Hắn ta khẽ nhướng người, không tiếng động dịch mông khỏi mặt ghế, dễ dàng nhìn thấy tờ tiền trên cùng của xấp tiền.
Trời ạ, mệnh giá của tờ tiền là mười đồng.
Vậy xấp tiền này ít nhất phải là một vạn tệ.
Chậc, người anh rể này quả nhiên là người có tiền.
Trước đây, nghe nói máy nghe nhạc Thừa Phong trên danh nghĩa của anh rể mỗi năm có thể thuận lợi kiếm được hơn trăm vạn, hơn trăm vạn đó. Ở thành phố Bắc Hà, Diệp Diệu Tổ chưa từng nhìn thấy có gia đình nào sở hữu nhiều tiền như vậy, bây giờ đột nhiên nghe thấy một trăm vạn, đúng là số tiền quá quá lớn.
Lúc đầu, Diệp Diệu Tổ không tin, máy nghe nhạc cái gì mà có thể kiếm được nhiều tiền như vậy chứ?
Ở thành phố Bắc Hà, người có thể mua nổi máy nghe nhạc rất ít, ít nhất trong số những người Diệp Diệu Tổ quen biết không ai có thể mua nổi nó. Trên vai bọn họ vác một cái máy nghe nhạc có trọng lượng lớn đã là một điều rất ghê gớm rồi.
Cho nên, loại máy nghe nhạc này trong lòng Diệp Diệu Tổ không hề có ý nghĩa gì, hắn ta không thể tượng được được trông nó sẽ như thế nào, hắn ta cảm thấy những người sẵn sàng bỏ tiền ra để mua máy nghe nhạc là những người không có đầu óc, coi tiền như rác.
Tuy nhiên, điều này cũng không làm Diệp Diệu Tổ trì hoãn việc xin tiền.
Lục Thừa bình tĩnh tháo sợi dây buộc tiền, từ từ lấy ra một xấp nhỏ, nhìn qua có khoảng hai trăm tệ.
Anh vờ như không nhìn thấy vẻ mặt tham lam của Diệp Diệu Tổ, mỉm cười, đẩy tiền đến trước mặt hắn ta, quan tâm nói.
"Diêu Tổ, cậu xem, hai trăm đồng này đủ để trả nợ chưa? Nếu không đủ, cậu cứ nói với anh.
”
Diệp Diệu Tổ không hề nợ bất cứ khoản tiền nào, hắn ta chưa bao giờ quan tâm đến việc nhà của anh ta.
Đối với hắn ta, hai trăm đồng là một khoản tiền rất lớn. Nếu là lúc trước, Diệu Diệp Tổ sẽ cảm thấy vô cùng hài lòng, nhưng sau khi nhìn thấy chồng tiền siêu dày trên bàn, hai trăm đồng tiền ở trước mặt hắn ta đã không thể nào hấp dẫn được hắn ta nữa.
Diệp Diệu Tổ muốn nhiều hơn thế nữa. Ánh mắt hắn ta ngay lập tức thay đổi, làm ra vẻ khó xử: “Anh rể, lúc trước, em chơi có chút hơi quả. Nhà chúng ta nợ bên ngoài ít nhất cũng 500 tê.
"
“Nhiều như vậy sao?” Lục Thừa cười lạnh trong lòng, đúng là lòng tham không đáy, nhưng trên mặt anh lại biểu hiện vô cùng lo lắng. “Vậy anh sẽ cho cậu thêm một ít nữa.
”
Vừa nói, Lục Thừa vừa lấy ra thêm một xấp tiền đặt lên đó, ước tính cũng phải 500 tệ.
Diệp Diệu Tổ nhanh chóng cầm lấy tiền, chạm vào xấp tiền dày cộm, hắn ta vui mừng đến mức không thể khép miệng lại. Nhưng như vậy vẫn chưa đủ, Lục Thừa còn có thể đưa thêm
Anh cười nói: “Cầm 500 tệ đi trả nợ xong sẽ không còn tiền nữa, anh cho cậu thêm hai trăm đồng, cậu cầm mà tiêu vặt. Bao giờ tiêu hết thì đến tìm anh.
”
Diệp Diệu Tổ không nghĩ đến Lục Thừa sẽ đồng ý cho hắn ta nhiều hơn, đôi mắt hắn ta ngay lập tức sáng lên, gật đầu liên tục: "Vâng! Anh rể, anh đối xử với em thật tốt.
”
Diệp Diệu Tổ vô cùng hài lòng cầm lấy 700 tệ rời đi, bước chân của hắn ta nhẹ nhàng, trong miệng còn ngâm nga một bài hát, trông vô cùng đắc ý.
Trong vòng nửa tháng tiếp theo, chuyện như vậy đã diễn ra ba lần.
Lục Thừa đưa tiền cho Diệp Diệu Tổ càng ngày càng nhiều, lần cuối cùng, một lúc Diệp Diệu Tổ đã lấy đi từ Lục Thừa hai ngàn tệ.
Phải biết rằng, tuy bây giờ tiền lương đã tăng lên, nhưng tiền lương trung bình cũng chỉ ba, bốn mươi đồng mà thôi, hai ngàn đồng đủ để mua nửa căn phòng ở thành phố Bắc Hà.
Lục thừa mỉm cười nhìn theo Diệp Diệu Tổ rời đi, sau đó cầm lấy chìa khoá lái xe về nhà.
Trước khi giải quyết xong chuyện của Diệp Diệu Tổ, Lục Thừa không muốn để Diệp Kiều và con gái chuyển đến thành phố này. Một tháng nay, Lục Thừa luôn tự mình lái xe lui tới giữa hai nơi.
Sau khi trở về thôn, Lục Thừa vào bếp giúp Diệp Kiều nhóm lửa, đợi cả nhà ăn xong mới trở về phòng.
Diệp Kiều nhìn về phía anh nói: “Hôm nay có chuyện gì mà tâm trạng của anh tốt vậy?”
Thừa dịp trong phòng không có người, Lục Thành đóng cửa lại, đi qua vòng tay ôm lấy eo cô, tự mình ngồi xuống ghế, để Diệp Kiều ngồi trên đùi mình.
Mùi hương nhà nhạt của bồ kết truyền đến, Lục Thừa nhịn không được cúi đầu cọ vào mặt cô.
Diệp Kiều rụt vai, nghiêng đầu nhìn anh cười: "Có phải sắp kết thúc rồi không? Chúng ta sắp dọn lên thành phố rồi à?”
Việc đưa tiền cho Diệp Diệu Tổ, làm sao Lục Thừa không thương lượng với cô trước được chú?
Từ trước đến nay, giữa hai vợ chồng bọn họ chưa bao giờ có bất kỳ bí mật nào cả, cũng không bao giờ tự ý quyết định thay cho đối phương.
Hơn nữa, từ lâu Lục Thừa biết vợ mình không thích nhà mẹ đẻ của cô, càng không thể đưa tiền cho Diệp Diệu Tổ khi anh ta đến tìm tận cửa.
Lần đầu tiên Diệp Diệu Tổ tìm đến tận cửa, Lục Thừa không để ý đến hắn ta, sau khi anh về nhà mới đem mọi việc kể lại cho Diệp Kiều.
Diệp Kiều có chút phiền não.
Người thân là người khó dứt bỏ nhất, cô chiếm lấy cơ thể của Diệp Kiều cho nên phải có trách nhiệm phụng dưỡng đối với Lâm Uyển.
Từ sau khi Diệp Kiều tiếp nhận ký ức của nguyên chủ, biết được nguyên chủ không hề thích cái người “Trọng nam khinh nữ” này, những lúc bà ta không vui sẽ động thủ đánh con gái của mình, nhưng từ trước đến nay, xã hội này lại luôn đồng cảm với kẻ yếu.
Bây giờ Diệp Kiều còn trẻ, có khả năng kiếm tiền, lại còn cưới được một người chồng tốt, còn Lâm Uyển đã lớn tuổi, ốm yếu, lại bị con trai đánh đập, mắng chửi.
Đặt hai người bọn họ cạnh nhau, không cần phải so sánh, tất cả mọi người sẽ đồng cảm với Lâm Uyển, bọn họ sẽ không quan tâm đến nguyên nhân ở phía sau như thế nào.
Những người tung tin đồn giả bây giờ giống với anh hùng bàn phím của đời sau.
Kỳ thật, Diệp Kiều nguyện ý làm tròn trách nhiệm cơ bản là nuôi dưỡng Lâm Uyển, nhưng nhất định Lâm Uyển sẽ cảm thấy không hài lòng, bà ta sẽ càng muốn nhiều hơn, cố gắng tìm mọi cách để lấy thêm nhiều thứ cho con trai quý giá của bà ta.
Chỉ cần Diệp Kiều không có cách nào để thoát khỏi mối quan hệ với Lâm Uyển, thì đời này cô đừng hòng thoát khỏi Diệp Diệu Tổ.
Lục Thừa không muốn Diệp Kiều phải đối mặt với những loại tin đồn vớ vẩn như vậy cho nên mới chủ động giải quyết mọi chuyện trước.
"Chỉ cần vài ngày nữa thôi. Số tiền mà anh đưa cho cậu ta đã nuôi lớn sự tham lam của cậu ta lên rất nhiều.
” Khóe miệng Lục Thừa khẽ nhếch lên, thoải mái tựa cằm lên vai Diệp Kiều, vô cùng hưởng thụ sự thân mật hiện tại.
Bàn tay ấm áp đặt ở trên bụng nhỏ của Diệp Kiều, làm cho Diệp Kiều cũng đành thả lỏng cơ thể.
Mềm mại và tinh tế, cơ thể của hai người họ ở gần nhau ngày càng trở nên phù hợp.
“Ban đầu, đám bạn bè thân thích của cậu ta sẽ không ngừng tâng bốc cậu ta, dần dần bọn họ phát hiện tiền trong tay cậu ta tiêu không bao giờ hết, sẽ bắt đầu tìm mọi cách moi tiền trong tay cậu ta.
Để anh ta mời cơm, giới thiệu một cô gái xinh đẹp cho anh ta...
.
”
Nói đến đây, Lục Thừa nhịn không được cười lên.
"Cô gái đó cũng rất thú vị, Diệp Diệu Tổ còn mua cho cô ta rất nhiều thứ cho cô ta.
”
Diệp Kiều nhéo mặt anh tỏ vẻ không hài lòng, cố tình tức giận nói: “Anh dám khen cô gái khác trước mặt em sao?”
Lục Thừa nhanh chóng định thần lại, hôn môi và mặt cô để cầu xin sự khoan hồng.
“Không, không, trong lòng anh, Kiều Kiều mới là cô gái thú vị nhất.
”
Diệp Kiều hừ lạnh một tiếng: "Em thì có gì mà thú vị chứ? Anh đang lừa gạt em đúng không?”
Lục Thừa: “Sao câu chuyện lại trở nên rối tung vậy rồi.
”
Thấy anh bị cô làm nghẹn đến nói không nên lời, lúc này Diệp Kiều mới “Phụt” cười ra tiếng, vươn tay chạm vào mặt anh: "Được rồi, được rồi, không trêu anh nữa. Sau đó mọi chuyện như thế nào?
Đọc sách mệt mỏi, mỗi ngày nghe Lục Thừa kể chuyện cười của Diệp Diệu Tổ là Diệp Kiều cảm thấy rất vui vẻ.
Lục Thừa thở phào nhẹ nhõm, tức giận nhéo nhéo mặt cô, ngay lập tức cảm nhận được sự mềm mại dưới lòng bàn tay, cảm giác thật tuyệt.
Anh nhịn không được nhéo thêm vài cái nữa.
"Mau nói đi.
” Diệp Kiều bị anh nhéo cho nên nói chuyện không rõ ràng, vì vậy cô liền vươn tay đấm anh một cái.
Lục Thừa trở tay nắm lấy nắm đấm của cô, ghé sát vào tai cô nói: "Vậy để Kiều Kiều của chúng ta đoán xem, thứ gì tiêu tốn nhiều tiền nhất và gây nghiện nhất?"
Diệp Kiều sửng sốt một chút, trong đầu cô chợt hiện lên một ý nghĩ.
"Đánh bạc sao?"
"Đúng rồi!
"
“Lá gan của bọn họ cũng thật là lớn.
” Diệp Kiều thở dài. "Sau cuộc đàn áp, các bản án về khiêu dâm, cờ bạc và ma túy rất nghiêm khắc.
Chào mừng bạn đến với RIT Truyện!!!
Hiện tại RIT truyện đã có giao diện mới, với các tính năng ưu việt hơn:
+ Thêm icon chat với admin phía góc phải dưới cùng
+ Thêm các tính năng đăng ký / đăng nhập
+ Thêm mục Truyện Audio
Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ team mình trong suốt thời gian qua!
Donation
Ủng hộ, duy trì và phát triển https://rittruyen.com!