300 đồng tiền, hắn ta làm một năm cũng không thể kiếm được nhiều tiền như vậy.
Diệp Diệu Tổ là người có lòng tự trọng rất cao, hắn cảm thấy tốt xấu gì hắn cũng đã học đến cấp ba, hắn đến nhà máy tư nhân của bọn họ phỏng vấn chính là cho nhà máy bọn họ mặt mũi.
Lúc Diệp Diệu Tổ đi phỏng vấn vô cùng đắc ý nhưng khi bị đối phương lịch sự từ chối, hắn ta liền thẹn quá hóa giận.
Hắn ta muốn làm ầm lên nhưng người đứng sau làm chỗ dựa cho máy điện tử Thừa Phong là thị trưởng thành phố Bắc Hà, hắn ta không thể đắc tội, chỉ có thể tức giận bỏ đi.
Bây giờ, đột nhiên lại nghe mẹ hắn nhắc đến nhà máy điện tử Thừa Phong, Diệp Diệu Tổ khó có thể không tức giận.
"Chuyện là ...
.
” Lâm Uyển cầm miếng giẻ lau trong tay, do dự một lúc lâu mới lấy hết can đảm để nói tiếp.
" Lãnh đạo nhà máy nói, con làm hết tháng này thì không cần đến nữa.
"Lãnh đạo nào nói? Hắn ta còn nói với mẹ cái gì nữa? Hắn muốn chết đúng không?”
Thấy con trai lại tức giận, Lâm Uyển càng sợ hãi, hô hấp cũng trở nên dồn dập, bà ta cảm thấy không an toàn khi đứng cách con trai một cái bàn.
“Tháng này con nghỉ làm hai mươi ngày, lãnh đạo cũng không thể giúp được.
”
Sáng nay một vài vị lãnh đạo của nhà máy sắt thép đến Diệp gia, đem những việc Diệp Diệu Tổ đã làm trong nhà máy nói ra, Lâm Uyển nghe xong liền cảm thấy mặt mình trở nên nóng rát.
Chồng bà ta qua đời sớm nhưng lại là một người có danh tiếng rất tốt ở nhà máy sắt thép, mặc dù qua đời đã mười năm nhưng lãnh đạo của nhà máy vẫn luôn nhớ đến ông ấy, ngày lễ tết hàng năm đều tặng quà cho Diệp gia.
Thanh danh như vậy lại bị huỷ hoại bởi con trai bà ta, người con trai bà ta luôn yêu thương và lấy làm tự hào.
Nghĩ đến đây, Lâm Uyển cảm thấy không khỏi chua xót, suýt chút nữa thì rơi lệ.
"Diêu Tổ, con không thể ở lại nhà máy được nữa.
.
.
”
"Con không khoẻ, nghỉ ngơi ở nhà mấy ngày không được sao? Con đi tìm bọn họ đòi lại công bằng.
”
Diệp Diệu Tổ thẳng thừng nói, xắn tay áo đi về phía cửa.
Diệp An An vẫn luôn yên tĩnh trong phòng chứa đồ nghe lén, trong mắt hiện lên sự chán ghét, cô bé thật sự không nghĩ đến dáng vẻ khi còn trẻ của cậu mình lại như vậy, không khác gì một đống bùn lầy.
Chẳng trách kiếp trước Diệp Châu Châu không chịu nổi, liều mạng đọc sách, thi đỗ đại học, sau đó rời khỏi gia đình này.
Thân hình Diệp An An nhỏ bé, trên trán buộc một miếng băng trắng, nhưng đôi mắt vốn trong suốt sáng ngời mang theo chút đơn thuần đã hoàn toàn biến mất, hiện tại đôi mắt kia dường như đang cất dấu một cái gì đó, làm thay đổi toàn bộ khí chất của cô bé.
"Ngoại .
.
.
. Bà nội.
"
Diệp An An đi ra ngoài, đến bên cạnh Lâm Uyển, vươn tay kéo lấy vạt áo của bà ta.
Lâm Uyển không kiên nhẫn hất tay cô ra, cảm giác đồng cảm mấy ngày nay biến mất, oán hận tích tụ lâu ngày khiến bà ta trong thời gian ngắn không thể nào thay đổi thiện cảm với Diệp An An.
"Có chuyện gì?"
Diệp An An cảm thấy bà nội bây giờ khác hoàn toàn so với trong trí nhớ của mình, khiến cho tâm tình của cô trở nên phức tạp.
Kiếp trước bà ngoại rất yêu thương cô, nhìn thấy cô liền gọi “bảo bối yêu quý”. Bây giờ chỉ thay đổi thân phận, cô trong mắt bà liền biến thành kẻ thù.
Cô sờ cái bụng xẹp lép của mình, nhỏ giọng nói: “Bà nội, cháu đói.
”
"Đói bụng, không biết tự mình đến nhà bếp tìm đồ ăn sao?”
Lâm Uyển sợ con trai thô kệch của mình nhưng đối với đứa cháu gái này lại không hề có chút sợ hãi nào, bà ta không kiên nhẫn ném xuống những lời nói này, sau đó xoay người ngồi xuống, bắt đầu ăn từng miếng thịt kho tàu.
Món thịt kho này bà ta tốn không ít tiền để mua, không thể lãng phí được.
Nếu đem dáng vẻ ăn thịt của Lâm Uyển cùng Diệp Diệu Tổ đặt cạnh nhau, có thể rất dễ phát hiện, động tác của bọn họ cơ hồ giống nhau đến hơn 80%.
Diệp An An cắn môi, hốc mắt đỏ hoe.
Kiếp trước cô sống hơn ba mươi năm nhưng chưa bao giờ phải chịu đói, từ khi cô bắt đầu có trí nhớ đến nay, cô đã là một tiểu công chúa được cả nhà cưng chiều, muốn gì có đó, khi việc làm ăn của bố càng ngày càng lớn, tiền kiếm được càng lúc càng nhiều, cô cũng thuận lợi trở thành tiểu công chúa của mọi người.
Khi tụ tập ăn cơm, cô luôn được ngồi ở vị trí trung tâm, sống như một ngôi sao.
Người lớn lên thuận lợi luôn có hốc mắt cực nông, Diệp An An vừa khóc vừa đi đến phòng bếp, nước mắt rơi xuống thành chuỗi.
Rõ ràng cô là con gái bảo bối của ba, tại sao lại đến nhà của cậu chứ?
Chẳng lẽ Diệp Châu Châu cũng trọng sinh sao?
Nghĩ đến khả năng này, Diệp An An rùng mình một cái, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi.
Không thể nào! Sẽ không!
Căn bản không quan tâm đến việc ăn uống nữa, Diệp An An trực tiếp xoay người trở lại phòng khách, đứng trước mặt Lâm Uyển.
"Bà nội, mẹ con Diệp Kiều đã trở lại sao?”
Lâm Uyển bị cô làm đến mất kiên nhẫn: “Diệp Kiều cái gì?”
"Là mẹ cháu .
.
. cô hai của cháu.
” Vừa dứt lời, Diệp An An đột nhiên xoay người sang một bên.
“Mày nhắc đến nó làm gì?” Lâm Uyển bĩu môi, hoàn toàn không muốn nghĩ đến cô con gái thứ hai phản nghịch đó.
Khi đó rõ ràng bà ta đã tìm cho Diệp Kiều một gia đình tốt, bà ta đã nhận 300 đồng tiền lễ hỏi, không nghĩ đến, nháy mắt một cái Diệp Kiều liền chạy mất, nói cái gì mà xuống nông thôn chi viên, Lâm Uyển cảm thấy Diệp Kiều chỉ đang trốn tránh cuộc hôn nhân mà bà ta sắp xếp.
Nghĩ đến ba trăm đồng tiền kia, Lâm Uyển nhịn không được mà cảm thấy đau lòng.
Khi con gái lớn kết hôn, nó chỉ có một trăm đồng tiền sính lễ, đến lượt Diệp Kiều, đối phương thấy cô xinh đẹp, eo thon, mông cong rất tốt cho việc sinh con sau này, cho nên trực tiếp đưa 300 đồng tiền.
300 đồng tiền, bà ta vừa mới vừa cầm chưa kịp nóng tay liền mất đi, việc này không khác gì móc lấy tim gan của Lâm Uyển.
"Bây giờ cô ấy đang ở đâu?” Diệp An An vội vàng hỏi, đời trước mẹ của cô bởi vì khó sinh mà chết, mẹ cô sinh con ở thành phố Bắc Hà, lúc đó chỉ có bà ngoại ở bên cạnh chăm sóc.
Để cảm ơn bà ngoại, bố Lục Thừa của cô đã cho bà ngoại rất nhiều tiền, cậu của cô cũng được gia nhập vào nhà máy điện tử và đảm nhiệm chức vụ lãnh đạo nhỏ, từ đó đạt đến đỉnh cao cuộc sống.
Có thể nói tâm điểm của mọi chuyện đều từ mẹ cô, Diệp Kiều mà ra.
"Có thể ở đâu được chứ? Còn không phải đang ngây ngốc ở nông thôn sao.
”
Lâm Uyển bị cô hỏi đến mức phiền, ném xuống câu này xong liền đẩy cô ra rồi rời đi.
"Trở về phòng của mày đi. Không muốn ăn cơm thì đừng ăn nữa.
”
Ở nông thôn sao? Mẹ cô không chết?
Tin tức làm cho Diệp An An rất Sợ hãi.
Cô mơ màng bước vào phòng chứa đồ.
Vài ngày trước, cô bị vỡ đầu, nằm trên giường mê man mấy ngày, hôm nay mới có thể miễn cưỡng bước xuống giường. Sau khi xuống giường, nhìn rõ ràng mọi thứ trước mắt, tâm tình của Diệp An An lúc đó vô cùng phức tạp.
Cô rất vui khi mình được trọng sinh, dù sao cô đã đọc rất nhiều tiểu thuyết liên quan đến trọng sinh, nam nữ chính không phải đều sống một cuộc sống rất tốt sao?
Sau khi vui vẻ chính là sự tuyệt vọng.
Lúc đầu, cô cho rằng bản thân trọng sinh thành Diệp Châu Châu, người chị họ mà cô coi thường nhất ở kiếp trước, con gái của cậu cô, tồn tại như một người vô hình.
Nhưng sau khi bước lên ghế, nhìn rõ hình dáng của mình trong gương, Diệp An An mới phát hiện mình vẫn là mình, khuôn mặt quen thuộc trong gương đã chứng minh tất cả mọi thứ.
Nhưng tại sao lại như vậy chứ?
Tại sao cô lại ở nhà của cậu? Cô hẳn phải là nên được bố cẩn thận chăm sóc chứ.
Chào mừng bạn đến với RIT Truyện!!!
Hiện tại RIT truyện đã có giao diện mới, với các tính năng ưu việt hơn:
+ Thêm icon chat với admin phía góc phải dưới cùng
+ Thêm các tính năng đăng ký / đăng nhập
+ Thêm mục Truyện Audio
Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ team mình trong suốt thời gian qua!
Donation
Ủng hộ, duy trì và phát triển https://rittruyen.com!