Thật hiếm khi hôm nay bạn học Lục Minh Châu chịu ngủ cùng với ông bà nội, cho nên trong phòng chỉ còn có hai người bọn họ, nếu không nhân cơ hội này mà hưởng thụ sự dịu dàng, sưởi ấm cho nhau nhiều một chút, Diệp Kiều sẽ cảm thấy vô cùng có lỗi với chính mình.
Từ sau khi bạn nhỏ Lục Minh Châu được sinh ra, sinh hoạt ban đêm của cô và Lục Thừa đều biến thành kịch câm.
Lục Thừa ôm cô, anh cúi đầu hôn lên trán cô.
Diệp Kiều cũng không cam lòng bị yếu thế nên đã hôn đáp trả lại. Cứ như vậy anh đến em đi, vẫn mang theo tình yêu cuồng nhiệt lưu luyến giống như thuở ban đầu.
Ánh mắt Lục Thừa dịu dàng, anh cúi đầu che lấp đôi môi cô, đưa cô cùng khiêu vũ với anh. Lúc đang chuẩn bị tiến hành đến điểm mấu chốt nhất thì cửa phỏng lại bị người bên ngoài gõ vang, làm cho hai người tỉnh táo hẳn.
“Ba mẹ ơi, Châu Châu đã về rồi! Mở cửa cho con đi.
”
Thân thể Diệp Kiều run lên một chút, nhanh chóng nắm chặt người đàn ông đang đẻ trên người mình lại, đẩy anh ra.
“Anh đi mở cửa nhanh đi.
”
Lục Thừa bất mãn cúi đầu: “Ở trong lòng em, có phải anh là người xếp cuối cùng hay không vậy?”
Diệp Kiều hơi kinh ngạc, thấy anh giống như là vô cùng oan uổng như vậy thì rất buồn cười, đôi tay cô nâng gương mặt anh lên, hôn liền hai cái thật mạnh.
“Đừng có nói bậy! Trong lòng em anh là người quan trọng nhất.
”
“Vậy sao lúc này em còn có thể đẩy anh ra.
” Lục Thừa cúi đầu.
Diệp Kiều cũng nhìn xuống theo tầm mắt anh, trong nháy mắt cô liền đỏ mặt, giọng nói cũng lắp bắp.
“Em...
.
.
.
. Em cũng không biết làm sao.
”
“Haizz.
” Lục Thừa cười cười, tâm trạng không biết vui hay buồn mà nói một câu: “Xem ra chúng ta phải nhanh chóng dọn đến thành phố thôi.
”
Ngày mai anh phải đi hối thúc đội công trình, kêu bọn họ phải đẩy tiến độ nhanh hơn mới được!
Bạn nhỏ Lục Minh Châu gõ cửa một lúc lâu cũng không nghe thấy động tĩnh trong phòng, khiến cho cô bé vô cùng nghi hoặc.
Trương Thủy Thủy khoác áo đứng ở trước cửa phòng của mình nhìn cô bé, trong lòng bà cũng hiểu rõ vì sao vợ chồng con trai vẫn không ra mở cửa, nên bà liền vẫy vẫy tay với cháu gái mình.
“Châu Châu ơi, hôm nay ba mẹ con đã quá mệt mỏi, nên chắc là đã ngủ rồi. Cháu về đây với bà nội đi, hai bà cháu ta đi vào phòng ngủ tiếp nha.
”
Buổi tối, lúc Diệp Kiều và Lục Thừa trở về, con gái cũng đã ngủ rồi, đây là do ngủ đến nửa đêm đột nhiên nhớ tới ba mẹ.
Lục Minh Châu nghiêng đầu nhỏ, có chút nghi ngờ, vừa rồi rõ ràng cô bé đã nghe thấy tiếng nói chuyện của ba mẹ mà. Chẳng lẽ hai người ngủ nhanh đến vậy sao?
“Châu Châu, nhanh về đây đi con, ở ngoài này lạnh lắm, đi vào phòng đắp chăn cho ấm nè”
Trương Thúy Thúy thấy cô bé vẫn đứng im, liền bước đến gần hơn, vừa đi vừa kêu cô bé.
Chờ cho âm thanh bên ngoài hoàn toàn im lặng, Diệp Kiều mới nhẹ nhàng thở ra.
Lục Thừa bắt lấy tay cô, đắp lại chăn cho hai người, nhân tiện đè cô xuống.
“Bây giờ có thể tiếp tục rồi phải không?”
“A.
.
.
.
” Thân mình Diệp Kiều run run, mặt ửng đỏ, nhưng đôi tay cô lại rất thành thật vòng lên ôm lấy cổ của Lục Thừa, ngước đầu đến gần anh hơn. “Tối nay em là của anh.
”
Lục Thừa ánh mắt hơi híp lại, tràn ngập dục vọng: “Em là của anh, mỗi đêm.
”
Trong bóng đêm, tiếng rên rỉ đứt quãng của hai người vang lên, thanh âm không cao, chỉ hạn chế trong phòng, tuy nhiên việc cố tình đè nén này lại mang đến khoái cảm khác thường.
Ngày hôm sau, sau khi Diệp Kiều rửa mặt xong liền đi đến phòng của mẹ chồng để đón con gái mình.
Lục Minh Châu mơ mơ màng màng dụi mắt, khi thấy mẹ, cô bé liền nũng nịu muốn mẹ ôm mình, dáng vẻ đáng yêu dính lấy mẹ, cô bé đã hoàn toàn quên mất chuyện ấm ức tối qua.
Sau khi Diệp Kiều nhận được trọn bộ sách, cô đã gửi chúng cho nhóm những thanh niên trí thức.
Những năm qua, Vu Văn Hiên đã trở thành một nhân vật quyền lực trong nhà máy thực phẩm của thôn Hạ Hà, được bổ nhiệm làm phó giám đốc nhà máy, anh ấy cũng không quá khẩn trương đối với kỳ thi đại học.
Ở nhà máy, tiền lương mỗi tháng của anh ấy cũng đủ cho anh ấy sinh hoạt, hơn nữa còn được chia thêm hoa hồng cổ phần hàng năm, có thể nói Vu Văn Hiện đã vô cùng giàu có.
Xưởng thực phẩm phát triển một số loại tương ớt với các hương vị khác nhau và đã được bán rộng rãi trên toàn quốc, hiện tại số lượng công nhân trong nhà máy đã lên tới 500 người, từ lâu đã trở thành một bảng hiệu chiêu bài của thành phố Bắc Hà.
Mặc dù địa chỉ của nhà máy thực phẩm nằm ở tại thôn Hạ Hà, nhưng địa vị của nó đã là một trong những nơi tốt đứng nhất nhì ở thành phố Bắc Hà, và ngoại hối thu được hàng năm đều đứng trong top 10 của tỉnh.
Trong thời đại này cũng chưa có nhà xưởng nào có thể phát triển sản phẩm tới trình độ bán được ra ngoài quốc tế như vậy cả.
Nếu nói rằng Nhà máy thực phẩm thôn Hạ Hà là kho báu của thành phố Bắc Hà cũng không phải nói quá.
Những thanh niên trí thức khác cùng nhóm với Diệp Kiều đã sớm bén rễ ở thôn Hạ Hà. Trong những năm qua, nhà máy thực phẩm và nhà máy quần áo đã mang lại cho họ rất nhiều thu nhập. Họ đều cảm thấy rằng ngay cả khi họ thi đậu đại học, ra trường nhận được công việc, có thể cũng không thoải mái bằng khi ở lại thôn Hạ Hà.
Vì vậy, ở thôn Hạ Hà, trong hai năm trở lại đây, chỉ có một số ít thanh niên có học thức là tích cực nhất. Họ chưa nhận được đợt cổ tức đầu tiên và chưa thích nghi với cuộc sống ở thôn, vì vậy họ là những người háo hức nhất để rời đi.
Chuyện mà Vu Văn Hiên càng quan tâm hơn chính là một chuyện khác.
“Kiều Kiều, khi bắt đầu thi đại học xong thì thị trường có phải cũng sẽ mở ra theo hay không?”
Diệp Kiều ngồi trong văn phòng của giám đốc nhà máy, cô rất ngạc nhiên vì anh ấy có thể nghĩ đến chuyện này, cô gật đầu, trong mắt mang theo sự hài lòng.
“Đúng vậy, thi đại học là kho dự trữ nhân tài cho kinh tế thị trường sau này.
”
“Vậy kế hoạch tiếp theo cho nhà máy thực phẩm của chúng ta là gì đây?”
Vụ Văn Hiên đi đến đối diện cô và ngồi xuống.
“Một khi thị trường mở ra, tương ớt của chúng ta chắc chắn sẽ bị thị trường tác động mạnh.
”
Trước khi thị trường được mở ra, các nhà máy ở mỗi tỉnh và thành phố đều có sự bảo hộ của địa phương để đảm bảo thu hoạch dù cho có bị hạn hán hay lũ lụt.
Diệp Kiều buông bút máy trong tay ra, mỉm cười nhìn về phía anh ấy: “Anh lo lắng sản phẩm của chúng ta không chịu đựng được sự tác động mạnh của thị trường phải không?”
Vu Văn Hiện không do dự chút nào mà gật đầu.
Diệp Kiều nói: “Ý tưởng của em và anh lại khác nhau. Sau khi tung ra thị trường, chắc chắn doanh số của chúng ta sẽ lại tăng trưởng theo cấp số nhân. Anh có biết dân số nước ta hiện nay có bao nhiêu không? Với thị trường tương lai rộng lớn như vậy, tương ớt của chúng ta vừa rẻ vừa ngon thì còn sợ cái gì chứ?”
“Nhưng mà.
.
.
”
Diệp Kiều cười nói tiếp: “Nhưng mức độ nổi tiếng của tương ớt chúng ta quá thấp đúng không? Vậy thì phải quảng cáo. Em đang viết một bản kế hoạch, trong đó có đề cập đến việc quảng cáo, anh hãy xem thử đi.
”
Diệp Kiều đưa bản kế hoạch vừa mới ra lò cho anh ấy xem.
Sau khi Vu Văn Hiện xem xong, trái tim anh ấy đập nhanh đến nỗi sắp mất cân bằng, khiếp sợ nhìn Diệp Kiều.
“Mỗi năm một trăm vạn tiền phí quảng cáo?!
”
“Yên tâm đi, chúng ta sẽ không lỗ vốn.
” Diệp Kiều giải thích kỹ càng tỉ mỉ cho anh ấy một lần, Vu Văn Hiện lúc này mới bán tín bán nghi gật đầu, anh ấy lại nói đến một chuyện khác.
“Kiều Kiều, thật sự thi đại học sẽ được khôi phục sao? Anh cảm thấy giống như mình đang nằm mơ vậy.
.
.
.
“Em cũng không dám chắc chắn trăm phần trăm, nhưng đại khái đúng là như vậy.
”
Diệp Kiều nói: “Hơn nữa, Văn Hiên, em đề nghị mấy tháng này anh nên dành thời gian đọc lại sách đi, đừng bỏ lỡ thi đại học.
”
“Anh hả?” Vu Văn Hiện hơi bối rối, “Nếu anh tham gia thi đại học, chức phó giám đốc nhà máy này phải làm sao đây?”
Vu Văn Hiên cũng rất tin tưởng vào năng lực của mình, nếu anh ấy tham gia thi đại học thì nhất định có thể thi đậu. Nói thật, anh ấy muốn tham gia thi đại học, nhưng lại sợ mất đi chức vụ trong nhà máy.
“Sợ cái gì chứ? Em sẽ cho anh nghỉ không lương là được rồi.
” Diệp Kiều bình tĩnh nói, nhưng lại ném ra một quả bom nặng ký hơn. “Hơn nữa em đã tính từ chức giám đốc nhà máy này rồi, em muốn toàn tâm toàn ý chuẩn bị cho việc thi đại học.
”
Vu Văn Hiên khiếp sợ trừng lớn đôi mắt: “Cái gì?! Em muốn từ chức?”
"Ùm.
"
“Một công việc tốt như vậy, tại sao em lại muốn từ chức? Em có biết bây giờ có bao nhiêu người muốn vào làm trong nhà máy thực phẩm của chúng ta không? Đầu năm nay vừa thông báo tuyển dụng công khai, còn có người từ thành phố đặc biệt đến tham gia đăng ký để được tuyển dụng nữa đó.
Chào mừng bạn đến với RIT Truyện!!!
Hiện tại RIT truyện đã có giao diện mới, với các tính năng ưu việt hơn:
+ Thêm icon chat với admin phía góc phải dưới cùng
+ Thêm các tính năng đăng ký / đăng nhập
+ Thêm mục Truyện Audio
Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ team mình trong suốt thời gian qua!
Donation
Ủng hộ, duy trì và phát triển https://rittruyen.com!