Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ

Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ

Cập nhật: 07/04/2024
Tác giả: Cố Sơ Cửu
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 40,534
Đánh giá:                        
Ngôn Tình
Xuyên Không
Điền Văn
Trọng Sinh
     
     

Trong khi chờ giấy báo trúng tuyển đại học, Diệp Kiều đã học lái xe và phải mất một tháng cô mới lấy được bằng lái.

Lục Thừa đi công tác ở Thâm Thành, vì vậy cô đã lái chiếc xe jeep quân sự mà anh để lại.

Việc tuyển dụng của nhà máy may mặc đã kết thúc, các vấn đề sản xuất khác nhau đang đi đúng hướng, Diệp Kiều có chút thời gian rảnh rỗi nên đã lái xe đưa con gái trở về thôn Hạ Hà.

Tất cả mọi người ở thôn Hạ Hà đều nhận ra chiếc xe này của Lục Thừa.

Những đứa trẻ nhỏ trong thôn không hề sợ hãi, chúng chạy theo xe và chào đón Lục Minh Châu một cách nhiệt tình.

Lục Minh Châu cũng rất vui vẻ, dùng bàn tay nhỏ bé nắm lấy bệ cửa sổ, vui vẻ trò chuyện với người bạn nhỏ đã lâu không gặp.

Xe vừa dùng trước cổng nhà Lục, rất nhiều đứa trẻ đã vây lấy: “Châu Châu, đi chơi với bọn mình nè.

Diệp Kiều vỗ nhẹ vào quần áo của con gái, đút hai thanh kẹo sữa vào cái túi căng phồng của bé: “Con đem chia cho các bạn cùng ăn đi.

Châu Châu hai má đỏ hồng, đã gấp đến không thể đợi được: "Dạ vâng thưa mẹ, con biết rồi a!

"

“Đi đi con.

” Diệp Kiều buông tay cô bé ra, Châu Châu lao ra như một mũi tên rời cung vậy, ngay sau đó, tiếng cười thích thú của lũ trẻ vang lên từ cách đó vài mét.

Diệp Kiều đứng đó nhìn một lúc rồi quay người bước vào khu nhà của mình.

"Me ơi!

"

Trương Thúy Thúy vừa ra khỏi vườn rau liền nhìn cô cười: “Vừa rồi mẹ nghe thấy tiếng xe,

mẹ biết ngay con và Châu Châu hẳn đã trở về.

Trương Thúy Thúy biết chuyện Lục Thừa đi Thâm Thành công tác.

“Hi hi. Mẹ ơi, trong rổ của mẹ có cái gì ăn ngon không?” Diệp Kiều nghiêng người sang nhìn.

"Dưa chuột trong nhà kính của chúng ta đã lớn, rất mọng nước. Con hãy thử xem.

"

Diệp Kiều lấy một quả dưa chuột xanh, rửa sạch bằng nước giếng rồi nhét vào miệng. Sau khi cắn một ngụm, nước trái dưa chuột bắn tung tóe, cô thoải mái nheo mắt lại: "Ngon quá!

"

Trương Thúy Thúy nhìn cô cười: "Cũng may gia đình chúng ta có một nhà kho lớn, nếu không chúng ta chỉ có thể ăn cải thảo vào mùa đông.

"

Bây giờ chính sách càng ngày càng lỏng lẻo, trước đây đất sở hữu riêng của nhà họ Lục chỉ có vài mét vuông, nếu nhiều quá sẽ bị cho là chủ nghĩa tư bản ra vẻ ta đây.

Trong vài năm trở lại đây, phần trăm diện tích đất đã được mở rộng rất nhiều, một nhà kính nhỏ đã được xây dựng để trồng rau dựa theo yêu cầu của Diệp Kiều.

Diệp Kiều là người rất biết cách ăn uống, trước khi xuyên qua quyển sách này, cô đã thành lập một trang trại hữu cơ để cung cấp nguyên liệu tốt nhất cho cửa hàng của mình, đối với kiến thức trồng trọt cô ấy cũng vô cùng hiểu biết.

Kể từ khi cô kết hôn với Lục Thừa, phần trăm diện tích đất riêng của nhà họ Lục về cơ bản là được thực hiện theo yêu cầu của cô.

Ngay từ đầu, người nhà họ Lục cho rằng dù sao đất tư nhân cũng chỉ là sân nhà của mình, Diệp Kiều muốn làm gì thì cứ làm đó thôi.

Dần dần, nhà họ Lục phát hiện ra Diệp Kiều làm ruộng rất giỏi, rau cô trồng rất mong nước và ngon, họ thực sự rất kinh ngạc.

Đây là chuyện đương nhiên, người thôn Hạ Hà trồng rau đều là tùy duyên, gieo hạt thì dựa vào trời mà ăn, mỗi ngày đều phải ra ruộng kiếm điểm lao động, cho nên không có sức để chăm lo vườn rau.

Diệp Kiều thì hoàn toàn khác, cô ấy coi vườn rau là khẩu phần ăn quan trọng của mình. Việc tưới nước hàng ngày, bón phân và xới đất rất tỉ mỉ, không một chút cẩu thả.

“Lát nữa mẹ sẽ lấy hai quả trứng trong chuồng gà làm món canh trứng cho con ăn.

” Trương Thúy Thúy vừa cười vừa rửa rau nói.

"Trứng gà phải ăn lúc còn tươi mới ngon! Con không thường xuyên trở về, cha con đều để dành trứng, khi con đi, hãy mang về nhà một ít.

"

Sau khi Diệp Kiều ăn xong dưa chuột, cô cũng chạy đến giúp bà rửa rau.

"Không cần đâu mẹ ơi, tụi con không có thiếu trứng gà, cha mẹ cũng đừng tiết kiệm, mỗi ngày ăn một quả trứng gà rất tốt cho sức khỏe.

"

"Sao có thể mỗi ngày ăn một quả trứng được chứ? Như vậy quá xa xỉ.

" Trương Thúy Thúy có thói quen tiết kiệm, dù tiền tiết kiệm trong tay đã vài ngàn nhưng bà không muốn tiêu xài hàng ngày. Tất cả những món ăn ngon và hấp dẫn ở nhà sẽ được giữ cho trẻ con.

Sau khi rửa xong, Diệp Kiều nhấc cái rổ lên trước bà một bước, đặt sang một bên để ráo nước.

“Mẹ yên tâm, nhà chúng ta có đủ tiền!

Trương Thúy Thúy buồn cười nhìn cô: "Mẹ biết con và A Thừa đã kiếm được tiền.

"

Trước kia kiếm tiền phải giấu diếm, hiện tại dần dần lộ ra.

"Không chỉ có con và A Thừa, bây giờ anh hai và chị dâu cũng giàu có rồi.

" Diệp Kiều vào bếp, hỏi mẹ chồng định nấu món gì, sau đó cô thuận tay cầm dao lên và bắt đầu thái rau.

Giữa tiếng thái rau với tốc độ không đổi, giọng nói của Diệp Kiều mang theo ý cười.

“Chúng con đã nhận được tiền đặt cọc cho lô hàng đầu tiên, chị hai cũng đang làm việc rất hăng hái, chăm chỉ.

Trương Thúy Thúy đang nhóm lửa, bà cũng cười khi nghe những lời đó: "Thảo nào mấy ngày nay con bé và anh hai con lại bàn chuyện mua nhà.

"

Bởi vì Lục Kiện và Viên Hiểu Quyên không có nhà ở thành phố Bắc Hà, trong khoảng thời gian này có rất nhiều việc phải làm trong xưởng may, nên họ không thể về làng mà phải ở nhờ nhà của Diệp Kiều.

Ở nhờ đương nhiên không thoải mái như ở nhà, vì vậy Viên Tiểu Quyên rất muốn mua cho mình một căn nhà mới.

"Dạ. Chị ấy cũng nói với con là chị ấy vốn định chờ mua nhà ở nhà máy của A Thừa giai đoạn thứ hai, nhưng mà giai đoạn thứ hai chỉ vừa mới đặt xong móng. Chị ấy không thể chờ đợi được nữa, nên gần đây bắt đầu đi xem những ngôi nhà khác.

"

Ở thành Bắc Hà, nhà được bán ra ngoài rất ít, nhưng cũng không phải là không có căn nhà nào, chỉ cần gặp may mắn là được.

Trong thời gian này, Viên Hiểu Quyên và Lục Kiện đã nhờ mọi người tìm mối quan hệ với hy vọng mua được căn nhà mà họ muốn.

Trương Thúy Thúy vẻ mặt cô đơn: "Mấy người các con đều muốn đi ra ngoài...

.

"

“Mẹ ơi, mẹ và ba cũng có thể cùng đi với chúng con mà.

“Mẹ không đi đâu, ở nhà cao không thoải mái.

” Trương Thúy Thúy từ chối ngay lập tức.

Diệp Kiều nhún nhún vai: "Xem ra, là mẹ và cha không muốn ở cùng với chúng con rồi, mấy đứa nhỏ chúng con đều muốn ở cùng với hai người.

"

Trương Thúy Thúy bị cô chọc cười trong lòng cũng giải tỏa được không ít nỗi buồn. Con trai, con dâu nhà bà đều là những đứa trẻ ngoan và hiếu thảo.

Hai người vừa trò chuyện vừa chuẩn bị bữa ăn thật tốt.

Lục Kiến Quốc đã đi đồng cũng cố gắng xong sớm về nhà ăn cơm.

Lục Trừ học cấp hai nên buổi trưa nhóc ăn ở trường cấp hai trong thị trấn, tối mới về.

“Châu Châu! Mau về nhà ăn cơm nè con!

” Diệp Kiều đứng trước cửa sân hô lên hai tiếng.

Đất đai trong thôn trống trải nên thanh âm truyền đi rất xa. Không bao lâu sau, bóng dáng nho nhỏ của Lục Minh Châu đã xuất hiện ở cửa, cô bé nhảy chân sáo chạy về phía bên này.

“Chạy chậm một chút.

” Diệp Kiều đỡ lấy cô bé, lấy khăn tay giúp bé lau mồ hôi.

“Con có vui không?”

“Vui ạ!

” Châu Châu ôm đùi mẹ, ngửa đầu lên nhìn cô cười. “Các bạn ấy đều nhớ con!

“Vậy thì ăn cơm xong con lại đi chơi với các bạn nữa nhé.

“Dạ được ạ! Con còn muốn đem cho Nữu Nữu một túi lớn kẹo sữa thỏ trắng nữa, các bạn ấy rất thích!

“Được.

” Diệp Kiều không cần để ý tại sao con gái mình lại được lũ trẻ yêu thích, nhà bọn họ không thiếu kẹo, sẵn sàng chia sẻ cũng là một tính cách tốt.

Sau bữa tối, Diệp Kiều đến nhà máy thực phẩm của thôn Hạ Hà.

Sau lần mở rộng thứ hai của nhà máy thực phẩm, quy mô đã trở nên rất lớn, có mười lăm loại sản phẩm trong đó.

Mọi người trong nhà máy rất vui khi nhìn thấy Diệp Kiều. Vu Văn Hiên đưa cô đi xem từng xưởng một.

"Kiều Kiều, ăn thử món này đi.

"

"Kiều Kiều, tương hột của chúng ta có ngon không?"

"Kiều Kiều, tới giúp ta nếm thử mùi vị của chao này đi! Tại sao ta cảm thấy mùi vị của rượu lên men có chút quá nồng thì phải?"

Những người trong xưởng đều là những gương mặt quen thuộc với Diệp Kiều, cô đi đến đâu cũng có người giữ cô lại, nói chuyện rất nhiệt tình.