầu tiên cho cô.

” Sau đó liền rời đi với một nụ cười trên môi.

Mọi người vẫn như cũ chỉ có giới hạn hoàn thành món ăn trong vòng hai tiếng đồng hồ, khi thời gian kết thúc, một tiếng chuông lanh lảnh vang lên trong trường quay, tất cả các đầu bếp đều ngừng động tác nấu ăn lại.

Mười món ăn được dọn lên bàn nếm thử, những người sành ăn nếm thử và đánh giá từng món một.

Quả nhiên đúng như Diệp Kiều dự đoán từ trước, không phải giám khảo nào cũng sẽ thích mùi vị của sầu riêng, điểm cuối cùng của cô chỉ là 9,

1 điểm, hiện tại đang xếp hạng thứ ba.

Ba tập cuối của ( Trù Thần tranh bá )) được dồn lại quay hình trong hai ngày và quá trình ghi hình đã hoàn tất. Trận chung kết lớn cuối cùng diễn ra theo thể thức của tập đầu tiên.

Nguyên liệu nấu ăn của mỗi thí sinh đều là giống nhau, chỉ có một miếng đậu phụ.

Thể hiện kỹ năng dùng dao điêu luyện nhất của mình, Diệp Kiều cắt đậu phụ thành những miếng đậu phụ như lụa mỏng, trông rất bình thường nhưng khi cho vào nước canh gà nguội, đậu phụ sẽ giàn ra theo nước, lắc nhẹ, tỏa thành từng sợi. Đậu phụ đang chuyển động với sóng, nhẹ nhàng và sống động.

Hương vị món súp gà cũng được cô chuẩn bị rất công phu. Cơ hồ là không hề bị trì hoãn, ngôi vị Quán quân của ( Trù Thần tranh bá )) mùa đầu đã được trao cho Diệp Kiều.

Diệp Kiều rất vui khi nhận được chiếc cúp vàng, ảnh của cô cũng được để lại trên bức tường của tòa truyền hình thành phố Hồng Kông.

Nhiều năm sau, khi Lục Minh Châu đến thành phố Hồng Kông để ghi hình cho một chương trình, cô nhìn thấy bức ảnh trên tường, tự hào giới thiệu với mọi người rằng: Đây là mẹ của tôi. Sau đó, nó đã dẫn đến vô số đề tài thảo luận cho quần chúng, họ bắt đầu sôi nổi tìm kiếm danh tính và lai lịch của Lục Minh Châu.

Vào thời gian cuối cùng của thẻ chứng nhận danh tính, Diệp Kiều lên tàu quay trở về Thâm Thành.

Chị Cúc cùng Tiểu Trạch đều đứng ở cảng, lưu luyến không rời nhìn theo cô rời đi.

“Mẹ, chờ đến khi hai bên bờ sông thông nhau, con muốn đến Thâm Thành để tham quan.

” Nhìn dòng sông phẳng lặng, Dương Tiểu Trạch nói với mẹ một cách mong đợi.

“Được. Đến lúc đó mẹ sẽ đi cùng với con.

” Vương Cúc Hoa ôm lấy bả vai của con trai, trên mặt lộ ra tươi cười nhàn nhạt. Thời gian cô ở cùng Diệp Kiều không dài nhưng Diệp Kiều đã mang đến cho cuộc sống sinh hoạt của cô thay đổi rất lớn, thậm chí có thể nói là hoàn toàn thay đổi hoàn cảnh nghèo khó của cô cùng với con trai.

Kiều Kiều, cảm ơn em. Chị chúc em lên đường bình an.

Diệp Kiều rúc vào trong lòng ngực của Lục Thừa, nhìn thành phố Hồng Kông đang dần dần xa đi, trong mắt hiện lên vẻ lưu luyến.

Lục Thừa cúi đầu hôn lên trán, an ủi cô: “Chờ chúng ta có thời gian, chúng ta có thể đến thành phố Hồng Kông để gặp lại họ”

“Được.

” Diệp Kiều nhướng mày, ước tính rằng sẽ còn rất lâu nữa mới đến Thành phố Hồng Kông.

Phong trần mệt mỏi, chiều tối đoàn người đã về đến khu nhà. Nhìn nơi ở quen thuộc, Diệp Kiều nở ra một nụ cười vui vẻ,

“Chị dâu!

” Trương Triệu là người đầu tiên lao tới, cúi đầu thật sâu trước mặt Diệp Kiều xin lỗi cô.

“Chị dâu, thành thực xin lỗi.

Diệp Kiều vội vàng nâng anh ta dậy: “A Triệu, tôi không trách cậu đâu. Chúng ta chỉ là người thường, sao có thể nghĩ đến bọn họ sẽ bắt cóc chứ, cậu đã làm hết sức có thể của mình rồi.

Nói xong, cô quay đầu sang nhìn Lục Thừa đang đứng một bên.

“A Thừa, anh cũng sẽ không trách cậu ấy chứ, đúng không?”

Lục Thừa đã mất bình tĩnh từ lâu rồi, sau khi anh tìm thấy vợ, lý trí của anh cũng trở lại. Anh vẫn khá bình tĩnh, khi Diệp Kiều nháy mắt với anh, anh bình tĩnh lên tiếng an ủi.

“Được rồi. A Triệu, cậu cũng đừng tự trách bản thân mình nữa, nếu chị dâu của cậu đã bình an trở về, chuyện trước đó tôi cũng không muốn truy cứu nữa, chuyện còn lại cậu chỉ cần xử lý thật tốt là được.

Trương Triệu ngay lập tức nghiêm túc và trả lời: “Anh Thừa, đừng lo lắng về điều này. Em đã theo dõi tình hình nghiêm trị rồi, Trương Long đã được bọn em gửi đến công an, Ôn Ninh cũng đã vào làm bạn đồng hành cùng với hắn ta.

Nghe thấy cái tên quen thuộc, sắc mặt Diệp Kiều khẽ động.

"Anh đã bắt được Trương Long và Ôn Ninh?"

Diệp Kiều cũng không phải thánh mẫu, cô đã sớm hối hận vì trước đây mình quá mềm lòng, luôn cho rằng bây giờ mình không có chứng cứ gì chứng minh rằng Ôn Ninh đã làm điều sai trái, chúng ta không thể đánh giá một người tốt hay xấu chỉ bằng bàn tay vàng là người xuyên sách, biết trước cốt truyện được.

Sau khi Diệp Kiều xuyên sách đến với thế giới này, nó đã là một thế giới thực. Mọi người đều là một sự tồn tại bằng xương bằng thịt. Thế giới này có luật riêng của nó, Diệp Kiều không cho rằng mình cao siêu, và cô cũng không có tư cách làm người phán xét.

Tuy nhiên, chính suy nghĩ này đã suýt giết chết cô. Diệp Kiều cũng cảm thấy bản thân có chút bất lực.

“Ừm.

” Lục Thừa khẽ gật đầu, cũng không đào sâu thêm nữa, anh cũng không muốn vợ mình

nhớ lại những kí ức đáng sợ kia.

Anh đến bên khoác vai Diệp Kiều, dẫn cô ấy về phòng của họ.

“Kiều Kiều, đã lâu không trở lại, chúng ta vào nhà nghỉ ngơi một chút đi? Ngồi thuyền lâu như vậy, có mệt lắm không?”

Diệp Kiều ngập ngùng gật đầu, cũng không hỏi thêm câu nào nữa. Dù sao vào ban đêm, cô có thể biết những gì cô muốn biết.