Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ

Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ

Cập nhật: 07/04/2024
Tác giả: Cố Sơ Cửu
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 41,259
Đánh giá:                        
Ngôn Tình
Xuyên Không
Điền Văn
Trọng Sinh
     
     

“Thì ra là con rể Lục Thừa đây sao, đây là lần đầu tiên mẹ con mình được gặp nhau đó.

Sau khi biết được tên của Lục Thừa, gương mặt Lâm Uyển cười tươi còn hơn cả hoa hướng dương, bà ta cũng không thèm quan tâm đống giấy, thùng các tông lúc trước mình vừa nhặt được, buông nhẹ chúng ra, nhanh chóng đi về phía Lục Thừa.

Lục Thừa đưa mắt nhìn vợ của mình, sau khi thấy được ánh mắt bất lực của Diệp Kiều, anh đã xác định được thái độ mình cần ứng đối lúc này.

Anh duy trì thái độ lịch sự cơ bản nhất, bởi vì anh biết vợ của mình cũng không thân thiết gì với người nhà.

Đúng vậy, khi Kiều Kiều đến thôn Hạ Hà đã mang theo túi lớn, túi nhỏ, bộ dạng không giống như là về thôn quê chơi mà giống như là đã mang theo toàn bộ hành lý, của cải dời về vậy.

Hơn nữa, từ khi cô về nông thôn đến nay, người nhà chưa từng gửi cho cô thứ gì, nhà họ Diệp ở thành phố Bắc Hà cũng không xa, sao có thể nói là không thuận tiện cho được.

Nhà của Tôn Oánh Oánh còn ở xa hơn nữa nhưng người trong nhà cũng đã gửi cho tiền và vé, chỉ có Diệp Kiều là không có nhận được một cái gì.

Lúc hai người bọn họ kết hôn, Diệp Kiều có viết thư về cho gia đình nhưng cũng không có nhận được hồi âm của bọn họ.

Nghĩ đến đây, nụ cười của Lục Thừa dần dần nhạt đi, anh chỉ hơi gật đầu chào Lâm Uyển.

“Mẹ.

“Ôi trời ơi, mẹ nó, con rể tốt quá.

Không giống với sự lạnh nhạt của Lục Thừa, Lâm Uyển lại rất nhiệt tình. “Đúng lúc gặp được con ở đây, hay là về nhà ăn một bữa cơm đoàn viên cùng với mẹ được không? Hôm nay chị cả và anh rể của các con cũng đến, người một nhà chúng ta cũng đã nhiều năm không tụ họp rồi.

Vốn dĩ Diệp Kiều muốn từ chối, cô không bao giờ muốn ăn cơm với loại người như Diệp Diệu Tổ. Nhưng khi nghe thấy có chị cả và anh rể thì Diệp Kiều lại hơi chần chờ.

Đã qua nhiều năm rồi, trong ký ức của Diệp Kiều chỉ mơ hồ nhớ rằng chị cả đã lấy chồng từ rất sớm, gả đến một vùng nông thôn cách thành phố Bắc Hà rất xa.

Trong phạm vi thành phố Bắc Hà có rất nhiều thôn và thôn Hạ Hà cách thành phố Bắc Hà tương đối gần, nằm ở phía nam.

Chị cả Diệp Chiêu Đệ được gả đến một vùng nông thôn tên là “Cửu Loan”, ý nghĩa tức là muốn ra khỏi thôn phải qua chín khúc cua, nơi này cách thành phố Bắc Hà rất xa, xa tới nỗi thâm sơn cùng cốc, nằm ở phía bắc thành phố Bắc Hà.

Thôn Hạ Hà cách thôn Cửu Loan cả một thành phố Bắc Hà, hiện tại giao thông không thuận lợi, Diệp Kiều lại không có địa chỉ cụ thể của chị cả để viết thư qua lại cho chị, nhiều năm như vậy, hai người đã bị cắt đứt liên hệ.

Lục Thừa nhận thấy được sự chần chờ của vợ, anh ôm con gái vào lòng và mở miệng nói: “Dạ được ạ, vậy con xin làm phiền mẹ. Con cũng mới vừa mua không ít thịt và rau quả, đang để ở trên xe, mẹ hãy đem về cùng nấu cho mọi người ăn chung luôn đi ạ.

Khi nghe thấy có thịt và rau quả, mắt của Lâm Uyển càng sáng hơn liên tục gật đầu: “Được được được, mẹ nó, tối nay mẹ sẽ trổ tài nấu nướng để cho con nếm thử tay nghề nhé.

Lục Thừa cũng phối hợp gật đầu: “Tay nghề nấu nướng của Kiều Kiều rất tốt, con nghĩ tay nghề của mẹ cũng sẽ không kém.

Kỹ năng nấu nướng của cô là do đời trước được học từ sư phụ của mình, không có nửa phân tiền nào liên quan đến Lâm Uyển.

Diệp Kiều âm thầm cười mỉa mai.

“Kiều Kiều, em đưa Châu Châu lên xe trước đi, để anh giúp mẹ đem đồ bỏ vào trong cốp xe.

"

Nếu đã đồng ý cùng nhau về nhà Lâm Uyển ăn cơm, Lục Thừa cũng không muốn có sai lầm gì.

Anh thả Lục Minh Châu xuống đất.

Lục Minh Châu cũng là một đứa bé rất thông minh, sau khi cô bé được thả xuống đất thì không có theo mẹ mà chạy những bước chân ngắn nhỏ đến gần Tiểu An, dừng lại ở cách đó không xa nôn nóng nhìn cô bé.

“Tiểu An, chúng ta hãy cùng nhau lên xe để ba chị chở về đi nha.

Diệp An An nhìn Lục Thừa, lại quay đầu nhìn xe jeep quân dụng, trong mắt cô hiện lên sự kinh ngạc.

Trong ấn tượng của cô bé, lúc cô ba tuổi, ba Lục vẫn còn chưa có xe để lái mà? Hình như sau khi cô bé qua mười tuổi mới thật sự phát đạt, trước mười tuổi chỉ có thể nói là khá giả hơn một chút so với những gia đình bình thường của thập niên 70 mà thôi.

Hơn nữa, trong thời điểm nhạy cảm này, mọi người có tiền còn phải giấu đi bởi vì sợ bị mang tiếng là lót đường cho tư bản, sao ba Lục lại có thể lái xe jeep quân dụng nghênh ngang đi rêu rao khắp nơi như vậy được?!

Chuyện này thật là không có khoa học!

Mang theo tâm trạng hoài nghi cuộc sống, Diệp An An bị Lục Minh Châu kéo đi lên phía trước vài bước.

Lúc hai người bạn nhỏ đang tay trong tay với nhau, Lục Thừa đã nhanh tay lẹ chân giúp Lâm Uyển đem thùng giấy cát tông bỏ vào trong cốp xe.

Điểm tốt nhất của xe Jeep quân dụng chính là không gian bên trong rất lớn, từ ghế điều khiển, chỗ ngồi phía sau rồi đến cốp xe, mỗi một chỗ đều có vẻ rất rộng rãi.

Lục Thừa cũng không quên những thùng cát tông trong tay Diệp An An, anh đi tới gần nhặt lên, cười tủm tỉm vỗ vỗ phía sau lưng hai cô bé.

“Các con nhanh lên xe đi, bên ngoài gió lớn lắm.

Màn đêm dần dần buông xuống, độ ấm cũng hạ xuống theo, gió từ phương Bắc thổi lên mặt lạnh thấu tim.

Lần đầu tiên nhìn thấy ba Lục sau khi trọng sinh cũng là lần đầu tiên được ba Lục dịu dàng vỗ về như vậy.

Trong nháy mắt, nước mắt của Diệp An An suýt chút nữa đã rơi xuống, cô bé vội vàng cúi đầu che giấu hốc mắt đang đỏ lên của mình.

Diệp Minh Châu ngẩng đầu nhỏ lên, lộ ra nụ cười đáng yêu: “Ba ơi, ba ẵm con và Tiểu An lên xe đi được không?”

“Ha ha, con cũng tự biết chân của mình rất ngắn nữa sao?” Lục Thừa cúi đầu nhìn cô bé cười vui vẻ, anh cố ý đi chậm lại để dắt hai người bạn nhỏ đi lên phía trước.

Lục Minh Châu trả lời một cách thật thà: “Chân của con không có ngắn đâu! Chân con sẽ dài ra! Chỉ là tại con chưa có lớn lên mà thôi!

“Ha ha ha ha, được được được, chân của Châu Châu không có ngắn nha!

Lục Thừa bị những lời nói trẻ con của con gái mình làm cho cười vui vẻ, sau khi đem giấy thùng các tông sắp xếp xong thì đóng cốp xe lại.

Diệp Kiều ngồi ở ghế sau ló đầu ra thúc giục: “Thừa, nhanh lên đi anh.

Cô thật sự không muốn đối mặt với Lâm Uyển một mình như vậy, quá xấu hổ. Từ nãy đến giờ, có lẽ phải hơn 5 lần rồi, Lâm Uyển cứ liên tục trong tối ngoài sáng hỏi cô có phải Lục Thừa rất có tiền hay không, chưa hết, bà ta còn có ý đồ muốn hỏi thăm tin tức tiền tiết kiệm của nhà bọn họ nữa.

“Anh xong ngay đây.

” Lục Thừa cười trả lời ngay một câu.

Anh dồn lực vào cánh tay, bế con gái lên, đưa cô bé vào trong xe trước, rồi lại bế Tiểu An lên.

Vừa bế lên anh liền cảm giác được trọng lượng của hai đứa bé thật sự chênh lệch.

Tuổi tác hai đứa không khác nhau lắm nhưng trọng lượng của Tiểu An lại nhẹ quá mức.

Lục Thừa thu tay lại, không nói thêm gì, chỉ nhẹ nhàng cười, sau khi thấy Diệp Kiều và Lâm Uyển ôm hai đứa nhỏ đàng hoàng ổn định xong thì anh mới đi đến ngồi vào ghế điều khiển.

Ở thời đại này, trong xe cũng không có ghế dành riêng cho trẻ em cho nên muốn an toàn thì trẻ em đều phải được người lớn ôm vào lòng.

Lục Minh Châu ngồi trong lòng của mẹ, cô bé còn nghiêng thân thể nhỏ bé của mình để nói chuyện với Tiểu An.

Đây là lần đầu tiên Tiểu An được bà ngoại ôm nên cô bé không được tự nhiên mà nhích tới nhích lui.

“Đúng đúng đúng, chạy tới phía trước một chút thì quẹo phải nhé.

Lâm Uyển cười ha hả mà chỉ đạo con rể lái xe, cảm giác khó chịu khi ôm Tiểu An đều bị bà ta vứt sang một bên, sự đắc ý từ trong lòng đều đã tràn ra bên ngoài, không thể che lấp hết.

Hừ, lần này nhất định phải làm nhóm đàn bà trong xưởng sắt thép đều phải mở to hai mắt ra mà xem cho rõ mới được!

Lâm Uyển ta đây cũng là người có phúc chứ bộ!

Sự hưng phấn đã càn quét qua toàn thân Lâm Uyển làm cho đôi mắt của bà ta dường như phát sáng, không ngừng làm đứt gãy thiêu đốt ATP và cũng làm cho cả người bà ta nóng lên, hoàn toàn không cảm nhận được sự rét lạnh của gió đêm. Lục Thừa nhìn vào kính chiếu hậu, chân mày anh hơi hơi nhăn lại.

“Mẹ ơi, mẹ đóng cửa sổ lại đi ạ.

Các cửa sổ xe bây giờ vẫn còn là thiết kế tự đóng mở bằng tay, Lục Thừa không thể điều khiển khi ngồi ở ghế lái được.

“Kiều Kiều sợ lạnh.

Lâm Uyển mím môi, không vui nói: “Nếu cửa sổ xe đóng lại thì mẹ không thể nhìn thấy rõ đường đi được.

Diệp Kiều liếc mắt một cái liền nhìn ra được tâm tư của người đàn bà bên cạnh muốn cái gì, cô cũng không muốn phân cao thấp với bà ta, dù sao đi thêm chút nữa là đến nhà rồi.

“Thừa, em không sao, anh cứ chuyên tâm lái xe đi.

Mặc dù bây giờ không có nhiều ô tô trên đường nhưng ai lái xe cũng đều biết, dù cho lái xe hay người đi bộ đều rất hung hãn, hoàn toàn không có ý thức chấp hành luật lệ giao thông.

Lục Thừa không thể làm gì khác, đành phải giảm tốc độ một chút để làm cho sức gió không quá mãnh liệt.

Lâm Uyển nhìn chằm chằm vào cửa vào của khu dân cư nằm bên phải phía trước, kích động chỉ đạo: “Đi đến ngã tư phía trước! Lái xe thẳng vào khu nhà luôn!

Lục Thừa làm theo sự chỉ dẫn của bà ta lái xe vào khuôn viên gia đình của xưởng sắt thép.

Lúc này đã là chạng vạng, sắc trời dần dần tối sầm xuống, mọi người sống trong khu vực nhà ở của xưởng sắt thép đều có điều kiện không tồi, rất nhiều gia đình đã sớm lên đèn.

Lục Thừa lái xe Jeep quân dụng chạy dọc theo con đường chính hướng vào bên trong sân.

âm thanh của chiếc xe đã nhanh chóng hấp dẫn vô số ánh mắt của mọi người trong sân.